Nhan Cửu là một biên kịch xuất sắc bẩm sinh, tuy cô chưa từng yêu đương nhưng dựa vào thành tích học tập và trí tưởng tượng phong phú, cô đã viết ra cảnh hôn trong “Kẻ trầm lặng” lọt vào top 10 cảnh hôn xuất sắc nhất trong năm.
Cô đã vô số lần tưởng tượng đến cảnh tượng bản thân nếu có một ngày được hôn người mà mình yêu thì sẽ ra sao, thời tiết, cảnh sắc, chuồn chuồn đậu nước, trong sáng nhẹ nhàng, gương mặt cô chắc chắn là đỏ bừng, đối phương nhất định là rất yêu rất yêu cô… Mary Sue thế nào thế nào thì tuyệt đối cũng sẽ không giống bây giờ, trông vô cùng bạo lực máu me.
Không sai, sở dĩ nói là “cắn”, là vì môi của cô trước khi chạm vào Triệu Tế Thành thì răng cửa đã bập vào môi dưới của mình trước, do quá mạnh nên đã một một mùi tanh tanh mặn mặn dâng lên.
Không lãng mạn, không tình yêu, tư thế kỳ dị, cảnh tượng lạ lùng, chứ đừng nói là cô còn bị chảy máu nữa.
Cảm giác đau đớn trước đó quá mãnh liệt khiến cô không còn tâm trí cảm nhận được sự mềm mại dịu dàng và mùi thơm lành lạnh vương vấn xung quanh, trong đầu “ầm” một tiếng tê dại, đờ đẫn nằm bò trên người Triệu Tế Thành, răng cửa còn dính máu nữa…
“Á! Xin lỗi anh xin lỗi anh!”
Nhan Cửu hoảng loạn vội vàng chống tay xuống đất để ngồi dậy, so với chuyện nụ hôn đầu thê thảm này, điều cô quan tâm hơn chính là răng của cô… có phải là nguyên nhân khiến khóe môi của Triệu Tế Thành cũng có máu hay không?
Vẻ mặt của tên gây họa Đoàn Thanh so với hai người trong cuộc kia mới là hoàn toàn ngây ra, ban nãy kịch tính vẽ ra trong đầu ấy thế mà lại diễn ra trước mặt rồi?
Hơn nữa còn do chính tay mình tạo ra???
Đoàn Thanh cảm thấy mắt cậu ta có vẻ không chịu đựng nổi rồi.
Từ lúc thực tập rồi thành bác sĩ chính thức tới nay, sư phụ vốn không thích tiếp xúc cơ thể với người khác mà ngay cả cậu ta cũng chưa dám ôm, thế mà cô gái kia không chỉ ôm rồi sờ rồi ngay từ lần gặp đầu tiên, mà đến lần thứ hai còn…
Hôn được rồi?!
Đây gọi là “nghiệt duyên”!
Nhưng quan trọng là, Đoàn Thanh sực nhớ ra, phát hiện cả hai lần đều là do cậu ta trực tiếp hay gián tiếp tạo thành…
Có thể cậu ta sắp tiêu tùng thật rồi.
Thầm nghĩ thế nên Đoàn Thanh vội quỳ xuống đỡ Nhan Cửu dậy, tay kia định kéo sư phụ mới bị cưỡng hôn vẫn chưa kịp hoàn hồn, sau đó nhanh chóng xin lỗi, bỏ chạy! Chạy đến mặt trăng!
Ai ngờ chưa kịp làm thì sư phụ đã ngồi dậy, túm lấy cằm của Nhan Cửu đang hoảng loạn muốn đứng lên bỏ chạy…
Hả???
Kịch tính có phải đã phát triển theo hướng rất kỳ dị rất quái lạ không?!
Tiếp đó, Triệu Tế Thành dần dần thu ngắn khoảng cách của anh và Nhan Cửu, sau đó…
Vẻ mặt nghiêm túc bắt cô mở miệng ra, vừa chăm chú nghiên cứu vừa nói:
“Nếu cắn quá nặng thì phải xử lý đã!”
Tinh tang!
Nếu là truyện tranh thì Đoàn Thanh hẳn lúc này đã vỡ vụn và ngã ngửa ra rồi! Trong lòng cậu ta có vô số con ngựa đang phi qua, thầm gào thét trong lòng:
Làm ơn đi sư phụ! Đã đến lúc nào rồi! Em gái người ta ban nãy vô tình cắn môi anh! Mà anh lại còn xem xem miệng người ta có bị làm sao không hả?!
Nhan Cửu ngơ ngẩn gật đầu, thoáng cái cũng bị Triệu Tế Thành làm phân tâm, cô đưa tay run run chỉ vào khóe môi anh, yếu ớt nói:
“Tôi… không bị nặng, anh… anh không sao chứ?”
Triệu Tế Thành lơ đãng đưa ngón tay quẹt nhẹ bên môi, chút máu tươi cực kỳ nổi bật trên đó, nhưng ngoài cảm giác mềm mại của môi cô ra, thì ban nãy anh không hề thấy đau gì cả.
“Không sao.”
“Xin lỗi anh… ban nãy tôi không ngờ tôi…”
Đoàn Thanh thấy sự tình dường như nghiêm trọng hơn cậu ta nghĩ, không ngờ người tạo ra hậu quả nghiêm trọng là cậu ta đã bị phản ứng của Nhan Cửu và sư phụ dọa cho đờ cả người ra.
“A không sao… thực ra là tôi bị tê chân, sợ bị hai người nhận ra sẽ chê cười, nếu không cũng không tới nỗi cậu mới đẩy nhẹ một cái đã… hi! Không sao không sao! Ban nãy chúng tôi mới chuẩn bị tập hô hấp nhân tạo mà! Coi như hô hấp nhân tạo thất bại đi… Bác sĩ Triệu, anh nói xem có đúng không?”
Nhan Cửu vừa nương theo sức của Đoàn Thanh để đứng lên, nhìn Triệ tế Thành đứng dậy phủi bụi bám trên người, cô vừa cười để khỏa lấp sự ngượng ngập của mình, nhưng giọng nói lại bất giác nâng cao lên mấy lần.
Cô cảm thấy hơi nóng trên mặt mình sắp “liều mạng” bộc phát rồi, nên vội vàng bảo phải đi vệ sinh rồi nhanh chóng chuồn ngay, trong phòng chỉ còn lại Đoàn Thanh đang run cầm cập, co rúm người, liếc nhìn sư phụ, và Triệu Tế Thành vẻ mặt bình thản, dường như ban nãy chẳng có gì xảy ra vậy.
“Sư… sư phụ…”
Triệu Tế Thành liếc nhìn cậu ta, cởi áo blouse rách mà Đoàn Thanh không mặc nữa, tay giơ lên định vắt chiếc áo trở lại lưng ghế, ngờ đâu Đoàn Thanh thoáng thấy anh giơ tay lên thì run bắn người, vô thức đưa hai tay ôm đầu:
“Sư phụ đừng giết em!!!”
Rồi mở mắt ra, chiếc áo đáp xuống chính xác trên lưng ghế, Triệu Tế Thành cũng đã ngồi trở lại vào chỗ của anh.
“Cút xa ra.”
Đoàn Thanh biết ban nãy mình sai lầm một cách khó tiin, nhưng nghe giọng điệu quen thuộc kia thì lại thấy an tâm hơn, cậu thở phào, nhớ lại Nhan Cửu ban nãy đã bỏ chạy thì có phần lo lắng, gãi đầu nói:
“Sao cô ấy chưa quay lại nhỉ… sư phụ anh bảo em có nên đi xin lỗi cô ấy không?”
Triệu Tế Thành ngồi đó, một tay đặt trên cổ tay mình, như đang chăm chú nghe thứ gì đó, một phút sau anh gỡ nắp bút máy ra, viết một con số trên giấy, giống như chưa nghe thấy Đoàn Thanh nói gì cả, viết xong mới trả lời một câu:
“Cậu cũng nghe cô ấy nói rồi đấy, một lần hô hấp nhân tạo thất bại.”
Đoàn Thanh liếc xem sư phụ viết gì, sau khi nhìn thấy số 121 thì bỗng hiểu ra ban nãy anh đang đo nhịp tim của chính mình.
“Sư phụ đây… là gì?”
“Ồ,” Triệu Tế Thành vo viên tờ giấy, ném vào trong thùng rác, vẫn vẻ mặt bình thản như thể chẳng có gì xảy ra, sau đó vô cùng bình tĩnh nói:
“Tim đập quá nhanh mà thôi, có lẽ do kết quả ép lồ.ng ngực ban nãy.”
Nhưng Đoàn Thanh càng mở to mắt, cậu ta chớp mắt lia lịa, chỉ vào chỗ ngực áo sơ mi trắng của Triệu Tế Thành, kinh ngạc hỏi:
“Sư phụ, anh… thật sự không sao chứ?”
Triệu Tế Thành nghe thế thì cau mày, câu “không sao thật mà” còn chưa nói ra thì đã cúi xuống nhìn thấy…
Phát hiện lúc nãy khi anh cắm cây bút vào túi áo, không chỉ cắm ngược, mà còn chưa đậy nắp…
Đó là lần thứ hai Nhan Cửu đứng đờ đẫn trước tấm gương trong nhà vệ sinh bệnh viện.
Lần trước là vì Triệu Tế Thành, lần này… cũng là vì Triệu Tế Thành.
Cô nhìn mình trong gương, chỗ bị cắn thì không nghiêm trọng, nhưng bây giờ điều khiến cô đau đầu chính là chuyện mới xảy ra lúc nãy.
Ngượng ngùng, hoảng loạn và sững sờ do sự cố bất ngờ xảy ra, những cảm xúc đó sau khi đã rửa sạch rồi thì sau đó càng cảm thấy ngượng ngùng nhiều hơn, và cả một chút nuối tiếc.
Cô không còn là thiếu nữ còn cắp sách đi học rồi, không đến nỗi vì một sự cố nho nhỏ mà gào trời khóc đất trách người ta làm mất nụ hôn đầu của mình, dù sao Đoàn Thanh cũng không cố ý, cô cũng không cố ý, Triệu Tế Thành là “người bị hại” trong chuyện này lại càng không cố ý.
Nhưng mà…
Cô vẫn khó tránh khỏi mà nhớ đến Tô Gia Hành.
Mơ tưởng suốt thời thiếu nữ thanh xuân của cô, trong những cảnh tượng tuyệt đẹp và trí tưởng tượng phong phú luôn tồn tại cùng một nam chính.
Giống như rất nhiều fans nữ từng mơ mộng mình sẽ gặp thần tượng trong khung cảnh như thế nào, mỗi lần nghĩ đến đều sẽ mang lại rất nhiều hơi ấm và sức mạnh cho Nhan Cửu.
Đầu ngón tay cô chạm khẽ vào khóe môi, cười khổ, biết rằng giấc mơ của mình thực ra đã tan vỡ từ lâu rồi, thế nên hôm nay dù chuyện có xảy ra hay không thì hình như cũng chẳng sao.
Rửa mặt cho tỉnh táo rồi, xác nhận mình không còn chảy máu nữa, cô mới đi ra ngoài.
*
Lúc quay về văn phòng thì Triệu Tế Thành đã đi rồi, Đoàn Thanh vẻ mặt hối lỗi đợi Nhan Cửu để xin lỗi, nhìn con người vốn hiếm khi nghiêm túc lại nghiêm túc như thế khiến Nhan Cửu cảm thấy không quen lắm, cô cười nói:
“Không sao thật mà, không trách cậu. Hơn nữa còn là bác sĩ Triệu mà, tôi cũng đâu thiệt thòi gì.”
Đoàn Thanh nhìn nụ cười của cô, biết cô đang giải cứu cảm giác tội lỗi trong cậu, cảm thấy cô gái này tuy tính cách không phải quá hướng ngoại, nhưng không hề giả vờ giả vịt chút nào, còn khá là đáng yêu nữa.
Làm bạn bè tốt chắc chắn là rất ổn.
“Sau này cô ấy, có vấn đề gì về Y học cứ hỏi tôi! Cứ đến tìm tôi! Tôi giúp được gì sẽ giúp hết! Mấy cái bóng đèn tôi cũng giúp cô lấy ra hết!”
Nhan Cửu cười thất thanh, đùa cậu ta: “Thế lỡ có gì cậu không giúp được thì sao?”
“Thì tôi… tìm sư phụ nhờ giúp! Ha ha ha!”
Nhan Cửu và cậu ta cười to, đúng lúc này tin nhắn của Khải Văn đến, bảo là đã chờ ở cổng bệnh viện để đón cô về, nhớ lại lời Triệu Tế Thành nói lúc trước, sợ mình lại chiếm dụng thời gian của cậu ta thì vội nói:
“Đúng rồi! Sư phụ cậu nói bệnh án hôm nay của cậu chưa viết xong nên anh ấy mới giúp tôi, cậu đi viết nhanh đi! Mai gặp nhé!”
Đoàn Thanh cười ngốc nghếch chào tạm biệt cô, nhìn bóng lưng Nhan Cửu rời đi mới sực nhớ có gì đó sai sai…
Hả?????
Gì thế này?????
… Bệnh án hôm nay của cậu ta đã viết xong từ lâu trước mặt sư phụ rồi mà?!
Hôm sau.
Cô nhận được thông báo, chín giờ sáng, cuộc thi năng lực tình nguyện viên sẽ tiến hành trong phòng hội nghị của bệnh viện.
Người của trung tâm kỹ năng cấp cứu sẽ đích thân chấm điểm, thực hành một đối một, có thể nói là rất nghiêm khắc. Mọi người đã công khai lẫn âm thầm chiến đấu với nhau, hôm nay cuối cùng sẽ có kết quả.
Nhan Cửu đã đến rất sớm, chỉ chạm mặt Đoàn Thanh và Triệu Tế Thành, còn không kịp nói câu nào, lúc đó hai người họ đang vội vã chạy tới phòng cấp cứu, Nhan Cửu nghe loáng thoáng đại khái có bệnh nhân bị trúng độc cồn, ba người đi lướt qua nhau ngoài hành lang, cô nghi ngờ rằng có bao nhiêu người ở đại sảnh cấp cứu như thế, hai người họ có lẽ là không chú ý đến cô đâu.
Đương nhiên là cô không để tâm, vì hôm qua có Đoàn Thanh, đặc biệt là sự giúp đỡ của Triệu Tế Thành, đã là quá đủ rồi.
Chủ nhiệm Vương khoa cấp cứu cũng có mặt, là đại diện của bệnh viện. Điều này khiến biên kịch Lưu có vẻ đắc ý, cô ta cảm thấy dù về giao tiếp xã hội hay thực lực thì cô ta sẽ không thua kém ai. Nghe nói hôm qua Đoàn Thanh trực cả tối, không có thời gian đếm xỉa đến Nhan Cửu, đúng là ông trời đã giúp cô ta rồi.
“Được rồi các bạn,” người phụ trách dự án của Thị Nhiên hắng giọng rồi nói:
“Chúng ta bắt đầu nhé.”
……
Vì lúc thi là từng người vào trong, Nhan Cửu xếp cuối nên đành ngồi ngoài hành lang trước phòng hội nghị đợi, tầng này không phải là đại sảnh cấp cứu nên rất yên tĩnh.
Từng người thi xong nối tiếp nhau mở cửa phòng đi ra và rời đi, vẻ mặt ai nấy đều khác lạ, nhưng không phải là kiểu vui vẻ gì cho lắm, điều này khiến Nhan Cửu vốn đã hơi căng thẳng càng trở nên bất an hơn.
Biên kịch Lưu xếp sau cô, có lẽ nghe thấy tiếng thở gấp của cô, mà cũng có thể vì chính cô ta cũng thấy căng thẳng nên cô ta thầm xì một tiếng khó chịu, cảm thấy Nhan Cửu chẳng qua là đang làm việc quá sức mình vậy thôi, thành tích thi lý thuyết của cô ta cao nhất, lại được đích thân chủ nhiệm Vương khoa cấp cứu giải đáp vấn đề cho, Nhan Cửu lần này có lẽ là không có ai giống Tô Gia Hành giúp đỡ rồi. Thế là cô ta cười với vẻ quái dị:
“Cô phải cố lên nhé.”
Nhan Cửu mỉm cười lịch sự, một âm thanh vang lên, cửa mở ra, giám khảo gọi tên cô, ra hiệu cho cô năm phút sau có thể vào.
Cho dù trong lòng run như chó con mắc mưa, nhưng vẻ mặt Nhan Cửu vẫn tỏ ra bình thản, trong đầu cô chỉ nghĩ đến đoạn đối thoại và động tác mà hôm qua Triệu Tế Thành đã chỉ dẫn, vì cùng đoạn hồi ức đó còn có cả cảm giác tín nhiệm mạnh mẽ mà anh mang lại cho cô.
Nhan Cửu hít thật sâu rồi quay người đi vào trong, trước khi chuẩn bị gõ cửa thì loáng thoáng nghe thấy tiếng bước chân, “cộp cộp cộp cộp cộp”, rất nhanh, giống…
Giống như có người đang chạy tới chỗ này.
Cô vội vàng bước ra ngoài xem, thấy Đoàn Thanh thở hồng hộc giơ mấy tờ phiếu lên, nói: “Tôi tới bên này lấy đồ cho sư phụ, tiện thể động viên cô cố lên.”
Nhan Cửu thấy lòng ấm áp, còn chưa kịp nói “cảm ơn” thì chỉ thấy Đoàn Thanh cười xấu xa, ghé sát vào tai cô rồi nói:
“Còn nữa nhé, tôi đến nói cho cô nghe chuyện này cho cô vui, ban nãy xong việc nhắc với sư phụ chuyện cô thi lúc chín giờ, cô đoán xem sư phụ nói thế nào?”
Không đợi Nhan Cửu trả lời, Đoàn Thanh vuốt ngực, liếc nhìn biên kịch Lưu đứng cạnh đã hoàn toàn đờ ra, xem cô ta như không khí, anh ta bỗng hạ giọng xuống, học theo biểu cảm và giọng điệu của Triệu Tế Thành, nói với Nhan Cửu bằng một vẻ nghiêm túc: