“Việc lần trước em nhờ anh xử lo liệu, anh ta ngày mai đến Bắc Kinh, nói đồng ý muốn gặp em.”
“Lục Tranh?” Thích Giai bỗng nhiên mở to mắt.
“Ừ.” Mưu Phi vui vẻ nói, “Anh lúc trước liên lạc qua trợ lí của anh ta, vốn được biết là Lục Tranh tháng này muốn đi Châu Âu tham gia triển lãm, chờ khi về nước mới hẹn gặp được. Nhưng vừa rồi trợ lí đó lại gọi điện cho anh, nói Lục Tranh ngày mai đến Bắc Kinh.”
“Có nói đến làm gì không?” Thích Giai hỏi.
“Vậy thì không có, chỉ nói anh ta sẵn lòng gặp em thôi.” Mưu Phi tiếp tục nói, “Nghe giọng trợ lí, hình như có việc riêng, nhân tiện dành ra ít thời gian cho em. Phía DY chắc là không biết anh ta sẽ đến.”
“Có cách nào liên lạc không? Em liên lạc với anh ta như thế nào?”
Mưu Phi thở dài, “Không có lưu số, chỉ nói Lục Tranh sẽ trực tiếp liên hệ với em. Anh đã đem số của em cho anh ta rồi.”
Thích Giai hỏi thêm vài chi tiết, mới nói cám ơn rồi cúp điện thoại.
Cầm di động, cô tập trung suy nghĩ, sau đó gọi điện cho Trần Hân, bảo cô ấy chuẩn bị tài liệu liên quan, cũng nhắc Amy đặt khách sạn trước.
Chờ khi mọi việc xong hết, buông di động, Thích Giai mới phát hiện Lâm Tiêu Mặc đã mặc xong quần áo, ngồi ngay ngắn trên sôpha.
Cô mím môi, đi đến bên cạnh anh, áy náy, “Xin lỗi, công ty có chút việc.”
“Có gì phải xin lỗi đâu?” Lâm Tiêu Mặc khẽ vuốt mặt cô, “Ai đến mà khẩn trương vậy?”
“Một khách hàng.” Cô cười cười, giải thích, “Vốn đang bàn chuyện hợp tác, kết quả DY kiên quyết giành một chân, Tô Hà sợ có biến cố, bảo em nhanh chóng thu xếp.”
“DY?” Lâm Tiêu Mặc lộ ra thần sắc không hờn giận, “Sẽ không phải là Lí Phong chứ?”
Thích Giai vuốt cằm, “Ngoại trừ hắn, còn ai có thể đoạt mối làm ăn bằng cách đê tiện thế?”
“Vậy em cẩn thận một chút, người này thích nhất làm chuyện bàng môn tả đạo.” Lâm Tiêu Mặc cẩn thận dặn dò, “Đặc biệt rất biết cách ứng phó với khách hàng nam, nghe nói hắn có một đám em gái, chuyên giúp người của hắn tiếp khách.”
“Thật ghê tởm.” Mặt Thích Giai lộ ra vẻ khinh thường, “Nam nhân chính là động vật nửa thân dưới.”
Nói xong lại cảm thấy có gì đó không hoàn toàn đúng, giống như vơ đũa cả nắm, vội vàng kéo tay Lâm Tiêu Mặc, trấn an, “Em nói đây là đồ háo sắc, không có nói anh a.”
Lâm Tiêu Mặc đem cô vào trong ngực, cắn vành tai cô, nỉ non, “Anh cũng háo sắc, nhưng chỉ đối với em thôi.”
Đây có được tính là lời ngon tiếng ngọt không? Tính chứ, nếu không sao lại có cảm giác như mở cờ trong bụng a.
Lâm Tiêu Mặc đang ôm cô, bỗng nhiên điện thoại trên bàn lại vang lên. Bây giờ là của Lâm Tiêu Mặc.
“Điện thoại của anh.” Cô rụt cổ, né tránh cái hôn của anh, nghiêng người đưa tay cầm lấy, lại thấy tên hiện trên màn hình, cứng người trong nháy mắt rồi lại tươi cười.
“Cho anh.” Cô đem điện thoại nhét vào tay anh, giọng nói có vị chua, “Mộng Dao của anh gọi đến.”
Mộng Dao! Hừ, lưu lại cái tên cũng thân thiết như vậy.
Lâm Tiêu Mặc ánh mắt chứa ý cười, thổi mạnh vào mũi cô, “Nói hươu nói vượn, cái gì của anh, của em.”
Thích Giai nghiêng qua lườm anh một cái, muốn đứng lên, lại bị anh siết chặt vào trong ngực, không cho phép cựa quậy.
Lâm Tiêu Mặc vòng tay qua, nhấn nút nhận cuộc gọi, bên tai lập tức truyền đến giọng nói mềm mại, “Mặc kia, anh chừng nào xuất phát, có muốn cùng ăn cơm trưa không?”
“Không cần, bọn anh ăn rồi. Em cứ ở đó, bọn anh tới đón em.” Anh bắt được ngón tay đang đâm trên ngực, bình tĩnh nói.
Lí Mộng Dao báo địa chỉ, vốn định tán gẫu vài câu, ai ngờ Lâm Tiêu Mặc đã lên tiếng, “Tới rồi liên lạc”, liền chấm dứt trò chuyện. Lúc nghe điện thoại, cô tựa hồ có thể nghe thấy tiếng cười ha hả của Thích Giai.
Cô nắm chặt điện thoại, ánh mắt dừng lại ngoài cửa sổ một mảng trời xanh mây trắng, lạnh giọng cười, Thích Giai, lại là cô.
Lâm Tiêu Mặc ngắt máy, vừa nghịch khuôn mặt của Thích Giai, sửa lại thông tin tên liên lạc thành Lí Mộng Dao, vừa hẹp hòi đem sửa tên Sư huynh thành Giang Thừa Vũ.
Hành vi ngây thơ như vậy khiến cho Thích Giai cười nhạo một trận, đương nhiên, hậu quả của việc cười nhạo đó là ở trên sôpha, bị gặm cắn hồi lâu.
Hai người vui đùa ầm ĩ một lúc sau mới trả phòng đi đón Lí Mộng Dao, xe vừa đến dưới lầu khách sạn cô ở, xa xa đã thấy được một thân váy dài, duyên dáng yêu kiều của cô.
Lâm Tiêu Mặc dừng xe bên cạnh cô, ý bảo cô đi lên, nhưng Lí Mộng Dao lại mang theo một túi nhỏ, do dự đứng đó, cuối cùng Lâm Tiêu Mặc hỏi đến mới khó xử mở miệng, “Thích Giai, tôi có thể đổi chỗ với cô không? Tôi ngồi ghế sau sẽ bị say xe.”
Thích Giai ngẩn ra, nhất thời không biết nên trả lời thế nào, may mà Lâm Tiêu Mặc lên tiếng cự tuyệt, “Anh chạy chậm chút, em ngồi ghế sau sẽ không sao đâu.”
Lí Mộng Dao mím chặt môi, ủy khuất nhìn Lâm Tiêu Mặc, sau cùng mới chịu lên xe ngồi phía sau. Nhưng xe còn chưa ra khỏi nội thành, cô liền bảo dừng xe, nói đầu rất choáng váng, muốn nôn.
Thích Giai thấy vậy, cảm thấy nếu mình không nhường chỗ ngồi sẽ làm Lâm Tiêu Mặc khó xử, liền chủ động đề xuất, “Tôi đổi vị trí cho cô, cô ngồi phía trước.”
“Sao lại không biết ngượng như vậy?” Lí Mộng Dao thẹn thùng nói.
“Không sao.” Thích Giai không muốn cùng cô đôi co, lập tức đẩy cửa xe ra sau ngồi.
Lí Mộng Dao cũng không khách khí nữa, nói lời cảm ơn rồi đổi chỗ.
Chỉ là vị trí này cũng thật cường đại, vừa thay đổi vị trí, người mới suy yếu gần như tắt thở đến nơi, giờ nhanh chóng biến thành sinh khí dồi dào, bô bô nói không ngừng, tán gẫu mấy chuyện thú vị, chỉ nghe thôi cũng có thể thấy được quan hệ của bọn họ thân đến đâu, may mà Lâm Tiêu Mặc rất quan tâm đến Thích Giai, luôn chuyển đề tài, làm cho Thích Giai không đến mức bị bỏ rơi lại, tuy vậy Thích Giai đã mất hết hứng thú, không sẵn lòng tiếp lời, lúc sau rõ ràng là im miệng giả bộ ngủ.
Lâm Tiêu Mặc từ kính chiếu hậu thấy cô nhắm chặt hai mắt, liền trực tiếp cắt ngang đề tài trong lời nói Lí Mộng Dao, “Em cũng nghỉ ngơi đi, anh tập trung lái xe.”
Lí Mộng Dao cười đồng ý, tầm mắt lại lạnh lùng hướng đến Thích Giai đang nhắm mắt.
Xe đến Bắc Kinh, Lí Mộng Dao muốn mời họ ăn cơm, coi như cảm ơn, lúc này Lâm Tiêu Mặc nói thẳng, “Không.”
“Vậy tối nay liên lạc sau.” Lí Mộng Dao cười miễn cưỡng.
“Ừ.” Lâm Tiêu Mặc không đợi cô nói nữa, nhấn chân ga, rời đi.
Xe chạy không xa, Lâm Tiêu Mặc nhìn đến Thích Giai qua kính hỏi, “Mệt ư?”
“Cũng tạm.” Cô ngượng ngùng trả lời.
“Có muốn ngồi phía trước không?”
“Không cần.”
Lâm Tiêu Mặc nghe giọng điệu cô không hài lòng, liền đem xe đỗ ven đường, xuống xe tiến vào ghế sau, đỡ lấy đầu vai cô, thân thiết hỏi, “Sao vậy, có vẻ mất hứng.”
“Có sao?” Cô không chịu thừa nhận.
“Có.” Anh ung dung trả lời.
“Có thể do say xe.” Cô cúi đầu, tùy tiện tìm một cái cớ.
Bất quá Lâm Tiêu Mặc không nhận thấy như vậy, mạnh mẽ nâng cằm cô lên, ép cô nhìn thẳng vào mình, thanh âm nghiêm khắc trước nay chưa từng có, “Nói thật.”
Thích Giai tầm mắt nhìn vào anh, lại nhìn mông lung đâu đó, trầm ngâm thật lâu sau mới thấp giọng nói, “Em không thích cô ấy.”
Một câu không đầu không đuôi, nhưng cô tin chắc Lâm Tiêu Mặc sẽ hiểu. Chỉ là phản ứng của anh rất yên lặng, bình tĩnh khiến cô có vẻ luống cuống, chỉ có thể gắt gao nhìn thẳng dòng xe cộ phía trước.
Mãi đến khi qua một hồi lâu, cô mới nghe được giọng nói Lâm Tiêu Mặc, “Anh và cô ấy không có gì, chỉ là trước đây làm bạn với nhau, anh xem cô ấy như em gái. Nếu em để ý, về sau anh sẽ phân rõ giới hạn với cô ấy, chỉ xem cô ấy như người quen, không liên lạc riêng với cô ấy.”
Thích Giai nghiêng đầu, dừng ở vẻ mặt thẳng thắn của Lâm Tiêu Mặc. Kỳ thực, không cần anh cam đoan, cô cũng biết tâm ý của anh, mặc kệ là Lạc Hú, hay là Lí Mộng Dao, anh vẫn đều có thái độ cởi mở, giới hạn rõ ràng, mấu chốt là ở cô, cô không đủ tự tin, thiếu tin tưởng anh, mới có thể bụng dạ hẹp hòi mà lo lắng chuyện này…
Cô bỗng nhiên cảm thấy oan ức cho Lâm Tiêu Mặc, khoảng thời gian yêu nhau, anh một mực theo đuổi, luôn luôn cố gắng, mà cô chẳng những không yên tâm hưởng thụ tình cảm của anh, còn gặp chuyện thì như rùa, rút vào trong mai, để lại anh một mình chiến đấu.
Tô Hà nói đúng, cũng như việc kinh doanh, có người mơ ước người đàn ông của cô, chỉ chứng minh được người đàn ông đó thực ưu tú, nếu ưu tú, cô càng phải quý trọng, giữ lấy.
Thích Giai còn đang động viên tinh thần mình, Lâm Tiêu Mặc thấy cô trầm mặc không nói, có chút hoảng hốt, vội ôm lấy mặt cô, nghiêm túc nói, “Em phải tin anh, anh…”
“Em tin.” Cô trả lời kiên định, cắt ngang lời nói của anh, “Em về sau sẽ không buồn lo vô cớ như vậy nữa.”
Lâm Tiêu Mặc đang giữ mặt cô, ngắm nghía một lúc lâu mới chậm rãi nói, “Em nói nhé, đừng cách vài ngày đã quên.”
“Em cam đoan.” Cô khẽ nói, ưng thuận hứa hẹn, “Bất kể xảy ra chuyện gì, em đều tin anh vô điều kiện.”
“Chỉ là, không cho anh gạt em.” Cô thêm vào yêu cầu.
“Sẽ không đâu.” Anh ôm cô vào lòng, nhận lời, “Vĩnh viễn sẽ không.”
Thích Giai tựa đầu vào bờ vai anh, đột nhiên nhớ đến một câu, cuộc sống tốt đẹp đang bắt đầu…
Cô nâng môi, lộ ra một nụ cười mãn nguyện.
Vào một buổi sáng, Thích Giai vừa đến công ty liền cùng Tô Hà báo lại việc Lục Tranh đến thủ đô, sau đó gác lại tất cả mọi việc, ngồi chờ Lục tổng gọi đến.
Không có việc gì làm, cô tiện tay lật lại cái tư liệu được cấp dưới thu thập về Lục Tranh, tốt nghiệp đại học T khoa cơ giới, có tư cách bảo vệ luận văn lớn, năm thứ nhất lại thôi học tiến sĩ, cầm quyền sáng chế độc quyền, cùng bạn học thành lập xí nghiệp. Lúc đầu gây dựng sự nghiệp gian khổ, may mà khi 30 tuổi công ty họ đã đạt được quy mô nhất định, cũng được một nhà xí nghiệp nước ngoài đầu tư, dự định khuếch trương sản nghiệp, nhưng người cộng sự lại đánh bạc thiếu nợ một khoản, lấy tiền của công ty, bỏ đi nước ngoài, để lại một cục diện rối rắm cho anh.
Vì không muốn phụ lòng các nguyên lão gây dựng sự nghiệp, Lục Tranh nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, đem công ty dời từ Bắc Kinh tới Thượng Hải, anh cũng từ kỹ thuật chuyển làm quản lý, cũng dựa vào mấy độc quyền sáng chế mà phát triển lên, trở thành tiên phong trong thị trường cả nước.
Thích Giai nhìn vào tư liệu trong tay, người đàn ông điềm đạm nho nhã, sinh ra vài phần kính phục, tay không gây dựng sự nghiệp, thương tâm trong lòng không cần ngôn ngữ, mấu chốt là khi anh bị đả kích lớn như vậy, còn có thể vùng dây, Lục Tranh thật không đơn giản.
Chẳng qua Lục Tranh không đơn giản này đã sắp đặt, sao đến bây giờ còn chưa gọi điện liên lạc. Cô nâng tay xem đồng hồ, đã gần năm giờ, chẳng lẽ anh ta đã quên chuyện này?
Cô đang do dự xem có nên gọi điện thoại cho trợ lí của Lục Tranh không thì di động vang lên, là một dãy số lạ, nhưng dãy số đó lại ở Thượng Hải.
Thích Giai ổn định tâm trạng, bắt máy, lễ phép chào hỏi, “Xin chào, anh là?”
“Thích tiểu thư, xin chào.”
Giọng nói trong điện thoại có chút quen thuộc, cô đang suy nghĩ xem đã nghe thấy ở đâu, lời nói truyền đến lập tức làm cho cô vui vẻ ra mặt.