“Em muốn đi đâu?” Quý Cảnh Thâm bước vào bước, liền quay lại hỏi cô.
Tùy Hi không biết, rõ ràng đến đây rất nhiều, nhưng bây giờ lòng cô rất gấp gáp.
Quý Cảnh Thâm cũng rất nhức đầu.
Đọc sách 20 năm, vào nghề 8 năm, cũng giống như hòa thượng không có hẹn nữ nhân bao giờ, trừ việc đi xem phim, anh cũng chẳng biết đi nơi nào.
Đến đường cuối, xe cũng quẹo sang đường trái, Quý Cảnh Thâm vô tình nhìn thấy công viên lớn, nên anh đã thay đổi ý định.
“Hi Hi, chúng ta đi dạo công viên được không?” Anh nhìn sang, nghiêm túc nhìn chăm chú người gần trong gang tấc, “Tôi có rất nhiều chuyện muốn nói với em.”
Rất nhiều chuyện nói… Đầu ngón tay bấm vào bàn tay, đoán được nội dung câu chuyện, cô lặng lẽ gật đầu, lòng bàn tay mồ hôi càng ra nhiều.
“Dạ được.”
Công viên bên cạnh có bãi đỗ xe ngoài trời, Quý Cảnh Thâm đỗ xe xong, vội vòng qua đầu bên kia mở cửa xe cho cô bước xuống, một tay anh khóa xe, tay còn lại nắm chặt lấy tay cô.
Lòng bàn tay cô ẩm ướt, nóng giống như bị hấp chín, anh vờ không phát hiện, nắm càng chặt hơn.
Hai người đi dạo trên thảm cỏ của công viên, vẫn đang là thời gian làm việc nên rất ít người ở đây, trên đường cũng không thấy có ai khác.
Đi đến nửa đường anh bỗng dừng lại.
“Làm em sợ sao?”
Tùy Hi không phản ứng.
“Sợ không?” Anh hỏi lại.
“……” Cô nghe được, nhưng yết hầu có chút rát, sợ sệt khi anh kéo nhẹ vô về phía mình: “Chú út…”
Cô có rất nhiều chuyện muốn nói, như lời đồn ở bệnh viện, như cách xưng hô, giờ lại đột nhiên tiến thêm một bước… Có quá nhiều chuyện, cô không thể mở lời.
Anh không phản ứng, nhìn cô chăm chú, lại phì cười.
“Lúc trước tôi không nghĩ mình sẽ yêu một cô bé cách mình 10 tuổi,” anh hạ giọng, “Lại còn là cô bé mà tôi nhìn từ lúc nhỏ tới khi lớn lên.”
Nhìn cô bé nhỏ nhắn ngây ngô ngày nào chậm rãi lớn lên, nhìn cô trưởng thành, 16 năm trôi qua thật sự quá nhanh.
Năm đó bị ba phát hiện, gọi vào nói chuyện, anh cũng miên man suy nghĩ, mất đến một năm, cuối cùng đến lúc nghĩ xong, thì cô đã rời đi mất rồi.
“Tôi nghĩ cứ như vậy thôi, tôi cũng sẽ quên được em.”
Nghĩ thì dễ nhưng để làm được lại rất khó, mỗi một đêm trôi qua, trong mộng đều là hình bóng của cô, lại sợ hãi khi nghĩ đến cô bây giờ ra sao? Có bạn trai chưa? Có thể cô vẫn ở Thượng Hải, nhưng sau này làm sao gặp nhau đây?…
Nhưng cũng may… Ông trời thương anh, nếu ngày đó không quyết định ra ngoài đi dạo, sau đó cùng đồng nghiệp trở về…
Có lẽ, anh thật sự rất khó có cơ hội gặp lại cô.
“Ngoài hành lang, nhìn trong nhóm người thấy em, tôi nghĩ mình nhìn lầm,” anh nói, tay đè xuống đôi mắt, huyệt thái dương giật giật, tim bắt đầu đập nhanh: “Tìm trong đám người tản dần ra, không có em, liền biết em đã ra ngoài nên tôi đứng bên ngoài đợi…”
Trong lòng vui như kẻ hóa điên, có lúc nghĩ đó không còn là anh nữa.
Lúc trước giống như tên ngốc muốn quên đi cô, bây giờ gặp lại phát hiện chính mình không thể quên được, cuối cùng anh không cho phép mình buông tay một lần nữa.
“Tôi không muốn chờ nữa,” anh hạ giọng, ngón tay khẽ chạm vào bàn tay cô, đan vào ngón tay của cô, nắm chặt lại: “Một phút một giây cũng không muốn chờ nữa.”
…
Phía ngoài có một ông lão đi qua, bước đi rất chậm, Tùy Hi nhìn vào không trung, lòng rối như tơ vò…
Nếu lần nghe anh nói là bạn gái có thể coi là nghe nhầm, nhưng còn giờ nghe rõ ràng rồi, lại càng kinh ngạc.
Hốc mắt có chút nóng lên.
Cô không nghĩ, cũng không dám nghĩ đến mối tình đơn phương thời sơ trung, coi như nó đã chết, không ngờ hôm nay lại có kết quả.
Kết quả tốt đẹp này lại là thật.
“Chú út, cháu…” Cô muốn nói chuyện, nhưng bị nghẹn lại, không rõ nói gì, nhìn bộ dạng sốt ruột đó Quý Cảnh Thâm giơ tay chạm nhẹ vào đôi mắt của cô.
“Hi Hi,” anh nghẹn giọng, “Em có thích tôi không?”
Là Quý Cảnh Thâm, không phải chú út.
Cô ngẩn ra, vô thức gật đầu.
Không biết sao, cô đã từng yêu thầm đoạn tình cảm này, cho rằng nó sẽ chết yểu, nhưng cuối cùng…
Quý Cảnh Thâm cười nhẹ.
Nhìn thấy anh đang rất hạnh phúc.
Tay vệt đi nước mắt của cô, ôm cô vào lòng.
“Lúc trước sợ hai người chúng ta không thích hợp, lo lắng quá nhiều, rồi nghĩ đến tương lại của cả hai, cuối cùng vì sao? Chú út và cháu không có chút huyết thống, trừ việc chúng ta cách nhau 10 tuổi, dù là quen nhau sớm một chút, cháu là bạn của Quý Luật, thật sự là không được sao? Cho nên, chú bất chấp vì cháu, nên nếu chúng ta có ở bên nhau, thì dù mọi người có nói cũng là nói chú không phải cháu..”
Anh liếc cô một cái, lại nói tiếp: “Hai người có cảm tình với nhau, hai người cũng không cùng huyết thống, vì sao không được ở bên nhau?”
Khi anh nói chuyện, giọng nói có ý hạ xuống rất nhẹ và ôn nhu, giống như anh đang nói chuyện phiếm chứ không phải chuyện này. Tùy Hi nghe được, lại nhìn anh, cảm giác vui sướng hạnh phúc, con đường tương lại rộng rãi, như tầng tầng mây đen vừa mở ra cho ánh sáng rọi vào…
Cúi người, tựa trán vào vai của anh, vui vẻ cười tươi.
Thật hạnh phúc!
Thật sự rất hạnh phúc!
……
Bởi vì cả hai mai đều phải đi làm, Tùy Hi muốn về nhà nghỉ ngơi sớm, hai người đến một nhà hàng ăn xong, thì bất ngờ trời bỗng mưa to.
Cửa tòa chung cư đầy người, hạt mưa rơi xuống đất, rất to, Quý Cảnh Thâm kéo cô vào một chút, nhìn thời tiết mà bất đắc dĩ nói.
“Trận mưa này không dứt được đâu.”
“Làm sao bây giờ?” Hai người cũng không mang dù, xe đỗ cách đó cũng vài hai ba mét.
“Đợi lát, để xem mưa có nhỏ đi chút nào không.”
Tùy Hi không ý kiến, nghe theo anh ngồi xuống đợi.
Di động vang lên, điện thoại của đồng nghiệp, Quý Cảnh Thâm nhìn người tới lui chung quanh, nói: “Tôi nghe điện thoại, chờ tôi quay lại.”
"Dạ, chú đi đi!”
Anh đi rồi, Tùy Hi nhàm chán, gọi điện tìm Tạ San nói chuyện phiếm.
“Đang làm gì đấy?”
Tạ San trả lời chưa đầy một giây: “Ôn thi lý luận, mấy ngày rồi sẽ hết khóa thi, mình sợ bị mắng.”
Tùy Hi đọc xong cười thành tiếng, Tạ San học là khoa ung thư, Mang lão sư nếu làm không đúng liền xụ mặt mắng, cô cũng nghe Tạ San kể khổ rất nhiều lần.
“Vậy cậu cố lên, chúc thuận lợi.”
Tạ San nhận lời cổ vũ, lại cười tủm tỉm: “Cô gái, cô tâm tình rất tốt, hẹn hò vui vẻ chứ? Chậc chậc chậc, cách một lớp màn hình cũng ngửi được tình yêu nộng đậm, ghen tỵ chết tôi rồi.”
“……”
“Chúc mừng cậu thoát kiếm cẩu FA, biến thành vợ người ta, vẫn là người cậu thích, là thanh mai trúc mã, cậu là người hạnh phúc nhất rồi!”
“… Cảm ơn.”
“Cậu làm sao xưng hô? Gọi nhiều năm từ chú út như vậy rồi, chắc khó sửa nhỉ?”
Xưng hô?
Cô nhớ rõ chỉ có lần kêu tên anh, lúc đó cô còn chỉ là học sơ trung, là nói với hộ sĩ, cũng không có chút nhận thức gì……
“Tạm thời… không có sửa…” Thật là khó sửa.
“Tùy cậu, gọi người yêu ra sao cũng được chỉ cần hai người hiểu nhau, còn đối với người ngoài, cậu kêu như vậy, họ nghĩ nhầm hai người loạn luân hay có mối quan hệ sai trái đấy.”
Tùy Hi hoảng sợ, tắt vội điện thoại, cô hỏi anh: “Là chuyện ở bệnh viện ạ?”
“Cũng không có gì, giải quyết trong điện thoại rồi.”
“À” cô muốn ra cửa nhìn xem, “Mưa đã ngớt chưa chú út?”
“Đã nhỏ hơn nhiều rồi, chúng ta đi thôi.” Lỡ chờ lát nữa, chỗ này lại mưa lớn hơn không tốt.
Trong không khí, tiếng mưa tí tách, Quý Cảnh Thâm cởi áo khoác vòng qua đầu cô, che mưa cho cô, chạy được đến xe thì nửa thân đã ướt đẫm.
Tùy Hi sợ anh cảm lạnh nên không cho Quý Cảnh Thâm về, vội cầm khăn tắm cùng máy sấy khô đồ và tóc cho anh.
“Làm khô trước đã, nếu không sẽ cảm đấy.”
Quý Cảnh Thâm làm theo.
Chờ khi khô rồi, Tùy Hi bỏ khăn tắm vào sọt đồ bẩn, “Chú út, chú về sớm để nghỉ ngơi đi.”
Quý Cảnh Thâm ngoài miệng ừ, nhưng bước chân cố ý không nhúc nhích, Tùy Hi thấy hơi lạ nên bước qua, đột nhiên bị anh ôm vào ngực. Cánh tay rắn chắc vòng qua eo cô, hơi dùng sức ôm chặt cô vào lòng. Quý Cảnh Thâm cúi đầu, dán sát mặt cô, cọ cọ một chút, cảm nhận được mềm mại, anh than thở.
“Ngày mai tôi chỉ có ca phẫu thuật lúc 2 giờ,” đó là lịch trình làm việc: “Nhưng mà mai phải trực cả đêm, nên chỉ có được buổi sáng rảnh.”
“Nghỉ ngơi một chút, sau đó chúng ta cùng nhau ăn cơm trưa.”
Anh hơi ngẩng đầu, bờ môi mỏng cố ý xẹt qua vành tai cô, trực tiếp làm Tùy Hi run lên, tai như mềm ra, đỏ hồng.