Sớm Sớm Chiều Chiều Đều Là Anh

Chương 5: Lén ra sân bay



Editor: Vô Ngôn Team

Chương 5

chương 5:

"Bà nội, buổi sáng tốt lành.”

Bà nội tay xách bịch đồ ăn, cười vui vẻ xoa đầu Quý Luật: “Tới tìm Hi Hi chơi sao?”

“Đúng vậy ạ!" Quý Luật vờ kéo lấy tay Tùy Hi đi đến hướng bệ đá: "Bà, bọn con đi đây.”

Nhìn bà lên lầu, nghe tiếng đóng cửa lại rồi, Quý Luật mới kéo lấy Tùy Hi ra khỏi hành lang, cậu nhìn đồng hồ trên cổ tay, miệng vội thúc giục: “Nhanh lên, chúng ta sắp muộn rồi.”

Tùy Hi bị cậu ta kéo đến sân ga, vừa muốn hỏi, Quý Luật đã gọi xe đến, cô mờ mịt lên xe, rồi ngồi xuống.

Đoán thời gian còn một giờ nữa, Quý Luật thở phào nhẹ nhõm, chợt nhớ ra cậu chưa giải thích với Tùy Hi, vội nói: “Hôm qua, tớ nghe lén ông nội và ba nói chuyện việc cậu nhỏ về nước, không phải cậu ấy muốn nghỉ lễ đông sao, sáng hôm nay lại lên máy bay về rồi.”

“…… Lễ nghỉ đông?”

“Đúng vậy.” Vì nghe được thời gian máy bay của Nam Lâm sẽ hạ cánh, Quý Luật liền muốn đến sân bay tìm chú út, nhưng mình cậu lại không dám, nên rủ Tùy Hi cùng đi.

Khi xe buýt vào đường cao tốc, đến sân bay, tốc độ xe bất đầu tăng, ngoài cửa sổ cảnh vật lùi dần ra sau.

Cảm thấy khá nhàm chán, Quý Luật chống cằm nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ, lấy ra hai viên kẹo đường trong túi, đưa cho Tùy Hi một viên, còn một viên bỏ vào miệng mình.

Tùy Hi nhận viên kẹo.

Nhìn miếng giấy màu xanh nhạt bao bọc lấy viên kẹo tròn tròn, cũng giống như lần trước khi ở trên xe, Quý Cảnh Thâm đưa cho cô ăn. Tùy Hi bỏ vỏ, đem viên kẹo cho vào miệng, hương vị dưa hấu ngọt ngào quen thuộc tràn vào trong miệng, Tùy Hi híp mắt thưởng thức.

Quý Luật tiếp tục nói chuyện, từ luyên thuyên chuyện hắn không biết đường đến sân bay đi như thế nào, đến việc tình cảm giữa cậu ta và Quý Cảnh Thâm.

Nhà họ Quý, chức vụ luôn rõ ràng, trừ ông nội là Quý Bình Khả, ông còn có một người em trai là Quý Bình Trạch, là cha của Quý Cảnh Thâm. Vì Quý Bình Trạch mất sớm, nên Quý Cảnh Thâm cũng chỉ lớn hơn cậu ta 10 tuổi, nên theo địa vị, cậu ta gọi anh ta một tiếng chú út.

Ông nội còn trẻ chỉ có cha cậu, cha cậu cùng mẹ cậu chỉ có một mình cậu, trong nhà lại không có đứa trẻ nào cũng tuổi, nên trở nên buồn tẻ. Từ đầu cậu cảm giác quan hệ giữa chú út giống hệt bậc tiền bối, tuy chú út chỉ hơn cậu có 10 tuổi, nhưng lại cực kì nghiêm khắc giống cha mẹ.

Đặc biệt khuôn mặt của chú út luôn lãnh đạm, nói thật cậu cảm thấy sợ hãi, cũng thấy khó có thể tới gần được.

Cũng không nhớ từ khi nào, quan hệ giữa cậu và chú út đột nhiên tốt hơn, cậu phát hiện bình thường chú út không nghiêm khắc như vậy, ví dụ như khi cậu gặp khó khắn hay sai chuyện gì đi đến tìm chú út, đều sẽ được an ủi và được cách giải quyết hợp lý.

Trong mắt cậu, chú út bây giờ trở thành một tâm gương, là người cậu sùng bái nhất.

“Đúng rồi, quên nói với cậu, chú út của mình học ngành y, chú ấy làm cái gì cũng tốt, chắc chắn sẽ trở thành một bác sĩ giỏi" - Quý Luật chép chép miệng, mặt đầy tự hào: “Tớ cũng muốn đọc thật nhiều sách, cũng muốn trở thành người giống chú út……”

Tùy Hi rất ít đến bệnh viện, nhưng cũng có gặp qua bác sĩ, nghĩ đến Quý Cảnh Thâm sau này sẽ là một nhân viên, trên người mặc một bộ áo blouse làm việc trong bệnh viện, cứu chữa cho người bệnh, bỗng nhiên cảm thấy…… Lòng cô cũng muốn giống như vậy.

Một nhân viên…… Muốn trở thành người giống anh, thật sự ưu tú.

……

Sau nửa giờ, xe buýt đến sân bay, đi theo dòng người vào bên trong, hai đứa trẻ ánh mắt nhìn như một cái mê cung.

Đại sảnh rộng lớn đầy ánh sáng, không ngừng có người đi qua đi lại, tuy là Tùy Hi và Quý Luật đã đến đây một lần, nhưng lần trước không giống lần này một chỗ hai người lớn lên, Túy Hi nhất thời cũng không biết đi đường nào.

Quý Luật là lần đầu tiên tới đây, càng mù tịt đường, hai đứa trẻ ngốc ra đứng lặng tại chỗ, mờ mịt sợ hãi.

Cho đến khi một chiếc xe dừng lại trước mặt hai người, bước xuống xe là một người phụ nữ dáng hình thon dài, ngồi xổm xuống mỉm cười hỏi bọn họ làm cái gì ở đây.

Quý Luật nhìn thấy chị gái này ăn mặc không giống những người qua lại ở đây, lại có giọng nói hòa ái dễ gần, cậu liền nhỏ giọng nói chuyện.

Chị gái xinh đẹp nghe xong liền bất đắc dĩ, đầu tiên để hai người lên xe, nói với tài xế đến cửa xuất cảnh, sau đó khom người ôn nhu mà nói: “Bạn nhỏ à, sau này không được gạt cha mẹ như vậy có biết không? Nơi này rộng như vậy, các em bị lạc đường thì biết tính làm sao đây, đúng không?”

Tùy Hi cùng Quý Luật tự biết mình sai, cúi đầu ngoan ngoãn nghe lời.

Xe đến cửa xuất cảnh, bên trong có không ít người đứng chờ người xuống máy bay, chị gái dáng người thon dài sợ hai đứa trẻ có chuyện, nên cùng đứng chờ người với bọn họ.

Mới xuống máy bay, không khí lạnh lẽo bên ngoài khác hẳn lúc còn ở trong cabin, Quý Cảnh Thâm nắm lấy cổ áo khoác, nện bước nhanh chóng đi ra ngoài.

Xuyên qua dòng người huyên náo, bước chân cuối cùng cũng dần bình ổn lại, nhớ đến điện thoại còn chưa mở, anh dừng lại bật nó lên, đợi đến khi máy khởi động xong, bên tai lại vang lên tiếng giòn giã, giống như tiếng cháu trai của nhà mình.

Anh nghiên đầu nheo mắt.

Quý Luật đứng phía xa đã thấy Quý Cảnh Thâm đi ra, vui vẻ huơ chân múa tay nhảy nhót, nhưng người được gọi kia cố tình lại không phản ứng, cậu nóng nảy, bước lên một bước đến gần Quý Cảnh Thâm: “Chú út!”

Người vốn nên ở nhà đột nhiên xuất hiện trước mắt, còn mang theo tiểu thư nhà hàng xóm, Quý Cảnh Thâm nói không bất ngờ là giả, anh chưa kịp mở lời, người đứng bên cạnh Tùy Hi, nữ nhân mặc trang phục nhân viên sân bay mở miệng.

“Chào anh, cho hỏi anh là người thân của hai bạn nhỏ này đúng không?”

Quý Cảnh Thâm giương mắt: “Đúng vậy.”

Nữ nhân hơi mím môi, thuật lại chuyện từ khi gặp hai đứa trẻ, đến khi đưa hai đưa bé này đến xe công tác viên đến cửa khẩu, kể xong một tràng, cuối cùng: “Nếu như đã gặp anh rồi, tôi xin đi trước.”

Nghe vậy, Quý Luật nói với chị gái ngọt ngào kia một tiếng hẹn gặp lại, vẫy tay đến khi không thấy bóng người, mới quay đầu lại định nói chuyện, mới phát hiện Quý Cảnh Thâm không biết từ khi nào đã trầm mặt xuống, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm đến cậu không nói câu nào.

Quý Luật lập tức cảm thấy sống lưng lạnh buốt, vội kéo lấy ống tay áo của Quý Cảnh Thâm, sợ bị mắng, tìm chủ đề đánh lạc hướng: “Chú út, cháu muốn ăn khoai tây nghiền.”

Vì chạy đến cho kịp thời gian máy bay hạ cánh, cơm sáng cậu cũng chưa ăn.

Tùy Hi thấy Quý Cảnh Thâm không nói lời nào, lòng nhạy cảm biết anh đã sinh khí, đành tiến lên phía trước hai bước, hơi phồng má cúi đầu: “Chú út, thật sự xin lỗi.”

Quý Cảnh Thâm nhìn qua.

Ánh mắt kia rất lạnh, khác với ánh mắt ôn hòa trong quá khứ, xem ra anh thật sự đã tức giận rồi. Mặc kệ việc Tùy Hi “bị” đưa đến sân bay, nhưng sai vẫn là sai, cha từ nhỏ đã dạy cô, người làm sai phải nhận lỗi, đó mới là đứa trẻ ngoan.

Quý Luật thấy cô xin lỗi, đỏ mặt, không trốn tránh nữa, gục đầu tiếp tới: “Chú út, đừng mắng Hi Hi, là cháu dẫn cậu ấy tới đây, có mắng chú mắng mình cháu đi!”

Nói xong, cậu liền bày ra một bộ dáng hiên ngang, ngẩng đầu nhận tội.

Quý Cảnh Thâm không giận mà cười nhẹ, nhàn nhạt hỏi: “Sai ở chỗ nào?”

“Cháu không nên gạt cha và ông nội chạy ra khỏi nhà mà đến đây, còn mang cả Hi Hi đi, cháu biết sai rồi, chú út mắng cháu đi!” Quý Luật nghĩ nghĩ, giọng lại ủy khuất bổ sung thêm: “Nhưng chú út, cháu muốn nhìn thấy chú sớm hơn.”

Đứa trẻ đối với người mình sùng bái luôn ỷ lại, không suy nghĩ quá nhiều, chỉ có nội tâm tôn sùng làm chuyện mình muốn làm.

Quý Cảnh Thâm đột nhiên hiểu được suy nghĩ này, im lặng một lúc lâu, sau lại mở miệng giọng nói hoàn hoãn hơn rất nhiều.

Quý Luật biết sai, liên tục đảm bảo sau này không như vậy nữa, còn xin lỗi với Tùy Hi.

Chuyện này cũng như vậy cho qua, Quý Cảnh Thâm mua cho hai đứa bé khoai tây nghiền, sau đó cùng hai người ra khỏi sân bay, bắt taxi về nhà.

Quý Cảnh Thâm ngồi ở ghế phụ lái, Tùy Hi cùng Quý Luật ngồi ở xếp sau. Chuyện vừa rồi cũng đem vứt ra sau đầu, Quý Luật lại vui vẻ, ríu rít kể chuyện trong thời gian này có chuyện gì.

Tùy Hi vừa nghe, vừa chú ý đến Quý Cảnh Thâm không lên tiếng, ngồi thẳng lên một chút, hướng về phía trước trộm ngắm anh. Chắc là mệt mỏi, Quý Cảnh Thâm nhắm mắt nghỉ ngơi, hơi thở đều đều, không biết đã ngủ hay chưa.

Tùy Hi quay đầu lại, nhẹ nhàng vỗ vỗ vai Quý Luật, ngón tay đặt lên môi một tiếng “suỵt” im lặng.

Quý Luật giọng cũng dừng lại, hạ giọng hỏi Tùy Hi có chuyện gì.

Tùy Hi chỉ chỉ Quý Cảnh Thâm, áp bàn tay trên vai mình, vờ bộ dáng ngủ. Quý Luật hiểu ý, liền ngậm miệng.

Xe taxi dừng lại ở cổng tiểu khu, Tùy Hi cùng Quý Luật xuống xe, đi phía sau Quý Cảnh Thâm.

Đến khi đứng ở phía trước nhà Tùy Hi, Quý Cảnh Thâm dừng lại, xoay đầu nói: “Vào nhà đi!”

Tùy Hi gật đầu, đi lên phía trước, xoay người vẫy tay với Quý Luật rồi vào nhà.

Quý Cảnh Thâm mang theo Quý Luật đi vào nhà, đem chìa khóa mở cửa ra.

TV trong phòng khách vẫn mở, Quý Bình Khả và Quý Bình Trạch ngồi song song với nhau, Quý Luật gọi lớn: “Ông nội, cha.”

Quý Bỉnh Khả theo âm thanh xoay lại, nhìn đến Quý Cảnh Thâm mở miệng: “Về rồi sao?”

“Vâng, bác.”

Quý Bỉnh Trạch đứng dậy đón hai người vào nhà, chợt dừng lại dường như suy nghĩ có gì đó không đúng, hỏi Quý Cảnh Thâm: “Hai chú cháu làm sao mà về cùng một lúc thế?”

Ông nhớ trước đó không lâu, Quý Luật nói đi tìm Tùy Hi cơ mà.

Quý Luật cả người căng thẳng nhìn Quý Cảnh Thâm, sợ anh kể lại mọi chuyện, cậu sẽ bị một trận đòn.

Quý Cảnh Thâm lạnh lùng liếc Quý Luật một cái, nhẹ nhàng bâng quơ: “Cháu nó vừa đi chơi về, vừa vặn hai chú cháu gặp nhau dưới nhà.”

Căng thẳng buông xuống, trái tim của Quý Luật cũng trở lại lồng ngực.

Quả nhiên Quý Bỉnh Trạch không nghi ngờ, nói Quý Cảnh Thâm sắp xếp rồi xuống ăn cơm. Quý Cảnh Thâm gật đầu, xách rương hành lý lên phòng mình.

Di động vang lên, báo hiệu có người gọi đến, kéo ghế ở bàn làm việc ra, ngồi xuống dựa lưng lên.

“Chuyện gì?”

Lê Tấn cười hì hì: “Về đến nhà rồi chứ? Tôi lựa thời gian đúng chuẩn.”

“Ừm.”

“Tôi có chuyện muốn hỏi một chút, quyển sách hai môn tâm lý học, giải mẫu cơ thể người cậu đặt ở đâu, cho tôi mượn.”

“Kệ sách tầng hai, tính từ bên phải qua hai quyển.” Quý Cảnh Thâm suy nghĩ lát, lại trả lời.

Lê Tấn dựa theo lời anh tìm, tìm thấy lại nói: “Cảm ơn.” Dừng một chút, hắn nói: “Cậu khi nào lại quay lại đây?”

“Kì nghỉ đông kết thúc.”

Bên kia nghe Lê Tấn nhìn trời, thở dài: “Vậy còn rất lâu đấy, nghĩ lại chỉ còn mình tôi ở đây, cậu có hiểu không cảm giác cô đơn, lẻ bóng, phòng không gối chiếc chứ!”

Quý Cảnh Thâm cười cười.

“Được rồi, không đùa cậu nữa, tôi đọc sách đây, lần này kì khảo hạch kết quả thật không như mong đợi, tôi rất tổn thương, quyết chau mài kinh sử.”

“Huh.”

“À đúng rồi, đừng quên đem sách cho tôi, tôi chỉ có yêu cầu sách tiếng Trung, đừng có đưa sách nước ngoài cho tôi nha.”

Quý Cảnh Thâm: “Đã biết.”

Cúp điện thoại, Quý Cảnh Thâm ngồi trên ghế nghỉ ngơi một lát, liền đứng dậy thu đọn đồ đạc trong vali.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.