Đêm nay Khương Mộ Vân trằn trọc, cả đêm ngủ không ngon giấc. Vậy là cô ngủ thẳng đến 9h sáng, trên mặt còn bỗng xuất hiện thêm đôi mắt gấu trúc.
Lâm Hồng chê cười cô: “Không ngờ luôn á, từ trước đến nay Khương đại tiểu thư chỉ khiến người khác trằn trọc trở mình không ngủ, nào ngờ giờ lại có chuyện vì người khác trằn trọc không ngủ.”
“Cậu đừng chó chê mèo lắm lông. Cũng không tự ngắm mình trong gương đi, biến thành cái dạng gì rồi.” Khương Mộ Vân mặt không biểu tình vừa bóp kem đánh răng vừa nói.
Lâm Hồng nhìn mái tóc đen dài thẳng cùng với cái mái bằng của mình trong gương, nhìn rất kỳ quặc, cô nàng lập tức quyết định: “Đợi lát nữa tớ sẽ uốn lại.”
“Hôm qua cậu mới duỗi thẳng, hôm nay lại muốn đi uốn lại tóc, cậu có còn muốn để tóc không. Qua một đoạn thời gian nữa hẵng làm lại.” Khương Mộ Vân lấy nước bắt đầu đánh răng.
Lâm Hồng cực kỳ yêu quý chuyện tóc da của mình, nghe Khương Mộ Vân nói xong, lập tức gạt phăng ý định sang một bên.
“Nếu không lát nữa tớ với cậu đi tìm cậu ta nhé.” Lâm Hồng dựa vào cửa thò đầu ra ngoài, vừa nhìn vừa hỏi Khương Mộ Vân trong kiếng.
Khương Mộ Vân khom lưng cúi đầu nhổ ra bọt nước, giọng điệu rất kiên quyết: “Không đi!”
Lâm Hồng cũng không khuyên nhiều, cô rất hiểu Khương Mộ Vân, bướng như bò vậy, cô nàng quay người về phòng ngủ, đúng lúc nghe thấy tiếng điện thoại rung trên bàn, điện thoại của cô cất trong túi, tiếng chuông này chỉ có thể là của Khương Mộ Vân.
Lâm Hồng đi tới trước bàn sách Khương Mộ Vân, cầm điện thoại của cô lên, cô nàng hơi giật mình, con ả kia sao dám gọi điện đến.
“A Mộ, điện thoại cậu này!” Lâm Hồng vừa đi về phía phòng tắm vừa hô.
Khương Mộ Vân mới vừa đánh răng, đang chuẩn bị cầm khăn tắm rửa mặt, nghe giọng Lâm Hồng liền vội vàng buông khăn mặt, chạy ra hỏi: “Ai gọi vậy?”
“Tự cậu nhìn đi.” Lâm Hồng đưa điện thoại cho cô.
Không phải Tân Thần, mà là Trình Oánh Oánh. Khương Mộ Vân nhíu mày.
Khương Mộ Vân duỗi tay trượt sang để nhận điện thoại, cô lạnh giọng nói: “Alo.”
“A Mộ, bọn cậu có rảnh không? Tớ có chuyện muốn nói với cậu.” Giọng nói Trình Oánh Oánh dịu dàng mềm nhũn, giọng cô ả vốn không như này, mà là do cô ả cố tình làm thế, nó khiến Khương Mộ Vân thấy khó chịu khi nghe.
“Nói qua điện thoại luôn đi, không cần gặp mặt.” Khương Mộ Vân thản nhiên nói.
“Là về chuyện của anh Tân Thần. Tớ nghĩ cậu muốn biết lắm, dăm ba câu nói trong điện thoại cũng không nói rõ được.”
Khương Mộ Vân thầm nghĩ quả nhiên, không khỏi cười lạnh: “Gặp mặt ở chỗ nào?”
Trình Oánh Oánh nói thời gian và địa điểm cho cô: “Vậy tớ sẽ chờ cậu.”
Sau khi Khương Mộ Vân rửa mặt xong, thì cô ăn thêm vài miếng bánh mì để lót dạ, thay quần áo rồi đi gặp mặt cô ả kia.
Trên phố ẩm thực của trường đại học Z và học viện âm nhạc có một quán cà phê tên là Cohesion, phong cách lịch sự tao nhã, cảnh vật thanh tịnh và đẹp đẽ, đây là nơi Trình Oánh Oánh chọn để gặp mặt.
Khương Mộ Vân đẩy cửa thủy tinh quán cà phê ra, nhìn xung quanh một vòng liền thấy Trình Oánh Oánh ngồi cạnh cửa sổ.
Không ít nam sinh đi ngang qua ngoài cửa sổ phải ngoái đầu nhìn thêm mấy lần.
Khương Mộ Vân đi tới chỗ cô ả.
Một bóng đen bao phủ lên Trình Oánh Oánh vô thức ngẩng đầu lên, ánh mắt ngây ngốc trong chốc lát, xác định rõ là ai tới mới nhếch môi nở một nụ cười tiêu chuẩn với cô: “A Mộ, cậu đến rồi.”
Hôm nay Khương Mộ Vân mặc một chiếc váy thắt eo màu tím nhạt, váy không dài không ngắn, chỉ che qua đầu gối một chút, mái tóc nâu đậm dài mềm mại rối tung ở đầu vai, cách trang điểm có phần giống với Trình Oánh Oánh.
Có điều Trình Oánh Oánh trang điểm rất tinh tế, mà Khương Mộ Vân chỉ đánh một lớp kem dưỡng mỏng.
Thật ra thì hai người bọn cô đều thuộc về kiểu mỹ nhân có mặt nhạt, nhưng ngũ quan Khương Mộ Vân tinh xảo đa chiều hơn một chút, nhất là cái mũi của cô, chính diện thì giống người hiền lành, nhưng mặt bên thì lại rất ác.
Hai người ngồi cùng một chỗ, tất nhiên là vô cùng đẹp mắt, nhưng cũng có sự khác biệt cao thấp. Không nói đến ngũ quan, chỉ xét khí chất thì Trình Oánh Oánh đã thua thảm hại.
Khí chất Trình Oánh Oánh có chút giống tiểu gia bích ngọc
[1], thuộc kiểu điềm đạm đáng yêu, mà khí chất của Khương Mộ Vân, hơn cô ả nhiều, mặt cô lúc này rất lạnh, sắc mặt lạnh lùng, khí chất trong trẻo, giống kiểu tiên tử hạ phàm từ cửu thiên cửu trùng, chính là cái kiểu khiến người khác không dám mạo phạm khinh nhờn.
Trình Oánh Oánh với tư cách là một nữ sinh còn phải ngây ngẩn mất mấy giây.
“Có chuyện gì? Cô nói đi.” Khương Mộ Vân ngồi xuống, cô không muốn vòng vo với Trình Oánh Oánh.
Trình Oánh Oánh gọi nhân viên phục vụ đến: “Giúp tôi lấy loại cà phê này.” Xong xuôi mới quay sang nói với Khương Mộ Vân: “A Mộ, tớ gọi cho cậu mocha loại trước cậu thích uống nhé, gọi loại toàn đường ý.”
Khương Mộ Vân lạnh nhạt đáp lời: “Trình Oánh Oánh, tôi không tới đây để cùng cô uống cà phê hồi tưởng quá khứ.”
Trình Oánh Oánh mỉm cười: “A Mộ, thật ra tớ rất ngưỡng mộ cậu, lúc nào cậu cũng có thể làm theo ý mình, muốn làm cái gì thì làm, muốn nói cái gì thì nói. Tớ còn nhớ lần gặp đầu tiên của chúng ta, hồi đấy tớ bị mấy tên côn đồ vây bắt…”
“Được rồi, tôi không có thời gian để nghe cô nói mấy lời vô dụng này, nếu không có gì muốn nói thì tôi đi trước.” Khương Mộ Vân chuẩn bị đứng dậy.
“Cậu và anh Tần Thần qua lại với nhau hả?” Trình Oánh Oánh hỏi.
“Anh Tân Thần chưa nói chuyện tôi là bạn gái anh ấy cho cô à?” Khương Mộ Vân lại ngồi xuống, cười như không cười nhìn cô ả.
Trình Oánh Oánh thoáng sững sờ, ánh mắt hơi lóe lên: “Ừm, chưa nói.”
“Ồ? Nghĩa là tôi phải hỏi Tân Thần xem cô là gì của anh ấy hả? Thế là tôi với anh ấy đang trong một mối quan hệ cũng phải báo cáo cho cô biết?” Khương Mộ Vân cười lạnh một tiếng, cô cầm điện thoại lên.
“Không phải, thật ra tớ nhìn thấy bài đăng trên diễn đàn.” Trình Oánh Oánh vội la lên hòng ngăn cô lại.
Khương Mộ Vân đặt điện thoại xuống, nhìn thẳng vào mắt cô ả: “Cải thìa nọ, phượng múa, thêm cả LV69, nghe mấy cái tên nick này có quen không?”
Tim trong ngực Trình Oánh Oánh đập thình thịch, nhưng nét mặt cô ả lại rất bình tĩnh ung dung: “Cái nick cải thìa nọ nghe rất quen, hình như là đã nhìn thấy trên bài đăng nào đó rồi.”
Khương Mộ Vân tiếp tục hỏi: “Vậy chiều hôm qua cô không đến quán nét vạn tượng hả?”
Trái tim Trình Oánh Oánh quay cuồng, mở to đôi mắt ngây thơ, lắc đầu bảo: “Không có đến, tớ ngủ cả chiều trong ký túc xá mà. Cậu hỏi chuyện này để làm gì vậy?”
“Bài đăng về tôi về tình cảm giữa tôi và Tân Thần, còn có mấy bài đăng đào sâu về gia đình Tân Thần trên diễn dàn đều có chung địa chỉ IP, tất cả đều hướng về quán nét vạn tượng.” Khương Mộ Vân lạnh lùng nói.
Trình Oánh Oánh “à” một tiếng, còn bảo: “Không thể đâu, ý cậu là có ai đó đang cố tình làm điều này với anh Tân Thần.”
Khương Mộ Vân cứ nhìn cô ả diễn trò, ban đầu cô không dám chắc là Trình Oánh Oánh làm, nhưng cô ả đã nói dối, cô đã bảo Tam sư huynh hack hệ thống ở hậu trường mạng, lấy được hết thông tin của những người vào quán nét ngày hôm đó, trong đó có cả Trình Oánh Oánh. Nếu trong lòng không có quỷ thì sẽ không nói dối.
“Trình Oánh Oánh, đừng có làm chuyện xấu, làm nhiều chuyện xấu sẽ trở thành kẻ xấu. Hơn nữa những chuyện đã làm sẽ để lại dấu tích, nếu muốn người khác không biết thì tốt nhất đừng có làm gì hết.” Khương Mộ Vân không trực tiếp vạch trần Trình Oánh Oánh, cứ để cô ả đoán mò như mèo cào lòng, để cô tự nghiền ngẫm lại những hành động sở tác sở vi của mình có bị phát hiện không, không trừng phạt cô ả là để cô ả ôm thái độ lo mất cái này cái kia.
“A Mộ, tớ không hiểu cậu nói gì hết. Vì sao trong mắt cậu tớ lại kinh khủng vậy.” Trình Oánh Oánh sắp khóc, viền mắt bắt đầu đỏ lên.
“Cô không còn chuyện muốn nói nữa, thì tôi đi đây.” Khương Mộ Vân không nhịn được nữa mà cất lời.
Rốt cuộc Trình Oánh Oánh cũng nói: “Mẹ anh Tân Thần và chú Khương Nhuận Sinh từng là một đôi.”
Cô ả nhìn chằm chằm mặt của Khương Mộ Vân, trong nội tâm có hơi hưng phấn, muốn thấy được biểu tình vừa kinh ngạc vừa khó chấp nhận của cô.
Nhưng sắc mặt Khương Mộ Vân lại bình tĩnh một cách lạ thường, gương mặt kia không chút thay đổi: “Vậy thì?”
“Cô biết?” Trình Oánh Oánh ngạc nhiên hỏi thêm: “Là anh Tân Thần nói cho cô biết?”
Khương Mộ Vân cười cười: “Không phải thì sao?”
Vẻ mặt sững sờ của Trình Oánh Oánh khiến Khương Mộ Vân cảm thấy vui vẻ.
“Xem ra anh Tân Thần đang rất thành thật với cậu.” Trình Oánh Oánh chợt nói: “Vào ba năm trước, bố anh Tân Thần thiếu một món nợ lớn, ông ấy thế chấp nhà thậm chí còn vay nợ để trả vào nợ bài nợ bạc, anh Tân Thần và dì Minh không hề biết gì hết đến tận lúc ngân hàng đến tịch thu nhà mới biết… Sức khỏe dì Minh không tốt, tức đến mức ngất ngay tại chỗ. Sau đó dì Minh có vay tiền bố tớ, nhưng gia cảnh nhà tớ cũng chả đâu vào đâu, căn bản không giải quyết được nguy cơ nhà anh ấy, vậy là bố tôi bảo dì Minh đến tìm chú Khương…”
Đầu óc Khương Mộ Vân ong ong, cảnh bố mẹ cô gây gổ vào ba năm trước giờ như đang hiện ra trước mắt.
“Khương Nhuận Sinh, có phải trong lòng anh vẫn còn cô ta đúng không?”
“Anh nói, không có, từ lúc lấy em anh đã không còn bất cứ tâm tư nào khác. Toàn bộ tâm tư tình cảm của anh đều dành cho em và con gái.”
“Được, nếu đã như vậy thì anh đừng đi nữa!”
“Trân Ny, đây là hai chuyện khác nhau. Cho dù là bạn bè thì anh cũng nên giúp đỡ cô ấy.”
“Em không cản anh giúp cô ấy, anh có thể cho cô ấy tiền, cho dù cô ấy là ai thì em cũng không quan tâm, nhưng anh tuyệt đối không được đi!”
“Em không tin tưởng anh?”
Diệp Trân Ny không nói gì, nhưng bà không cầm được nước mắt, ngay sau đó bà quay người rời đi.
Khương Mộ Vân vừa đi vào phòng khách đã nghe được tiếng cãi vã ở tầng hai, trong lúc mơ hồ cô nghe được mấy lời này, khi cô định chạy lên khuyên can thì Diệp Trân Ny đã lao xuống tầng với hai hàng nước mắt.
Đây là lần đầu tiên cô thấy Diệp Trân Ny khóc, nhất thời không biết làm sao. Từ trước tới nay cô cứ tưởng quan hệ giữa mẹ và bố rất tốt, lúc đó cô muốn tìm bố hỏi cho rõ chuyện, nhưng Khương Nhuận Sinh không chịu nói cho cô biết.
Thì ra mọi chuyện là như vậy sao? Trong đầu Khương Mộ Vân rất loạn, thậm chí còn có chút đau. Mồi lửa làm quan hệ bố mẹ cô chuyển biến xấu chuẩn bị rạn nứt lại là vì mẹ Tân Thần.
“Còn một việc nữa không biết anh Tân Thần đã nói với cậu chưa.” Trình Oánh Oánh câu môi cười nhẹ, nụ cười kia có chút đắc ý.
Còi báo động Khương Mộ Vân lại vang lên, giương mắt liếc cô ả.
“Tớ và anh Tân Thần không chỉ là thanh mai trúc mã, tớ còn là mối tình đầu của anh ấy.” Trình Oánh Oánh muốn để Khương Mộ Vân kiêu ngạo thêm chút nữa.
Khương Mộ Vân đột nhiên cảm thấy ghê tởm, cái cảm giác này y hệt chuyện nuốt phải ruồi, có điều cô không biểu hiện ra nét mặt, chỉ cười nhẹ nhàng đáp lại: “Mối tình đầu ghê gớm vậy sao? Thường thường tình đầu là tình phai.”
Cô không muốn ở đây thêm bất kỳ một giây một phút nào nữa, đứng dậy, ngước mắt nhìn ly cà phê hình trái tim, châm chọc bảo: “Không phải ai cũng có thể uống cà phê cùng tôi.”
Khương Mộ Vân ra khỏi quán cà phê, phố mỹ thực đông nghịt người, rất náo nhiệt nhưng cô lại cảm thấy vô cùng cô đơn, cô cứ đi, đi mãi đi mà không mục đích, đi đến lúc không đi được nữa, bụng bắt đầu kêu cồn cào, cô định gọi điện cho Tân Thần, muốn hẹn cậu ăn cơm, thì điện thoại chợt sáng lên.
Là điện thoại của Diêu Tinh Tinh.
Khương Mộ Vân nhận điện thoại,: “Dì Diêu.”
“A Mộ, ngày mai mẹ con phải phẫu thuật, mẹ con không cho dì nói với con, nhưng dì nghĩ vẫn nên nói với con một tiếng.”
Khương Mộ Vân dừng chân, siết chặt điện thoại: “Bà ấy bị làm sao vậy? Sao tự nhiên lại đi phẫu thuật?”
“Phẫu thuật sỏi thận, đừng lo lắng quá.” Diêu Tinh Tinh nói.
Khương Mộ Vân theo thói quen muốn già mồm bướng bỉnh, con còn lâu mới lo lắng cho bà ấy, nhưng đối mặt với dì Diêu dịu dàng, cô vẫn luôn rất ngoan: “Vâng, con biết rồi, cảm ơn dì Diêu nhiều ạ.”
“Bây giờ cậu ấy đã nhập viện rồi, dì sẽ gửi vị trí khoa nội trú và số phòng qua wechat, nếu con muốn đến thăm cậu ấy thì cứ đến nhìn thôi.”
Khương Mộ Vân không nói chuyện, Diêu Tinh Tinh thở dài, cúp điện thoại.
Khương Mộ Vân đứng tại chỗ, cúi đầu, mái tóc dài xõa sau vai, cô chợt nhớ tới cảnh Diệp Trân Ny chải đầu cho cô khi cô lên 8. Diệp Trân Ny rất ít khi chải đầu cho cô, ngày đó thím Trương bị ốm, Khương Nhuận Sinh lại không có nhà, hôm đó trong nhà chỉ có hai mẹ con.
Diệp Trân Ny giúp cô bện 2 bím tóc, bện loại bốn sợi, bện rất đẹp, lần đầu tiên cô biết Diệp Trân Ny có một đôi bàn tay khéo léo, lúc đó cô nhào vào lòng mẹ để làm nũng: “Mẹ ơi, mẹ bện tóc đẹp quá, sau này con còn muốn mẹ bện cho con.”
Diệp Trân Ny hôn lên má cô: “Được rồi, chỉ cần con thích thì mẹ sẽ thường xuyên bện cho con.”
Khương Mộ Vân lúc này chạy như điên, vượt ra khỏi vườn trường, cô chặn một chiếc taxi.
“Bác tài, phiền bác đưa con đến bệnh viện số một của thành phố ạ.” Khương Mộ Vân nói.
Nửa giờ sau, Khương Mộ Vân đã tới bệnh viện số 1 thành phố, phải mất một lúc mới tìm được phòng bệnh của Diệp Trân Ny.
Khương Mộ Vân hít một hơi thật sâu, đi tới chuẩn bị gõ cửa, qua cửa kính thủy tinh cô chợt nhìn thấy Trình Oánh Oánh ngồi bên giường, cô ta kéo tay Diệp Trân Ny đang ngồi nói chuyện rất vui vẻ, Trình Hồng Tường ngồi ở bên kia giường, tay ông ta đặt lên đầu vai Diệp Trân Ny.
Hay cho câu mẹ hiền con hiếu, một nhà ba nhà trông rất vui vẻ hòa thuận!
Nước mắt trong nháy mắt dâng lên, Khương Mộ Vân không kiềm chế được, cô không muốn để người khác nhìn thấy bộ dạng nhếch nhác của mình, quay đầu vội vã trốn bán sống bán chết.
Cô lao ra khỏi khu bệnh viện, xông thẳng đến chỗ trong thang lầu, mở cửa lối đi ăn toàn ra rồi trốn tiệt vào trong đấy, người nọ dựa vào tưởng rồi từ từ ngồi xuống, cô chôn đầu giữa hai tay, cắn chặt môi dưới để mình khóc không thành tiếng.
Ngoài cửa lối đi an toàn, Mạnh Triều Huy dựa lưng vào cửa, cậu thấy đau lòng khi nghe tiếng khóc nghẹn của Khương Mộ Vân.
Cậu đã đưa ra vô số quyết định phớt lờ cô, không để ý đến cô, nhưng mỗi lần gặp cô, nhất cử nhất động của cô luôn ảnh hưởng đến lòng cậu, lòng cậu vẫn thế, vẫn luôn loạn nhịp vì cô.
Qua hồi lâu, cánh cửa lối đi an toàn được đẩy ra.
Khương Mộ Vân đã thôi khóc, nhưng trên người cô không mang giấy, phải khịt mũi vài cái, nghe thấy tiếng đẩy cửa, vội vàng ngẩng đầu nhìn sang.
Chỉ thấy một chiếc túi xách treo trên lưng, phía sau là cô bé tầm tám chín tuổi buộc tóc đuôi ngựa cao đang đứng ở cửa.
“Chị ơi, chị có cần khăn giấy không?” Cô bé lanh lảnh hỏi cô.
Khương Mộ Vân gật đầu đáp: “Em có không?”
Cô bé dường như đã chuẩn bị từ sớm, giơ tay rồi lại xòe lòng bàn tay, bên trong là một túi khăn giấy.
Khương Mộ Vân cầm túi khăn giấy nói một câu “Cảm ơn em.” với cô bé.
Cô rút ra hai tờ để xì mũi, cô đưa phần còn lại cho bé gái kia: “Mấy cái này trả lại cho em này, chị cảm ơn nhé.”
“Chị ơi, chị có muốn ôm em một cái không ạ?” Bé gái nhìn chằm chằm cô bằng đôi mắt to tròn ngấn nước.
Khương Mộ Vân bị chọc cười, người nhỏ mà ma mãnh, hỏi lại cô bé: “Sao em lại nghĩ chị cần một cái ôm?”
“Chị có thể hiểu là do em muốn ôm chị á.” Cô bé nói thêm.
Bây giờ trẻ con đều trưởng thành hiểu chuyện thông minh như thế sao? Tim Khương Mộ Vân ấm lên, cô giang hai tay với cô bé: “Qua đây để chị ôm em một cái.”
Cô bé đi qua, ôm lấy cổ Khương Mộ Vân, cô bé ôm chặt lấy cô.
Có một bé gái tốt bụng đáng yêu trong lòng, nội tâm buồn bã của Khương Mộ Vân đã được xua tan đi rất nhiều.
Buông cô bé ra, Khương Mộ Vân nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn non mềm của bé, cô nói: “Cảm ơn em nhé bạn học nhỏ.” Nói xong cô cởi sợi dây chuyền trên cô xuống để đeo lên cho bé: “Chị không có đồ gì để tặng em hết nên chị đành tặng em sợi dây chuyền này thôi.”
Bé gái chớp mắt một cái: “Sợi dây chuyền này có đắt không chị? Quá đắt thì em không thể nhận được.”
“Không đắt.” Khương Mộ Vân rất vui vẻ, bố mẹ giáo dục đứa nhỏ rất tốt.
Cô bé lấy ra một con búp bê trong cặp mình ra đưa cho cô: “Chị ơi, em cho chị cái này nè.”
Khương Mộ Vân nhận lấy, thì ra là một búp bê mây, hình dạng rất giống một đám mây, nó có màu trắng, hai má ửng hồng, hai mắt nhắm nghiền ngủ say, dưới đầu có hai cái chân nhỏ, nhìn rất đáng yêu.
“Chị thích món quà này lắm, cảm ơn em nhé. Em về nhanh đi, không mất công bố mẹ lại tìm em.” Khương Mộ Vân ngắm nghía con búp bê rồi ôm vào lòng, cô vẫy tay với cô bé.
Cô bé cũng vẫy tay chào tạm biệt cô, mở cửa lối đi rồi rời đi.
Chỗ góc cua ngoài cửa, Mạnh Triều Huy chờ ở đằng kia, thấy đứa bé đi ra liền ngoắc tay gọi cô bé qua đấy.
“Cô ấy còn khóc không?” Mạnh Triều Huy ngồi xổm xuống hỏi.
“Không còn khóc nữa ạ. Anh gì ơi, nếu anh sợ chị ấy khóc thì sao lại chọc giận chị ấy vậy?” Bé gái nghiêng đầu hỏi.
“Mấy đứa oắt con bọn em nghĩ gì trong đầu vậy?” Mạnh Triều Huy nhíu mày.
Bé gái khe “Xùy” một tiếng, lại bảo: “Mấy người như anh kỳ quái quá thể, rõ ràng bản thân muốn đi ôm chị gái kia, vậy mà không chịu đi ôm. Lại còn để một đứa con nít như em lao vào ôm.”
Mạnh Triều Huy: “… ” mấy đứa trẻ thời này ăn gì để lớn vậy.
“Quà em đưa cho cô ấy chưa?” Mạnh Triều Huy lại hỏi.
“Anh lại còn sợ em chiếm làm của riêng, em đã bỏ chơi mấy món đồ trẻ con đấy từ lâu rồi nhé.” Bé gái khinh thường, nói xong liền kéo túi xách ra cho Mạnh Triều Huy nhìn.
Mạnh Triều Huy đứng dậy: “Em đưa vòng cổ cho anh đi.”
“Đây là quà chị gái tặng em mà, vì sao em phải đưa cho anh chứ?” Cô bé không phục hỏi lại.
“Có còn muốn ông Mao
[2] nữa không?” Mạnh Triều Huy uy hiếp nói.
“Vậy anh phải cho em hai ông mới được.” Bé gái lém lỉnh.
Mạnh Triều Huy lấy ra ba tờ trong ví đưa cho con bé: “Được chưa?”
Bé gái cười đến mức thấy răng không thất mắt, ranh mãnh tháo sợi dây chuyền trên cô xuống cho Mạnh Triều Huy, cầm lấy tiền cười híp mắt: “Anh ơi, sau này có chuyện tốt như vậy nhớ tìm em đấy nhé.”
_
Chú thích:[1] Tiểu gia Bích Ngọc – 小家碧玉: nghĩa gọn là chỉ những thiếu nữ xinh đẹp ở gia đình bình thường. Cũng có nghĩa hình dung cô gái có hình dáng không nhất định phải đẹp nhưng khả ái, có điểm nghĩa giống như em gái nhà bên. Thường là những cô gái hoạt bát dễ gần, không có phong phạm “Tiểu thư khuê cát”. ( nguồn: greyphan)
[2] Mao gia gia người được in trên tờ tiền Nhân dân tệ, hình như là tờ 100 đỏ chót á.
_
Nhã: Nói sao nhì =)) Tuyến tình cảm quá đỗi phức tạp, edit đến đây làm em thắc mắc liệu Diệp Trân Ny có thực sự yêu thực sự quan tâm đến Khương Mộ Vân không, rồi cả chuyện bố Khương Mộ Vân có thương yêu trân trọng gia đình mình không, thêm cả tuyến tình cảm Tân Thần dành cho Khương Mộ Vân nữa, em thấy tình cảm cậu chàng dành cho cô nhiều phần xuất phát từ việc bố cô đầu tư tài trợ cho cậu, phần cũng vì kiểu ngưỡng mộ đóa hoa cao quý ý =)) giống kiểu tình yêu hèn mọn chạm không dám chạm, sờ không dám sờ. Mà giọng văn tác giả kiểu không hợp em rồi, biên tập đến đâu là ngang đến đấy. Có nên drop không tar.