Nhóm các giám đốc có mặt đều cúi đầu không dám thở mạnh.
Khương Mộ Vân nói với Lương Lượng: “Tổng giam Lương, các anh đợi tôi một phút.”
Nói rồi cô bước vào văn phòng của tổng giám đốc, còn tiện tay đóng cửa lại.
Mạnh Triều Huy mới vừa cởi áo vest để áo lên tay vịn ghế, anh cúi đầu xắn ống tay áo sơmi, nhìn từ phía sau lưng, trông bờ vai anh rất rộng, hai chân thon dài thẳng tắp, góc cạnh bên mặt rất rõ ràng. Anh đã lột vỏ từ một cậu thiếu niên thiếu niên đẹp trai thành một người đàn ông trưởng thành.
“Giám đốc Mạnh, tôi muốn biết lý do vì sao anh lại muốn tôi rời đi?” Khương Mộ Vân thôi nghĩ về những thứ linh tinh, cô đứng nghiêm, cất giọng trong trẻo hỏi anh.
Mạnh Triều Huy chậm rãi xoay người, từng bước đến gần cô.
Do ngược sáng nên Khương Mộ Vân không nhìn rõ vẻ mặt của anh, cô chỉ cảm thấy tim mình đập thình thịch, khi anh áp sát đến gần khiến cô vô cùng áp lực, cô không nhịn được mà phải lùi về sau, mãi cho đến khi lưng cô dựa vào vách tường lạnh mới không lùi nữa.
Mạnh Triều Huy vươn một tay chống tường cúi đầu nhìn cô.
Mùi thơm dược thảo ấm áp lập tức tràn vào khoang mũi cô, mùi thơm đó bao phủ toàn thân Khương Mộ Vân bao phủ từ trên xuống dưới, nhịp tim cô càng đập mạnh hơn, nhưng cô không ngừng tự nhủ trong lòng mình, ngước mắt lên bình tĩnh đối mặt với anh, muôn ngàn lần không thể thua khí thế.
Khương Mộ Vân hít một hơi thật sâu, ngước mắt đối diện với ánh mắt của anh, anh cũng dừng lại rồi nhanh chóng lui về phía sau.
“Vậy tại sao cô nghĩ rằng tôi không thể đuổi cô đi?” Mạnh Triều Huy nói với cái điệu bộ mỉa mai.
Khương Mộ Vân lại thẳng sống lưng đối mặt với anh: “Tôi là thạc sĩ kiến trúc trong chương trình March 1 của đại học Pennsylvania, tôi đã thực tập tại công ty thiết kế kiến trúc hàng đầu thế giới – SOW, hơn nữa tôi còn được offer. Các dự án tôi từng tham gia thiết kế cũng dành được nhiều giải thưởng quốc gia… Tôi tự nhận thấy mình có năng lực làm trợ lý của ngài.”
Mạnh Triều Huy cười lạnh một tiếng, nắm tay giơ ngón trỏ, nhẹ nhàng lắc lắc: “Tôi không phủ nhận năng lực của cô, thế nhưng tôi vẫn muốn nói cho cô biết cô không đủ tư cách.”
Khương Mộ Vân nén giận hỏi: “Vì sao chứ? Anh dựa vào đâu mà nói như vậy?”
“Ở công ty của tôi, dĩ nhiên là năng lực rất quan trọng nhưng phẩm hạnh quan trọng hơn. Tôi không cần một người vô trách nhiệm làm trợ lý.” Sắc mặt Mạnh Triều Huy lạnh lùng nghiêm nghị, lời nói ra rất châm chọc.
Khương Mộ Vân nhất thời như bị điểm huyệt, không thể động đậy, cũng không thể phản bác được, ngực cô không ngừng phập phồng, cụp đôi mắt xuống, nhẹ giọng nói: “Xin lỗi. Đã như vậy thì tôi…”
“Ý cô là sao? Cô lại không muốn chịu trách nhiệm định bụng chuồn mất? Không phải cô đã đáp ứng làm phụ tá của tôi với giám đốc Diêu rồi sao? Vậy mà bây giờ lại định bỏ gánh không làm vì hai ba câu của tôi?” Mạnh Triều Huy lạnh lùng nhìn cô.
Mé, anh ta có ý gì thế? Ban nãy còn kêu muốn đuổi tôi đi, giờ lại bảo tôi không thể đi, rốt cuộc là muốn tôi làm gì hả?
Khương Mộ Vân tức giận, nhưng mà cô là người sai ngay từ đầu, cô đã đáp ứng dì Diêu, hơn nữa cũng xuất phát từ một phần tâm lý chuộc tội, hay là cô cố nhịn một chút.
“Tôi chưa nói mình bỏ gánh.” Khương Mộ Vân nói.
Mạnh Triều Huy thở phào nhẹ nhõm trong lòng, lòng bàn tay anh đã rịn mồ hôi từ sớm, sải bước đi tới trước bàn làm việc ngồi xuống lạnh lùng nói: “Cô biết mình phải làm gì khi làm trợ lý của tôi chứ?”
Khương Mộ Vân: “Biết, giám đốc Diêu đã bàn giao hết với tôi rồi. Tôi sẽ giúp anh trong công việc, đồng thời cũng chăm sóc tốt cuộc sống hàng ngày của anh.”
Tay trái Mạnh Triều Huy đặt trên bàn làm bộ như đang đánh đàn, điệu gõ trầm ổn có tiết tấu, nghe cô nói xong, kéo ngăn kéo lấy ra một xấp văn kiện, bỏ trên bàn: “Làm trợ lý của tôi không đơn giản như vậy đâu, tự mình xem đi.”
Khương Mộ Vân đi lên trước, nhận lấy tập văn kiện rồi mở ra, một tờ giấy A4, tiêu đề bên trên là Hợp đồng.
Song phương A & B phải căn cứ vào hiệp thương hữu hảo, bình đẳng tự nguyện, thành thật giữ chữ tín trong nguyên tắc, phải nhất trí trong thỏa thuận, cũng phải tuân thủ nghiêm chỉnh chấp hành.
Có khoảng hơn mười việc dành cho trợ lý được liệt kê, Khương Mộ Vân nhìn lướt qua, không có vấn đề gì quá lớn.
Cũng có hơn chục trách nghiệm của trợ lý trong cuộc sống, nhưng Khương Mộ Vân càng nhìn mày càng nhíu chặt.
1. Sáng sớm 6 giờ rưỡi bên A phải đến nhà B đánh thức B dậy.
2. Bên A phải chịu trách nhiệm bên B ăn đủ ba bữa đảm bảo dinh dưỡng, thức ăn trong một tuần không được lặp lại, cũng phải đi ăn cùng bên B.
3. Phải đi rèn luyện cùng, mỗi sáng bên B chạy từ 7 giờ đến 7 rưỡi, bơi 1 tiếng từ 9 giờ tối đến 10 giờ tối, bên A phải đi kèm trong suốt quá trình…
Còn một điều khoản in đậm cuối cùng nữa là ngoại trừ 6 tiếng thời gian ngủ, thì số thời gian còn lại chính là thời gian làm việc, bên B ở chỗ nào thì bên A phải ở chỗ đấy.
“Giám đốc Mạnh, tôi chỉ làm trợ lý của ngài chứ đâu phải bảo mẫu thiếp thân bên ngài đâu, tôi có cuộc sống của tôi, dựa vào đâu mà tất cả thời gian trừ lúc ngủ đều phải dành cho ngài?” Khương Mộ Vân ném tập tài liệu lên bàn đưa ra lời phản đối.
Mạnh Triều Huy: “Nếu đã là trợ lý của tôi, thì tất nhiên phải làm theo yêu cầu của tôi. Nếu tôi đoán không lầm, thì lý do cô hứa với giám đốc Diêu chịu làm trợ lý của tôi phần lớn là vì muốn chuộc lỗi đúng không?”
Anh nhấn mạnh hai từ “chuộc lỗi” ánh mắt lạnh lùng nhìn cô.
Khương Mộ Vân không thể phủ nhận, cắn chặt môi, không nói lời nào.
“Khương Mộ Vân, nếu cô ký hợp đồng này, đồng ý làm trợ lý của tôi theo yêu cầu thì tôi sẽ tha thứ cho cô, chuyện kia cũng sẽ kết thúc.” Mạnh Triều Huy nhặt phần tài liệu lên đưa đến trước mặt Khương Mộ Vân.
Khương Mộ Vân ngẩng đầu nhìn anh, suy nghĩ một chút rồi nhận lấy tập tài liệu, cầm bút trên bàn quẹt vài đường, viết thời hạn hợp đồng là hai tháng, viết xong cô đưa lại cho anh: “Tôi đã hứa với giám đốc Diêu làm trợ lý của anh đúng hai tháng. Hai tháng sau, tôi và anh không ai nợ ai nữa, thế nào?”
Mạnh Triều Huy tiếp nhận, ký tên: “Một lời đã định.”
Khương Mộ Vân cũng ký tên của mình, nhưng sau khi nhìn tập tài liệu bị Mạnh Triều Huy lấy đi, cô lại có cảm giác mình vừa ký hợp đồng bán thân.
Mạnh Triều Huy cất tập tài liệu vào ngăn kéo, đứng dậy đi ra cửa, khóe miệng bất giác nhếch lên rồi cũng lập tức phẳng lại, lạnh lùng nói: “Còn không ra mở cửa!”
Khương Mộ Vân lập tức chạy đến mở cửa cúi người, cô đợi Mạnh Triều Huy ra trước rồi mới theo sau.
Mạnh Triều Huy liếc nhìn cả ban giám đốc điều hành cấp cao đang đứng trước mặt mình, sau đó anh quay người nói với Khương Mộ Vân: “Trợ lý Khương, cô gọi tất cả nhân viên ở bộ phận thiết kế lên họp!”
Sáng nay cô đã xem hồ sơ nhân sự của tất cả nhân viên trong tập đoàn, tổng giám của bộ phận thiết kế tập đoàn đang ở trên lầu này, nên cô nhanh chóng gọi điện cho phó giám đốc bộ phận thiết kế, bảo ông nhanh thông báo cho nhân viên lên họp.
Sau cuộc điện thoại, bọn người Mạnh Triều Huy đã đến phòng họp trước, Khương Mộ Vân vội vàng chạy đến phòng họp cô cũng không quên mang laptop và cà phê cho Mạnh Triều Huy.
Có một chỗ trống bên cạnh Mạnh Triều Huy, Khương Mộ Vân đi qua đặt cà phê ở trước mặt anh: “Giám đốc Mạnh, cà phê của ngài.”
Rồi tự nhiên ngồi vào chiếc ghế trống bên cạnh anh.
Ánh mắt mọi người đổ dồn về phía cô, họ nhìn cô với ánh mắt đồng tình, mọi người ai cũng biết Mạnh Triều Huy chưa bao giờ cho phép bất kỳ ai ngồi bên cạnh mình, kể cả Lương Lượng – cánh tay phải đắc lực kiêm bạn chí cốt.
Quả nhiên Mạnh Triều Huy nhíu mày, anh bưng cà phê lên nhấp một ngụm, nhấp xong còn mày còn nhíu chặt hơn khi nãy: “Cà phê lạnh rồi mà còn đem cho tôi, đi pha lại nhanh!”
Đây là lần đầu tiên trong đời Khương Mộ Vân bị người khác la trước mặt nhiều người, thoáng chốc mặt cô đỏ lên, ngực không ngừng phập phồng, cô rất muốn tạt cà phê lên mặt anh, nhưng chỉ có thể phất tay áo rời đi. Ai bảo cô đã ký “Giấy bán mình” ký rồi thì phải kiên trì làm hai tháng, kiên trì rồi là không ai nợ ai, cô cố nén cảm giác kích động lại, hít một hơi thật sâu, mặt mày tươi tắn bảo anh: “Xin lỗi giám đốc Mạnh, giờ tôi sẽ đi pha lại.”
Khương Mộ Vân pha một cốc và phê khác rồi quay lại, cô đưa cốc vừa mới pha cho Mạnh Triều Huy, sau đó rất tự giác lui về phía sau, cô muốn tìm một chỗ ngồi. Vừa nãy cô có thấy ánh mắt của mọi người, họ đang nói cô không thể ngồi cạnh đại ma vương.
Bên cạnh Lương Lượng vừa hay có một ghế trống, vì vậy ai kia rất thân sĩ kéo ghế hộ cô, Khương Mộ Vân thuận thế ngồi xuống, còn cong mắt cười với hắn: “Cảm ơn.”
Đột nhiên Mạnh Triều Huy đập bàn cái đùng, con trỏ laser đập mạnh xuống, anh lạnh lùng nói: “Trợ lý Khương, tự biết vị trí đi, cô là trợ lý của tôi! Không phải trợ lý của Lương Lượng!”
Khương Mộ Vân oan còn hơn cả oan thị mầu, sáu năm rưỡi không gặp sao nhóc mít ướt lại trở nên âm tình bất định như này, giống hệt như đại ma vương.
Cô chỉ đành đứng dậy nhìn Lương Lượng rồi lại ngồi cạnh bên Mạnh Triều Huy.
Mạnh Triều Huy thậm chí còn không nhìn cô, cầm con trỏ laser chỉ vào dự án trên màn hình lớn vừa chỉ vừa nói: “Phía nam của khu vực trung tâm đồng cỏ, phía Tây tiếp giáp với vùng sinh thái khu vực Doanh Châu, sườn đông là đường cao tốc và công viên đất ngập nước sinh thái sông Đại Đông, cánh bắc thì giáp với khu công nghiệp công nghệ cao Thư Quang, điều kiện sinh thái cực tốt, ngoại giao thông đối ngoại cũng thuận tiện, hơn nữa còn nằm ở vị trí chiến lược phát triển ở Doanh Châu. Dự án này có diện tích khoảng năm trăm ha, vốn đầu tư là 10 tỷ, là dự án trọng điểm của Doanh Châu trong năm nay. Việc giành được dự án quy hoạch và thiết kế này có ý nghĩa quan trọng cho sự phát triển Triều Vân chúng ta…”
Mạnh Triều Huy đặt con trỏ laser xuống, đôi mắt sâu hoắm của anh lướt qua từng người có mặt ở đây: “Bây giờ chỉ còn ba tuần nữa là đến cuộc đấu thầu, thời gian eo hẹp, mong bộ phận thiết kế có thể đưa ra ba phương án kế hoạch trong vòng một tuần. Bất kỳ nhân viên nào trong bộ phận thiết kế cũng có thể tham gia, cũng có thể lập nhóm, định hướng xác định rõ rồi thì đến tìm tổng giam Liễu để ngài ta sắp xếp. Chỉ cần mọi người có ý tưởng có tài năng dũng cảm dám làm thì Triều Vân sẽ cung cấp sân chơi cho mọi người! Được rồi, tan họp!”
Lời nói của Mạnh Triều Huy rất dõng dạc, nhân viên có mặt ở đây đều rất kích động, nhất là những nhân viên bình thường, cảm xúc của họ đều bị anh khơi dậy, vô cùng nhiệt tình, còn đồng thanh nói to: “Vâng!”
Lương Lượng cũng đứng dậy chuẩn bị rời đi, đôi mắt sắc bén của Mạnh Triều Huy tự nhiên bắn tới chỗ hắn: “Giám đốc Lương tổng, ngài đã làm xong bản quy hoạch phát triển nguồn nhân lực trong ba năm chưa?”
Vẻ mặt Lương Lượng buồn bực: “Giám đốc Mạnh, hôm qua ngài mới nói…”
Mạnh Triều Huy bỗng nhiên đứng dậy, giọng điệu nghiêm khắc: “Loại công việc này chẳng phải là chuyện mà một giám đốc nhân sự như ngài cần quan tâm sao? Ngày hôm qua tôi đã nhắc nhờ ngài rồi, nhưng đến tận bây giờ vẫn không làm gì, tôi thấy ngài cũng quá rảnh rang rồi!”
Lương Lượng chỉ đành cười theo: “Vâng, vâng, giám đốc Mạnh nói chí phải!”
“Theo tôi đến phòng làm việc.” Mạnh Triều Huy mặt lạnh bỏ lại một câu trước khi rời khỏi phòng họp.
Khương Mộ Vân đồng tình nhìn Lương Lượng, cô theo chân một số ít đồng nghiệp ra ngoài, không những thế còn nghe được chuyện họ đang thảo luận.
“Hình như hôm nay tâm trạng giám đốc Mạnh không tốt lắm, ngay cả giám đốc Lương cũng bị mắng.”
“Đúng đấy, tuy rằng bình thường giám đốc Mạnh rất nghiêm túc, nhưng cũng có phê bình ai trước mặt mọi người thế đâu.”
“Ê liệu có liên quan gì đến trợ lý Khương không? Tôi thấy kiểu giám đốc Mạnh không thích cô ấy.”
“Nói nhỏ tí coi, chắc cô ấy cũng không làm lâu dài đâu.”
Phụ nữ ấy à, thích nhất là bàn chuyện thị phi, thay vì đứng đây hóng hớt chỉ bằng nhanh chóng đi tìm linh cảm, cố gắng hoàn thành công việc Mạnh Triều Huy vừa giao xuất sắc chút.
Khương Mộ Vân nhìn bóng dáng thướt tha của mấy cô gái cũng chỉ cảm thấy tiếc nuối thay họ.
Lương Lượng đóng cửa phòng làm việc, chàng ta đặt đít ngồi trên ghế sô pha lớn của Mạnh Triều Huy, cà nhông oán giận anh: “Nhỏ nhen thế, cô Khương người ta mới chỉ nở một nụ cười với tôi thôi mà.”
Mạnh Triều Huy ngồi trên ghế của mình, một tay dựa vào tay vịn chống cằm, tay còn lại gõ nhẹ xuống bàn, tư thế ngồi cũng rất tùy ý, lạnh lùng nhìn Lương Lượng: “Sau này cậu cách xa em ấy ra một chút!”
Lương Lượng đứng dậy, tìm chỗ ngồi đối mặt với Mạnh Triều Huy, hai tay hắn nâng má nhìn anh.
Mạnh Triều Huy cau mày: “Nhìn cái gì mà nhìn!”
“Tôi chỉ muốn biết cậu đang nghĩ gì thôi, rõ ràng là nhớ người ta muốn chết mà giờ người ta về thì lại dùng cái thái độ lồi lõm này, bộ cậu không sợ người ta chạy thêm lần nữa à?”
Thấy vẻ mặt thả lỏng của Mạnh Triều Huy, Lương Lượng lại cười đùa tí tửng: “Có muốn đại sư tình yêu tôi dạy cho cậu hai ba chiêu không?”
Mạnh Triều Huy trợn tròn mắt nói thẳng: “Cậu bớt bớt lại, độc thân cả mấy chục năm, cậu có hơn tôi được mấy, dẫu sao thì cũng không phải chuyện của cậu, mau xéo đi!”
Lương Lượng cầu mà không được.
Hắn vừa mới xéo khỏi phòng làm việc đã thấy Khương Mộ Vân cầm một xấp tài liệu đứng trước cửa: “Giám đốc Lương, tôi có mấy chuyện muốn hỏi anh.”
Lương Lượng nào dám nói chuyện với Khương Mộ Vân nữa, nhanh chóng lui ra đằng sau: “Trợ lý Khương, ngại quá tôi có chuyện cần phải xử lý, có cái gì không hiểu không biết thì cứ hỏi giám đốc Mạnh.”
Khương Mộ Vân gật đầu: “Ừm, làm phiền anh rồi.”
Thái độ ban sáng của hắn vẫn còn rất tốt, tự nhiên bây giờ lại như kiểu tránh như tà, chẳng nhẽ Mạnh Triều Huy bảo hắn cô lập cô, muốn cô tự rời đi.
Khương Mộ Vân nghĩ mãi xong quay đầu nhìn vào phòng làm việc của Mạnh Triều Huy.
Lúc này Mạnh Triều Huy đang đứng bên cửa sổ, trắng trợn nhìn chằm chằm Khương Mộ Vân. Anh có thể nhìn rõ tình huống bên ngoài từ bên trong, nhưng bên ngoài không thể nhìn thấy bên trong có gì.
Anh trở về chỗ ngồi, gọi vào số điện thoại bàn chỗ Khương Mộ Vân.
Khương Mộ Vân liếc nhìn điện thoại, cô nhận: “Giám đốc Mạnh có gì muốn phân phó ạ?”
“Vào đây một chút.” Mạnh Triều Huy nói.
Khương Mộ Vân cúp điện thoại, thuận tiện ôm chồng tài liệu vào phòng làm việc.
“Giúp tôi tìm một chút tư liệu liên quan đến dự án khu trung tâm đồng cỏ, bao gồm cả địa lý, thuỷ văn, nhân văn, cảnh quan,… Tất cả mọi tài liệu có liên quan đến.” Mạnh Triều Huy nói.
Khương Mộ Vân hỏi: “Hạn cuối là lúc nào ạ?”
“Ngày mai trước khi tan làm.”
Khương Mộ Vân “Vâng” một tiếng, sau đó hỏi anh về một số điều mình không hiểu về phương diện nghiệp vụ của công ty.
Mạnh Triều Huy ngước mắt nhìn cô rồi lại rũ mắt xuống: “Sau này có bất kỳ bất kỳ nghi vấn nào thì cứ hỏi tôi, về mọi phương diện công ty không ai hiểu rõ hơn tôi.”
6:30, Khương Mộ Vân vẫn còn đang tập trung tra cứu tư liệu trên máy tính, cũng ghi chép đủ thứ, hồn nhiên không biết giờ đã quá giờ tan sở.
Mãi cho đến khi bàn bị gõ nhẹ thì Khương Mộ Vân mới ngẩng đầu, cô chỉ nhìn thấy chiếc áo vest đang nằm trên tay Mạnh Triều Huy, anh nhìn cô như đang dò hỏi.
Mạnh Triều Huy cất bước ra ngoài, tiếng nói anh trầm thấp: “Đi theo.”
Khương Mộ Vân ôm chiếc áo gió của cô, khoác nó lên tay, ôm túi sách mình rồi nhanh chóng đuổi theo.
Mạnh Triều Huy đi đến thang máy, đến nơi chỉ thấy anh đang cắm hai tay vào túi hình như anh không định nhấn nút thang máy, Khương Mộ Vân vội vàng bắt kịp, cô cũng không để ý đến chuyện không ai nhấn nút thang máy, có lẽ là do thói quen ở nước ngoài, hầu hết phái nam bên đó rất lịch sự, về cơ bản thì cô không có lượt bấm thang máy.
Hai người đứng yên một lúc, Mạnh Triều Huy ngước mắt nhìn Khương Mộ Vân, Khương Mộ Vân mãi mới phản ứng được, chắc anh đang đợi trợ lý bấm nút thang máy cho mình, nên cô vội vàng đưa tay nhấn nút.
Không ngờ Mạnh Triều Huy cũng bất ngờ đưa tay ra bấm.
Đầu ngón tay hai người đụng vào nhau, Mạnh Triều Huy đột nhiên thu tay lại, như thể đụng phải thứ đồ bẩn thỉu gì đó.
Khương Mộ Vân: “…” Hừ, phản ứng lớn như vậy sao?
Xuống đến gara, Mạnh Triều Huy đi về phía một chiếc ô tô đen.
Khương Mộ Vân liếc mắt nhìn thấy chiếc Bentley chạy như bay, cô không nhịn được mà “Oa” một tiếng, lon ton chạy đến xem, đường cong thân xe trông rất cường tráng nhưng không mất đi vẻ uyển chuyển, vẻ ngoài rất đẹp đẽ, khí phách vênh váo.
Hai mắt Khương Mộ Vân sáng lên: “Có, đương nhiên có.” Cô vươn tay về phía anh, ý bảo anh ném chìa khóa xe cho mình.
Hình như Mạnh Triều Huy nhớ tới điều gì, thò tay vào cửa ghế lái, rồi ngồi xuống: “Cô vẫn nên ngồi ghế phụ thì hơn.”
Khương Mộ Vân mím môi mở cửa xe ghế phụ, cô đang cố gắng thuyết phục anh: “Nào có ông chủ nào tự mình lái xe, ông chủ thì phải để trợ lý lái xe, anh vẫn nên để tôi lái hộ cho.”
Mạnh Triều Huy vừa khởi động xe vừa nói: “Vậy cũng phải có lệnh ông chủ mới được.”
Lúc anh buông tay thiếu chút nữa đã chạm vào quần áo của Khương Mộ Vân, Khương Mộ Vân lặng lẽ kéo quần áo sang một bên, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: “Nhóc nhát gan.”
Tay Mạnh Triều Huy dừng một chút, mặt lạnh đạp chân ga.