Sớm Sớm Chiều Chiều Đều Là Anh

Chương 21: Món quà bí mật



Editor: Vô Ngôn Team

Chương 21:

Xa xa có một chiếc xe buýt chạy tới, sắp dừng trạm, Tùy Hi nhanh chóng kéo cửa xe, gió lạnh phả vào trước mặt làm cô thoải mái thở ra một hơi.

“Cài đai an toàn đi.” Anh nhắc nhở cô rồi dẫm chân ga.

Tùy Hi nghe lời, ôm cặp ra trước người, nghiêng đầu nhìn chăm chú vào anh.

Quý Cảnh Thâm từ trước đến nay lái xe rất chuyên chú, mắt đen nhìn thẳng về phía trước chú ý xe ở hai bên. Trong lúc nhìn anh đến nhập thần, Tùy Hi nghe thấy chính mình hỏi: “Chú út, chú về khi nào thế ạ?”

“Ngày hôm qua.”

Nửa đêm 11 giờ rưỡi chuyến bay cất cánh, đến Nam Lâm chạy qua chạy lại cũng đã đến hừng đông, Quý Cảnh Thâm mới ngủ bù đến giữa trưa, buổi chiều liền đi chỗ Lê Tấn xử lý chút việc, vừa lúc đến giờ tan học của cô liền lại đây đón cô về.

“Vâng!” Về lâu rồi à…… Tùy Hi nghĩ thầm, im lặng không nói ngồi một hồi, bất giác nhận ra đây không phải đường về nhà, “Chú út, chúng ta đi đâu vậy ạ?”

“Nhà chú,” Anh đáp rất nhanh, tranh thủ mỉm cười nhìn cô một cái, “Không phải nói thi đậu Nhất Trung rồi sẽ tặng quà cho cháu rồi sao, quên à?”

Quà……

Tùy Hi nhảy nhót, tâm tư chờ mong nho nhỏ dù đã cố gắng đè xuống, Quý Cảnh Thâm vẫn là liếc mắt một cái đã nhìn ra, ý cười càng đậm hơn.

“Chú út, là gì thế ạ?” Cô rất muốn biết, mắt to không chớp mà nhìn anh, “Có thể tiết lộ ra một chút được không ạ?”

Quý Cảnh Thâm lời lẽ chính đáng mà từ chối: “Quà tặng là bất ngờ, nói trước thì không bất ngờ nữa.”

Tùy Hi nghĩ lại cũng đúng, không hỏi nữa, ngoan ngoãn ngồi đó. Cách nhà anh càng gần, trái tim cô đập càng thêm nhanh.

Ra khỏi thang máy, Tùy Hi quen đường quen nẻo mà rẽ phải mà đi theo anh, nhìn chằm chằm động tác lấy ra chìa khóa của anh, ánh mắt nôn nóng kia gần như là muốn xuyên thủng mu bàn tay anh ra thành một cái lỗ.

Trước khi mở cửa, anh quay đầu lại: “Lui ra phía sau chút đi.”

Tùy Hi không hiểu gì nhưng vẫn làm theo.

Chìa khóa xoay hai vòng trong ổ khóa, "cạch" một tiếng mở ra, Quý Cảnh Thâm một tay kéo cửa, nhanh chóng ngồi xổm xuống, ngăn trở cô bạn nhỏ xông ra nghênh đón.

“Đi vào.” Anh thấp giọng ra lệnh.

Cô bạn nhỏ rất nghe lời, nâng đầu nhỏ lên, đôi mắt tròn xoe nhìn Tùy Hi một cái, nhưng vẫn vào cửa. Tùy Hi thấy mà cũng phải nhìn chăm chăm, trái tim trong phút chốc đã bị sự dễ thương của nó mà quắn quíu, cô duỗi tay, kéo lấy vạt áo Quý Cảnh Thâm, nói năng lộn xộn.

“Chú út, chú út, đây là……”

Quý Cảnh Thâm bảo cô tiến vào, khom lưng thả dép lê bên chân cô, lúc này mới không nhanh không chậm gật đầu: “Quà cho cháu, thích không?”

Tặng cô vật này…… Tùy Hi mừng rỡ, cô trước nay không nghĩ tới chú út sẽ tặng mình một con mèo.

“Thích ạ!”

Quý Cảnh Thâm thấy phản ứng của cô rất thú vị, anh nhịn cười hỏi cô: “Muốn ôm một cái không?”

“Muốn!”

Gọi cô bạn nhỏ lại, Quý Cảnh Thâm một phen bế lên đặt trong lòng cô, cô không biết ôm thế nào, chọc cô bạn nhỏ không thoải mái mà đạp đạp chân.

“Phải ôm thế này mới đúng……” Anh nhận lấy con mèo, vỗ vỗ đầu cô bạn nhỏ ý bảo nó an tĩnh, làm mẫu một cái, “Phải ôm chặt chút, nếu không nó sẽ cảm thấy sắp bị ngã, không có cảm giác an toàn thì sẽ cứ luôn giãy giụa.”

“Vâng ạ.” Cô học rất nhanh, một lần nữa nhận lấy liền ôm ra dáng ra hình, cô bạn nhỏ mắt tròn xoe thật sự là quá đáng yêu, Tùy Hi nhịn không được cúi đầu, dùng trán mình cọ cọ nó.

“Chú út, tên nó là gì ạ?”

Quý Cảnh Thâm cầm hai ly nước ra: “Còn chưa đặt cho nó, cháu thích gọi nó là gì?”

“Thập Tam đi ạ, hôm nay là ngày mười ba.” Rất dễ nhớ.

Quý Cảnh Thâm không nói gì, cô nói gì thì chính là cái đó, ngồi xuống bên cạnh cô.

“Lúc hai tháng trước mang về nó mới chỉ là một bé mèo con còn hôi sữa,” Anh vuốt ve cằm con mèo, cười khẽ, “Chú hỏi rất nhiều y tá nữ, ai cũng bảo mấy cô bé đều thích nuôi mèo con.”

Nhưng kế hoạch không chống lại được biến hóa xoay vòng, mới vừa đón nó trở về không đến hai ngày liền phải đi công tác học tập, anh chỉ có thể lâm thời nhờ Lê Tấn chăm sóc, chờ anh trở về, mèo con đã lớn lên, bây giờ cũng đã năm tháng tuổi rồi.

Tùy Hi không thèm để ý: “Cháu rất thích, chú út.”

“Thích là được rồi.”

Cô bạn nhỏ ngồi một chỗ không được, an phận một lát liền tránh thoát Tùy Hi nhảy xuống mà đi chơi, Quý Cảnh Thâm nhân cơ hội bảo Tùy Hi đi theo, cẩn thận nói cho cô phương pháp nuôi nấng.

“Tháng này có thể đút cơm ít nhiều sao cũng được, chờ thêm sáu tháng nữa, phải đúng giờ đúng lượng, cố định một ngày hai bữa cơm là được,” Anh chỉ chỉ bên kia, “Đây là chậu cát mèo, mỗi ngày đều phải nhớ rửa sạch, duy trì sạch sẽ……”

Anh nói chậm, lại cẩn thận, sợ Tùy Hi không nhớ được, ngẫu nhiên còn sẽ quay đầu lại hỏi lại cô, xác định cô đều nhớ kỹ hết.

Nói một hồi cũng tốn không ít thời gian, Quý Cảnh Thâm biết cô phải về nhà ăn cơm chiều, cũng giúp dọn hết đồ.

“Đi thôi, chú út đưa cháu về.”

Đụng phải giờ cao điểm tan tầm, kẹt xe trên đường một đoạn thời gian. Tùy Hi tháo đai an toàn: “Chú út cháu lên nhé.”

Quý Cảnh Thâm gật đầu.

Đồ đạc hơi nhiều, Tùy Hi phân hai tay ra xách, cô vòng một vòng qua bên kia, muốn nói một tiếng cảm ơn với Quý Cảnh Thâm, ai ngờ dẫm trúng cục đá, dưới chân trượt một cái, đầu đập lên cửa sổ xe.

Một tiếng "Rầm" vang lên, sắc mặt Quý Cảnh Thâm khẽ đổi, xuống xe nhìn kỹ.

“Đừng nhúc nhích.” Anh lấy đồ đạc trong tay cô thả xuống đất trước, đầu ngón tay nâng cằm cô lên.

Hô hấp của anh gần sát cô xưa nay chưa từng có, ấm áp mà nhẹ thở bên thái dương, Tùy Hi không biết vì sao lại khẩn trương lên, đầu ngón tay vô thức nắm góc áo, đôi mắt nhắm chặt, lỗ tai hồng kỳ lạ.

Cũng may bị tóc che lại, hai người đều không phát hiện.

Theo bệnh nghề nghiệp, Quý Cảnh Thâm quan sát mấy lần, xác nhận không có việc gì thì nhẹ nhàng thở ra, “Sao đột nhiên lại ngã vậy?”

“…… Cháu dẫm trúng cục đá.”

Dứt lời anh khom lưng, nhặt lên cục đá cô vấp phải, ném vào bụi cỏ.

Vốn dĩ bị đập vào không mạnh, Tùy Hi không còn đau nữa, lại xách bao đồ mèo và túi lên, tạm biệt lên lầu.

Trong xe và ngoài xe như hai cái thế giới đối lập, mới vừa đứng vài phút liền oi bức rất khó chịu, Quý Cảnh Thâm ngồi trong xe, nhìn phía trước, thần sắc trong mắt ý vị không rõ.

Thật lâu sau, anh rời đi.

……

Bé mèo nghe lời lại rất dễ thương, không chỉ Tùy Hi thích nó, bà nội cũng thường thường đút chút đồ ăn vặt, dưới sự dốc lòng nuôi nấng của hai bà cháu, bé nó lớn lên rất nhanh, hơn một tháng đã ăn thành bé mập mạp.

Nhưng mà gần đây, bé mèo xuất hiện tình trạng dị thường, buổi tối không chịu an tĩnh ngủ, mà cứ đi tới đi lui, thỉnh thoảng nhấc mông cọ sàn nhà, kêu rên vang dội.

Ồn ào đến bà nội cũng khó đi vào giấc ngủ được.

Tùy Hi không biết sao lại thế này, thử đút đồ ăn ngon, cũng thử ôm vào trong lòng mà trấn an, nhưng đều vô dụng, ở trong tầm mắt thì còn không sao, nhưng nếu Tùy Hi đi ngủ, nó liền gào lên cả căn nhà cũng nghe thấy được.

Hai ngày như thế, Tùy Hi kiên trì không được, sáng sớm liền gọi điện thoại cho Quý Cảnh Thâm, trong tiềm thức cảm thấy chú út sẽ biết nguyên nhân.

Trong một khắc điện thoại vừa thông kia, cô lập tức gọi người.

“Chú là Lê Tấn.”

Cô giật mình, sửa miệng: “…… Bác sĩ Lê, chào chú ạ.”

Lê Tấn đang bận, không rảnh tay để cầm, liền kẹp điện thoại vào giữa vai và tai, “Tìm chú Quý của cháu đấy à?”

“Vâng ạ.”

“Chú ấy còn đang trong ca mổ, di động đang ở chỗ chú, cháu tìm chú ấy có chuyện gì sao? Nếu tiện thì có thể nói cho chú, chút nữa chú chuyển qua chú ấy, hoặc là chờ tan tầm chú liền bảo chú ấy gọi là cho cháu, chắc là nhanh……”

“Vậy cháu chờ chú út gọi lại đi, không vội ạ.”

“Được.”

Màn hình tối dần rồi trở nên đen mịt.

Bé mèo ngồi xổm trên đùi cô, không an phận mà vặn vẹo, cái đầu tròn tròn nhìn đông nhìn tây, ngẫu nhiên meo hai tiếng. Tùy Hi nhẹ vỗ về lưng nó, nói là sẽ đợi, nhưng lại không kiềm lại được, cứ cách vài giây lại muốn nhìn di động một chút, xem chú ấy có gọi điện lại không.

Cứ lặp lại như thế, Tùy Hi vẫn ngồi chờ không được, quyết định trực tiếp đi bệnh viện chờ anh.

……

Từ hừng đông đứng đến trời tối, lại đến hừng đông, từ phòng giải phẫu đi ra, Quý Cảnh Thâm cởi đồ vô khuẩn rồi rửa tay. Người bệnh trên bàn giải phẫu đã được chuyển vào phòng bệnh, giải phẫu thành công làm thần kinh căng chặt mười mấy giờ đồng hồ của anh chậm rãi lơi lỏng xuống, đầu đau đớn vô cùng, anh vốc nước rửa mặt.

Trở lại văn phòng, muốn cầm di động nhìn xem có tin gì không, không ngờ rà soát trên dưới toàn thân đều không có, anh nhớ lại là giữa trưa hôm qua lúc ăn cơm với Lê Tấn thì quên ở chỗ y, xoa xoa mi tâm, muốn đợi chút nữa tan tầm rồi qua lấy.

“Bác sĩ Quý xong ca mổ chưa ạ?”

“Xong rồi, ở văn phòng nhé em.” Có y tá trả lời.

Quý Cảnh Thâm nghe tiếng ngẩng đầu, ánh mắt nhìn vào Lê Tấn đi vào phòng, nhận lấy di động y ném qua.

“Tiện đường đến đưa cho cậu, đúng rồi, khoảng hai tiếng trước, Tùy Hi có gọi cho cậu đấy, hỏi chuyện gì thì chưa nói, nhớ gọi lại cho con bé đấy.”

Ngón tay đang gõ bàn phím của Quý Cảnh Thâm dừng lại: “Ừ.”

Lê Tấn rời đi, Quý Cảnh Thâm liền mở nhật ký cuộc gọi mà gọi lại, trong văn phòng chỉ còn một mình anh, để cho tiện anh trực tiếp mở loa.

“Chú út.”

Loa phóng đại âm lượng của microphone, âm thanh ồn ào xung quanh bị phóng đại vô số lần, “Đang ở bên ngoài sao?”

“Cháu đang ở hoa viên ngoài bệnh viện,” Tùy Hi nói, “Chú út sắp tan tầm chưa ạ? Cháu tìm chú có việc.”

“Trời nóng như vậy sao không tiến vào chờ?” Ngẩng phắc mắt đứng lên, Quý Cảnh Thâm nhanh chóng đi ra ngoài.

“Cháu mang theo Thập Tam, không tiện vào bệnh viện ạ.”

“Ở đình hóng gió chờ, chú út đến ngay.”

Tùy Hi tìm được vị trí, tìm một chỗ không có nắng ngồi xuống, điện thoại còn chưa ngắt, cô xa xa thấy Quý Cảnh Thâm từ trên thang lầu chạy xuống, trái tim lo lắng không ngừng đã bình tĩnh lại.

“Chờ bao lâu rồi?” Anh còn đang mặc áo blouse trắng, cả người thanh tuấn thon dài, vô cùng đẹp.

Tùy Hi nói: “Không lâu đâu ạ.” Kéo túi đựng mèo ra, ôm bé mèo vào trong ngực, “Chú út, Thập Tam có phải bị bệnh rồi không ạ, chú giúp cháu nhìn xem với!”

“Nó làm sao vậy?”

Tùy Hi nhất nhất nói ra trạng thái xuất hiện trong hai ngày này của bé mèo, hàng mi dài hơi nhíu lại: “Buổi tối nó rất quấy, làm cho bà nội cũng ngủ không yên, có phải bị bệnh rồi không ạ?”

Quý Cảnh Thâm nghiêm túc nghe, khi cô nói đến nó buổi tối hay cọ sàn nhà và kêu không ngừng, trong lòng đại khái đoán ra được, anh nắm tay ho nhẹ, không biết giải thích với Tùy Hi như thế nào.

Anh trầm mặc bị cô nghĩ lầm là không biết, định nói vậy cô mang đi bệnh viện thú y nhìn xem sao, liền nghe anh nói: “Hi Hi, Thập Tam không bị bệnh đâu, đừng lo lắng.”

Cô hỏi: “Vậy nó làm sao thế ạ?”

Quý Cảnh Thâm sau khi tự hỏi, quyết định nói thẳng: “Thập Tam đang động dục, nếu cháu muốn có mèo con, có thể cho nó giao phối với mèo đực khác, cháu muốn không?”

“Động dục?” Cô ngây người một cái chớp mắt, trong đầu giật mình một cái, nghĩa của lời nói này giống như pháo hoa mà nổ tung, mặt nóng đến đỏ bừng, cô kinh hoảng thất thố mà lắc đầu, “Không, cháu không cần……”

“Vậy hai ngày này cháu giao bé mèo cho chú út, chờ kỳ động dục của Thập Tam qua rồi, chú út mang nó đi triệt sản, cháu thấy thế nào?”

“Vâng, vâng ạ……” Trong đầu cô rầm rầm, anh nói cái gì cô cũng không có ý kiến.

Quyết định như vậy, Quý Cảnh Thâm dặn dò Tùy Hi lại chờ anh mười phút, chạy về bệnh viện bàn việc xong, mang cô về nhà dọn đi hết đồ đạc cho mèo, lại cùng đi nhà anh.

“Đồ đạc để tùy tiện là được.”

Tùy Hi dùng sức gật đầu, cũng không chú ý Quý Cảnh Thâm đi làm cái gì, tự giác lấy ra mấy đồ dùng cho mèo, bao gồm đồ chơi cô mua sau này, đều sửa sang lại đặt ở một chỗ.

Lấy thức ăn ra cho bé mèo, Tùy Hi ngồi xổm một bên xem nó ăn một lát, quay đầu muốn nói với Quý Cảnh Thâm là cô lấy đồ xong rồi, không ngờ ——

Trên chiếc ghế sô pha không tính là lớn, người đàn ông thân cao chân dài, nằm nghiêng ở phía trên có vẻ vô cùng chật chội, hai mắt anh nhẹ nhắm lại, an tĩnh ngủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.