Sớm Sớm Chiều Chiều Đều Là Anh

Chương 47: Hôn



Editor: Vô Ngôn Team

Lời của editor: Từ chương này xưng hô của nhân vật sẽ đổi nhé.

****

Hai người bận rộn cuối cùng là không gặp nhau cùng ăn trưa được, Tùy Hi hút đàm cho người bệnh ở giường số sáu xong, thật vất vả mì hộp cũng đã tới, còn chưa ăn được hai miếng, lại bị gọi ra ngoài nhận người bệnh.

Lại một vòng bận rộn, lúc rảnh rỗi lại thì đã hơn một tiếng sau, Tùy Hi kéo lê bước chân mỏi mệt đi vào phòng trực ban, mì trên bàn đã sớm nguội lạnh, nhúm lại thành một đoàn, cô nhìn trời mà thở dài, bất đắc dĩ ngồi xuống tiếp tục ăn.

Cửa kẽo kẹt vang lên một tiếng, có người tiến vào.

“Trùng hợp quá.”

Giáo sư phụ trách đi tới, cầm lấy ly mì của Tùy Hi, thả túi mì mới xuống.

“Nhanh ăn đi, cô mới từ căn tin đóng gói về, để lâu thì nguội mất.”

Tùy Hi kinh ngạc: “Giáo sư……”

“Không biết em thích ăn gì nên tùy tiện cầm hai loại khác nhau về.”

Tùy Hi mở túi ra, đồ ăn vẫn còn bốc hơi nóng hổi, tuy rằng màu sắc và mùi hương đều rất bình thường, nhưng vào lúc này lại ngon hơn bất cứ thứ gì.

Cô ngẩng đầu: “Cảm ơn giáo sư ạ.”

“Không có gì.”

Ăn cơm xong, ngựa không ngừng vó mà tiếp tục, bận một trận xong thì đã quá giờ tan tầm, Tùy Hi và đồng nghiệp chào nhau, thay lại quần áo rồi mới đi ra. Lúc này cô bị giáo sư phụ trách gọi lại, bảo cô đưa giúp một túi văn kiện đến khoa ngoại Tiêu hóa trên lầu cho một bác sĩ tên là Trần Đỉnh.

Tùy Hi liền đồng ý.

Khoa ngoại Tiêu hóa ở tầng mười bảy, lúc cô đi vào, Trần Đỉnh vừa lúc đang trong phòng y tá, đỡ phải hỏi tìm người. Thang máy ngừng ở lầu một chậm chạp không đi lên, Tùy Hi đợi vài phút, đột nhiên nghĩ đến, khoa ngoại Lồng ngực ở ngay tầng mười sáu……

Cũng chính là tầng dưới.

Trong danh sách luân phiên trực khoa của cô không có khoa ngoại Lồng ngực, nên vẫn luôn không đi xem, thật ra mỗi khoa đều na ná nhau, nhưng cô vẫn tò mò, muốn đi xuống nhìn xem.

Trong phòng rất yên lặng, không có quá nhiều người đi lại bên ngoài, Tùy Hi ở cửa băn khoăn một lúc lâu, bên cạnh không biết từ lúc nào đã có người đứng bên.

“Chào em, là tới thăm sao? Em là người nhà của bệnh nhân giường số mấy?”

Tùy Hi sửng sốt, xua tay: “A…… Em không phải……”

Y tá nghi hoặc: “Vậy……”

Tùy Hi nghĩ nghĩ, hỏi cô: “Bác sĩ Quý có trong văn phòng không ạ?”

“Không có, bác sĩ Quý có ca mổ vào hai giờ mười lăm, vẫn còn đang mổ,” Y tá đáp, “Em là ai thế nhỉ? Có chuyện gì tìm bác sĩ sao? Chờ bác sĩ Quý xong ca mổ chị giúp em chuyển lời nhé.”

“Không có gì đâu ạ, cảm ơn chị ạ.” Tùy Hi tránh nặng tìm nhẹ nói. Quý Cảnh Thâm đang trong ca phẫu thuật, cô xoay người định về nhà, lúc đi đến cửa thì vừa vặn gặp phải Trịnh Băng đang đi ra từ thang máy.

“Tùy Hi?”

Lần này Tùy Hi nhớ tới Trịnh Băng rất nhanh, cười cười: “Chào chị Trịnh ạ, đã lâu không gặp.”

“Thật sự lâu lắm rồi không gặp nhỉ, lần trước gặp em mới học cao trung, đã nhiều năm như vậy rồi.”

“Vâng ạ.”

“Chị nghe người khác nói giờ em cũng đang thực tập trong bệnh viện chúng ta, trực khoa đến chỗ nào rồi?”

“Mới vừa tháng thứ nhất, ở khoa nội một ạ.”

Trịnh Băng cười gật đầu: “Vậy bây giờ là tan làm, tới tìm bác sĩ Quý, cùng bác sĩ trực đêm sao?”

Lời nói nghiễm nhiên một bộ biết quan hệ giữa hai người.

“…… Không phải, em chỉ đi ngang qua thôi,” Tùy Hi xấu hổ, “Em đi trước nhé, tạm biệt chị.”

Trịnh Băng nhìn theo Tùy Hi rời đi, đi vào phòng.

Y tá ở phía xa nhìn đã lâu, thấy Trịnh Băng tới thì hỏi: “Chị Băng, là bạn chị sao?”

Tầm mắt Trịnh Băng chuyển lên mặt y tá, dừng lại: “Em không quen cô bé sao?”

“Không quen biết…… Làm sao vậy ạ?” Y tá thấp thỏm.

“Không có gì,” Trịnh Băng vuốt tóc ra sau tai, nhướng mày với y tá, ý vị thâm trường nói, “Hai ngày trước không phải mới tám chuyện bạn gái của bác sĩ Quý là thực tập sinh nào của bệnh viện chúng ta sao, chà, không phải tới rồi à?”

Dứt lời, trên cái ót của y tá xẹt qua một chuỗi dấu chấm hỏi, nhất thời chưa phản ứng lại kịp, ngây người vài giây, bỗng dưng nhanh trí.

Ông trời ơi!

……

Tắm xong nằm ở trên giường, Tùy Hi mở TV, thỉnh thoảng lại đổi kênh, trước sau không nhập tâm xem.

Trở mình, cô nhìn thời gian, bảy giờ hai mươi hai phút, hẳn là mổ xong rồi nhỉ?

Sau khi cứ mãi do dự, cô nhắn tin qua.

“Chú út xong ca mổ chưa ạ?”

Mười lăm giây…… Nửa phút…… Một phút…… Hai phút……

Vẫn luôn không có ai nhắn lại.

Cô thầm nghĩ chắc là chưa rồi, đúng lúc này, di động vang lên, không phải tin nhắn, là cuộc gọi đến.

Mắt sáng ngời lên, cô bắt máy cực nhanh.

Tiếng hô hấp dồn dập, càng nặng nề hơn chính là tiếng bước chân của anh, giống như đang thi chạy bộ.

“Sao thế?” Cô hỏi.

“Đột nhiên có thêm ca mổ gấp,” Tốc độ nói của anh rất nhanh, “Bây giờ anh đang trên đường đi qua.”

“Rất nghiêm trọng sao?”

“Ừ.”

Dọc theo đường đi, trợ thủ nói chuyện không ngừng, báo cáo phán đoán bước đầu về tình huống của người bệnh, bên Tùy Hi có thể đại khái nghe được mấy từ “Ngực và bụng đồng thời bị thương” hay “Xương ngực nứt” linh tinh gì đó, cô vội nói: “Vậy anh làm việc tiếp đi, em cúp máy trước.”

Quý Cảnh Thâm nghe vậy, bước chân dừng lại, ngay sau đó càng đi nhanh hơn nữa.

“Ngủ ngon,” Anh khàn giọng, “Sớm nghỉ ngơi một chút.”

Sau khi kết thúc điện thoại khá lâu sau, Tùy Hi vẫn luôn hai mắt thất thần mà nhìn trần nhà chằm chằm, cô tiện tay tắt tivi, muốn chơi di động một lát, lại phát hiện không có gì vui mà chơi, muốn ngủ, thì một chút buồn ngủ cũng không có, đầu óc tỉnh táo như mới vừa chạy xong 800 mét trở về.

Đồng hồ tích tắc đi qua mười một giờ, cô hoắc mắt ngồi dậy, nảy ra một suy nghĩ bất chợt.

Đi qua cùng anh ấy trực đêm.

Nghĩ liền làm, Tùy Hi đổi áo ngủ, lấy chìa khóa ra cửa.

Ra thang máy, đứng ở cửa phòng, Tùy Hi giờ mới bắt đầu khẩn trương và bất an, lo lắng quấy rầy đến anh, cô gãi gãi góc áo, chần chừ không biết có nên đi vào không……

“Chào em.”

Có một giọng nói vang lên ở bên tai, kéo lại dòng suy nghĩ chạy ra xa của Tùy Hi.

Là y tá mới vừa gặp lúc tan tầm.

Y tá thấy Tùy Hi nhìn qua, rất thẳng thắng hỏi: “Lần này là tới tìm bác sĩ Quý đúng không? Anh ta đang ở văn phòng, phòng thứ hai dựa ở hành lang bên phải.”

“……”

Y tá thấy Tùy Hi không động đậy: “Hay chị dẫn em qua nhé?”

Vừa dứt lời cô y tá liền đi ở phía trước thật, Tùy Hi căn bản không kịp từ chối, chỉ đành đi theo phía sau cô.

Tới văn phòng, y tá dừng lại, chỉ chỉ cửa, mặt cười hì hì: “Bác sĩ Quý ở bên trong, hai người cứ tùy tiện.”

“…… Cảm ơn ạ.”

Cửa đã được mở sẵn, vừa đẩy liền mở, Tùy Hi ngừng thở, thật cẩn thận mà dò xét ngóc đầu vào trước.

Vốn dĩ muốn cho Quý Cảnh Thâm một bất ngờ, không ngờ lại thấy anh đang tựa đầu lên tay mà ngủ, còn có nhật kí giải phẫu mới ghi đến một nửa, cô đứng đó không nhúc nhích, không chờ cô suy nghĩ bây giờ nên đi ra hay đi vào, anh đã tỉnh dậy.

Bốn mắt đối diện nhau.

“Sao đến đây thế?” Anh nhíu mày, nhìn đồng hồ trên máy tính.

Tùy Hi sờ sờ mũi, đi qua, ngồi xuống đối diện anh, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Ngủ không được, nên em muốn đến xem……”

Giọng của cô quá nhỏ, anh một chữ cũng chưa nghe rõ được, vẫn còn đang nhéo nhéo mũi, sau một lúc lâu, anh thở dài: “Lại đây.”

“……?”

“Lại đây,” Anh vỗ vỗ chân, “Đến chỗ anh.”

Thấy động tác của anh, Tùy Hi liền hiểu rõ, mặt cô đỏ bừng lên, do dự một lát, nhích từng bước nhỏ đi qua, đứng ở bên cạnh anh không động đậy……

Anh thấy vậy, lại thở dài, duỗi tay cầm cánh tay của cô, kéo cô ngồi xuống đùi mình, cánh tay dài thả lỏng mà vòng qua bên hông cô.

Tư thế có chút kì quặc, Tùy Hi đỏ mặt vịn vai anh, từng chút dịch qua để ngồi thoải mái.

Quý Cảnh Thâm tùy ý cô lộn xộn, ôm một lát, nghĩ đến một việc: “Nghe nói em tới vào lúc tan tầm sao?”

Tùy Hi rầu rĩ nói: “Chị Trịnh nói cho anh à? Em đi ngang qua thật mà……”

Đại khái chính là có tâm lý này, bởi vì anh ở khoa ngoại Lồng ngực, cho nên dù các khoa cũng chẳng khác nhau gì cho cam, cũng cảm thấy tò mò, muốn đến nhìn xem.

Anh không nói gì, giơ tay nâng cằm cô lên để cô nhìn mình, “Vậy giờ thì sao?”

“Em ngủ không được.”

“Ừ, sau đó?”

“Sau đó……” Giọng cô càng lúc càng nhỏ, “Sau đó liền muốn đến bệnh viện nhìn xem.”

“Ừ, xem ai?”

Đáp án chỉ một chữ.

Tròng mắt ngó trái ngó phải, lông mi cô rũ xuống, lại giơ lên, mềm mại vô cùng, phảng phất quét qua đầu quả tim anh.

Giọng rất khàn như sắp bốc khói, Quý Cảnh Thâm đè xuống xao động, muốn chờ cô trả lời, đáng tiếc đã đánh giá chính mình quá cao, mới chờ không quá vài giây liền tuyên bố thua cuộc.

“Anh cũng thế.” Nhớ em.

Lưu lại một nửa câu nói như vậy, anh cúi đầu, chuẩn xác tìm được vị trí, hôn xuống.

Đại khái là mới vừa uống nước không lâu, bờ môi của anh có chút ướt át, đầu lưỡi hơi lạnh, nhẹ nhàng dây dưa cô, không quá phận xâm nhập, cũng tuyệt không lướt qua liền ngừng lại ngay.

Tư thái nửa cường thế này làm Tùy Hi không thể ngăn cản, chỉ đành bỏ giáp đầu hàng.

Anh hôn một lát liền thối lui, ấn gáy cô bình phục hơi thở hỗn loạn, hô hấp của Tùy Hi nóng lên, trong đầu ngơ ngác, đến tay chân cũng không biết nên đặt chỗ nào……

Anh phát hiện ra, bất đắc dĩ mà giương khóe miệng.

“Rất khẩn trương sao?”

Khuôn mặt Tùy Hi chôn trong ngực anh, từ chối nói chuyện.

Quý Cảnh Thâm ngay sau đó lầm bầm lầu bầu: “Nhưng anh đã suy nghĩ lâu lắm rồi.”

Muốn cùng cô ở bên nhau, muốn ôm cô thật chặt, muốn hôn cô, muốn cùng cô làm rất nhiều rất nhiều việc...…

Hai người lẳng lặng ôm nhau một lát, Quý Cảnh Thâm còn chưa làm việc xong, hơn nửa đêm lại không thể để cô một mình trở về, liền sắp xếp cô ngủ trong phòng trực ban.

“Sẽ không có ai tiến vào đâu.” Anh bảo đảm, ôm lấy cô nằm xuống, tính cả chăn cũng ôm vào trong lòng ngực, “Ngủ đi, anh chờ em ngủ.”

Tùy Hi gật đầu, nghe lời nhắm mắt lại, cô cũng mệt mỏi thật sự, không bao nhiêu phút liền rơi vào mộng đẹp.

Chờ cô ngủ say, anh mới nhẹ tay nhẹ chân xuống giường, về văn phòng tiếp tục viết nhật ký giải phẫu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.