“Ba em bị ung thư gan.” Thích Giai dùng vài chữ kia để mở ra đoạn ký ức đã cố sức phủ đầy bụi.
Cô sinh ra trong một thị trấn nhỏ ở Tứ Xuyên, cha mẹ là công nhân một nhà máy tơ tằm thuộc sở hữu nhà nước, gia đình không giàu có, nhưng ba mẹ đã trao cho cô toàn bộ tinh lực, đủ sức cung cấp cho cô một hoàn cảnh trưởng thành tốt đẹp.
Nhưng bão táp không ai lường được. Vào đầu tháng ba, các nhà máy quốc gia ở huyện đều bị đóng cửa, ba mẹ Thích Giai cũng không tránh được thất nghiệp. Vì duy trì sinh kế, họ ở chợ đêm mở một quán ăn vặt, chiều năm giờ mở quán, nửa đêm ba giờ thì đóng cửa, quanh năm suốt tháng vất vả như vậy khiến thắt lưng của Thích mẹ bị thương tổn, chẩn đoán là do mang vác nặng mà ra. Lúc ấy bệnh viện trong thị trấn không có đủ điều kiện, dụng cụ để điều trị loại bệnh này, bác sỹ đề nghị họ chuyển đến bệnh viện tỉnh hoặc bệnh viện thành phố, nhưng Thích mẹ vì lo ảnh hưởng đến việc học của con gái mà kiên trì chờ đến sau khi Thích Giai thi trung khảo kết thúc mới đi, mà trong thời gian kéo dài này, đau thắt lưng liền biến thành thoái hóa thắt lưng.
Khi được đưa đến bệnh viện, bác sỹ phụ trách nói với họ, “Phải lập tức phẫu thuật, nếu không có thể sẽ bị liệt nửa người.”
Thích Giai ngồi ở một bên chăm sóc không rõ đến lúc này còn có gì cần lo lắng, mãi đến khi thấy ba cô ở trên hành lang bệnh viện gọi điện thoại cho bác, cầu xin nói, “Chị, chị cho em mượn ít tiền, chờ em đem nhà bán, sẽ trả lại cho chị…”
Thích Giai trốn ở chỗ rẽ, cắn chặt cánh môi, nhìn thấy ba gọi điện thoại cho một đám người thân thích, lại lần nữa than thở khóc lóc, đau khổ cầu xin, gạt lệ thở dài… Đó là lần đầu tiên trong đời cô hiểu được thế nào là nhân tình lãnh noãn, lòng người dễ thay đổi, đây cũng là lần đầu tiên cô biết được tầm quan trọng của đồng tiền.
Ba cô gọi điện cho tất cả thân thích, chỉ mượn được 5000, trả phí nằm viện cũng chưa đủ.
Thời điểm ba cô lo lắng phí giải phẫu, Thích Giai cũng quyết định, cô chủ động liên hệ một ban chiêu sinh trường trung học tư nhân, vì lúc trước họ đã từng làm việc với cô, nói chỉ cần cô chọn trường trung học của họ, sẽ miễn giảm ba năm học phí, hơn nữa cho cô hai vạn tiền thưởng.
“Các người có thể cho nhiều hơn một vạn hay không, mẹ tôi bị bệnh, cần phí giải phẫu.” Cô ra sức cò kè mặc cả với đối phương.
Nhưng khi cô cầm ba vạn này đưa cho ba, giải thích nguồn gốc của chúng, mẹ cô đang đau đến nỗi ngồi cũng không được thế nhưng vung tay cho cô một cái tát, “Thích Giai, con có biết ba và mẹ vất vả là vì cá gì a? Con nếu thật hiếu thuận, liền đem tiền trả lại cho mẹ, ngoan ngoãn đi học, chăm chỉ đọc sách, chọn trường học tốt, cho ba mẹ nở mặt nở mày.”
Đó là lần đầu tiên cô bị đánh, rất đau, nhưng khi mẹ cô vuốt ve khuôn mặt sưng lên của cô mà nghẹn ngào nói ra những lời này, lòng cô càng đau hơn.
“Giai Giai, con là hy vọng của ba mẹ. Mẹ biết con hiếu thuận, biế con là muốn giúp nhà mình, nhưng nếu vì mẹ bệnh mà đánh mất đi tiền đồ của con, vậy đời này của mẹ sẽ rất áy náy.”
“Trường tư nhân kia sở dĩ chọn con là vì muốn con làm chiêu bài sống, nhưng chất lượng dạy học của bọn họ, năng lực quản lý sao so được với một trường trung ương, con làm vậy khẳng định cũng bị làm hỏng. Nghe mẹ nói, đem tiền trả lại đi.”
Thích Giai nghe lời đem tiền trở về. may mà một trường trung ương trong thành phố cũng biết được tình cảnh nhà cô, không chỉ miễn giảm tất cả chi phí trong ba năm của cô, mà còn vì cô đến xin học bổng của một xí nghiệp có tiếng, hơn nữa nhờ sự giúp đỡ của bạn đồng nghiệp ba mẹ cô, họ rốt cuộc cũng gom góp đủ phí giải phẫu cho mẹ cô.
Từ đó về sau, Thích Giai càng cố gắng học tập, ngoại trừ muốn lấy thành tích báo đáp ba mẹ, cô cũng biết đối với gia đình họ, chỉ có tri thức mới có thể thay đổi vận mệnh, cô phải tốt nghiệp thật cao, tìm một nơi công tác tốt mới có thể nuôi gia đình, mới có thể không đến mức cùng nhau chịu khổ, mới có thể để ba mẹ an hưởng tuổi già.
Ông trời không phụ lòng khổ tâm, khi thi vào trường cao đẳng, cô đạt hạng nhất khoa văn ở trấn, thành tích thứ bảy trong toàn bộ khoa văn thành phố, đậu đại học P, làm cho ba mẹ tự hào một phen. Buồn cười chính là thân thích với nhà bọn họ cũng dựa vào đó, hưởng lây vinh quang trạng nguyên của cô. Bất quá Thích Giai cũng không quá chú ý đến hào quang đó, tới đại học P cô mới biết được núi cao còn có núi cao hơn, khi các sinh viên học giỏi đều lên kế hoạch du học, Thích Giai thầm nghĩ nên thiết thực kiên trì qua bốn năm, tốt nghiệp sớm một chút, sớm tìm được một công việc tốt. Đây cũng là nguyên nhân cô ngay từ đầu luôn trốn tránh Lâm Tiêu Mặc theo đuổi, cô cần chuyên tâm, cô biết, tình yêu rất đẹp, nhưng cô không có thời gian nói chuyện yêu đương.
Nhưng vận mệnh an bài họ lần lượt tình cờ gặp nhau, an bài anh trở thành đối tượng của cô.
Cô cuối cùng cũng yêu, mang theo vài phần thấp thỏm và bất an, còn có một chút tự ti và kiêu ngạo như vậy.
Lần đầu hẹn nhau cô muốn đi xe công cộng, Lâm Tiêu Mặc lại dẫn cô gọi taxi, Thích Giai liền tinh tường hiểu được chắn ngang trước mặt họ chính là hoàn cảnh trưởng thành hoàn toàn bất đồng, bối cảnh gia đình anh rất tốt, tốt đến mức làm cho cô tự ti, nhưng cô lại liều mạng nghĩ trong mối quan hệ như vậy phải bảo trì một chút kiêu ngạo và tự tôn.
Cho nên cô sẽ từ chối Lâm Tiêu Mặc cho cô thẻ xe buýt, sẽ kiên trì thay phiên trả tiền cơm, khi anh tặng quà sinh nhật đắt giá cho mình thì lo lắng nên hoàn lễ như thế nào… Cố chấp của cô làm cho Lâm Tiêu Mặc rất không thích, mất hứng oán giận, “Anh là bạn trai em, vì sao phải phân ra rõ ràng như vậy?”
Đối với vấn đề này, rất nhiều năm sau, Thích Giai mới tìm được đáp án, thì ra là vì cô sợ, sợ cô bé lọ lem sẽ vĩnh viễn là cô bé lọ lem.
Cô bướng bỉnh mà giữ vững làm cô bé lọ lem kiêu ngạo, bất quá Lâm Tiêu Mặc lại dùng tình cảm và sự sủng nịch của anh làm tan rã từng chút một phòng tuyến của cô, để cô hưởng thụ cảm giác được yêu và che chở, dần dần học được cách dựa vào bờ vai anh tìm ấm áp.
Bởi thế, cô mới có thể bị Lâm Tiêu Mặc thuyết phục bởi câu nói kia, “Bảo bối, anh muốn ở bên cạnh em!” Làm thay đổi kế hoạch lúc trước, tham gia thi tuyển trao đổi sinh mỗi năm một lần. Mà ba mẹ cô biết được cô tham gia thi lại hết sức ủng hộ.
“Giai Giai, con yên tâm đi. Học phí hai năm này của con đều được vay, ba và mẹ cũng còn chút tiền, sinh hoạt phí không là vấn đề.” Ba cô hớn hở nói, “Chỉ cần con thi đậu, đừng nói chỉ là trao đổi sinh, xuất ngoại du học chúng ta cũng ủng hộ.”
Nghe được lời của ba, hơn nữa dựa theo chính sách trao đổi sinh, cô chỉ cần gánh phí sinh hoạt dùng trong lúc du học, cho nên Thích Giai không chùn bước mà tham gia thi tuyển. Trải qua hơn hai tháng cố gắng, cô cùng Lâm Tiêu Mặc đều được thông qua, đạt được học bổng trao đổi sinh của trường đại học Z tại Nhật Bản.
Nếu không có cuộc điện thoại kia, tất cả đều rất tốt đẹp.
Ngày đó, người bác chưa hề liên lạc lần nào của cô gọi điện đến, vừa nhận máy đã bắt đầu mắng cô, “Bác nói Thích Giai, con sao có thể không hiểu chuyện như vậy, ba con bệnh đến độ không có tiền đi chữa, con còn đi du học cái gì? Chẳng lẽ con thật sự muốn ba con bán nhà hay sao?”
Thích Giai nghe đoạn chửi kia thì hoàn hồn, rốt cuộc tìm được trọng điểm, vội vàng hỏi, “Ba con bị bệnh? Bệnh gì?” Cô ngày hôm qua mới vừa gọi điện về nhà, thông báo tin mình được chọn, vì sao đột nhiên lại nói ba bị bệnh?”
“Bệnh gì?” Người bác cười lạnh, “Ung thư gan!”
Vài chữ này tựa như một quả bom nặng cân, làm cho đầu óc Thích Giai tức thì trống rỗng, cô chỉ nghe trong lỗ tai ong ong âm thanh vang lên như động đất. Cô ngây ngốc sửng sốt một lúc lâu mới thoát khỏi cơn mê muội, căm giận mắng vào microphone, “Lừa đảo, bà mới bị ung thư gan, đồ lừa đảo…”
Đúng rồi, bác cô chính là một kẻ đại lừa đảo. Ba cô vẫn khỏe mạnh, bình thường ngay cả cảm mạo cũng không, như thế nào mà sinh bệnh, lại là ung thư? Cô phẫn nộ đem di dộng ném lên giường, xoay người đi vào nhà vệ sinh tắm, nhưng tay lại run rẩy, run đến mức cầm xà phòng cũng không được, tuột tay rơi vào trong nước.
Cô ngơ ngác nhìn chằm chằm bọt biển trên tay, qua vài giây mới điên cuồng quay về kí túc xá, tìm ra di động gọi điện cho mẹ, “Mẹ, bác nói ba con bị ung thư gan, có phải thật không?”
Đầu bên kia điện thoại chần chừ làm cho Thích Giai hiểu được, lừa cô không phải bác, mà là ba mẹ.
“Vì sao không nói cho con biết?” Cô kích động rống to, “Phát sinh chuyện lớn như vậy mọi người vì sao không nói cho con biết a?”
“Giai Giai.” Mẹ cô ôn nhu trấn an, “Giai đoạn con chuẩn bị cho cuộc thi, chúng ta không muốn làm con bị phân tâm, hơn nữa không nghĩ tới nghiêm trọng như vậy.”
Thích Giai lắc đầu, không tin lời nói của mẹ, sao lại không nghiêm trọng, ung thư đó? Mọi trường hợp bênh ung thư, có mấy người là không nghiêm trọng chứ? Không được, cô muốn đi tận mắt chứng thực.
“Con lập tức trở về.” Cô khóc nói.
“Đừng, con không cần trở về vội.” Mẹ cô vội vàng lên tiếng ngăn cản, giảng giải, “Tuy là ung thư, nhưng ba con là kì thứ nhất, bây giờ đang làm hóa trị, tế bào ung thư được khống chế, nên chúng ta mới giấu con.”
“Con không tin.” Cô lắc đầu, “Mọi người gạt con, con không tin.”
Thích mẹ nghe thấy con gái khóc không thành tiếng, cũng bật khóc, “Giai Giai, mẹ không gạt con, thật sự được khống chế rồi, không tin, mẹ có thể đem báo cáo của bác sỹ cho con xem.”
“Con không cần trở về, con ngày hôm qua nói kế tiếp phải làm thủ tục xuất ngoại sao? Con cứ làm tốt, khi nghỉ rồi trở về.” Thích mẹ nghẹn ngào nói, “Mẹ cam đoan, ba con nhất định không có việc gì.”
“Mẹ cam đoan như thế nào?” Thích Giai phẫn nộ rít gào, “Ba đã như vậy, con sao có thể đi Nhật Bản, con không đi, con phải về. Con phải về xem ba con.”
Mẹ cô tựa hồ biết không khuyên nhủ được, liền đem điện thoại giao cho ba cô.
“Con gái, ba không sao, bác sỹ nói thân thể ba cường tráng, tế bào ung thư đều bị ba đuổi đi, con không cần trở về, cũng đừng nghĩ chuyện không đi du học. Vất vả lắm mới thông qua được, như thế nào có thể nói không đi liền không đi, hơn nữa con ở lại có ích gì? Con cũng không phải bác sỹ, lại không thể giúp ba chữa bệnh, có đúng không?” Ba cô thành khẩn nói, “Cuộc đời này của ba mẹ tâm nguyện lớn nhất chính là con có thể thành tài. Hôm qua nghe được tin con được chọn, chúng ta cao hứng vô cùng, ngay cả bác sỹ cũng nói ba hôm nay tinh thần tốt hơn hẳn mấy ngày trước.”
Thích ba dừng một chút rồi nói thêm, “Bác sỹ cũng bảo tâm tình là thuốc chữa bệnh ung thư tốt nhất, con đừng làm cho ba lo lắng được không?”
Thích Giai nghe được giọng nói yếu ớt của ba, khóc nói không nên lời, cô muốn về, về chăm sóc ba, nhưng cũng biết lời nói của ba có lý, nếu cô cố ý về nhà, ngược lại sẽ làm ba cô không vui, nói không chừng sẽ ảnh hưởng đến bệnh tình.
Nghe lời khuyên bảo và cam đoan của ba mẹ, Thích Giai bỏ qua ý niệm muốn về nhà trong đầu, nhưng lại kiên định khong đi Nhật Bản. Hoàn cảnh trong nhà cô biết, bây giờ ba cô bệnh nặng, tiền tích góp trong nhà phỏng chừng đã sớm không còn, cô không thể vì đi Nhật Bản mà khiến cho ba mẹ bán nhà, ngay cả căn nhà cũng không có. Hơn nữa, cô cũng sợ, sợ ba cô có điều không hay xảy ra, cô không trở về kịp.
Vì thế cô nói với Lâm Tiêu Mặc, “Em không muốn đi Nhật Bản, nhà của em điều kiện không tốt, đi Nhật tốn rất nhiều tiền.”
Vì giảm bớt gánh nặng cho ba mẹ, Thích Giai dốc sức tìm việc, ngay cả việc đi làm ở KFC ca đêm không ai nguyện ý làm cô cũng nhận lời. Mỗi tuần ngoài việc học, tất cả thời gian của cô đều dồn vào công việc, có đôi khi mệt đến mức đứng cũng ngủ được.
Một ngày trên đường đi làm ca đêm trở về, cô tựa người vào cửa sổ tàu điện mơ màng ngủ, tỉnh lại mới phát hiện túi xách của mình bị rạch, bên trong một ngàn tiền lương mới lãnh bị trộm mất.
Nhìn túi xách bị rách, Thích Giai hung hăng nhéo vào đùi mình, hận bản thân không cảnh giác để cho kẻ trộm ra tay, cũng đau lòng số tiền vất vả kiếm được. Áp lực mấy ngày liền trỗi dậy, khiến cô không để ý những ánh mắt xung quanh, ngồi xổm trên mặt đất khóc lớn.
“Thích Giai?” Một thanh âm nhỏ giọng hỏi thử, “Là cậu phải không?”
Thích Giai ngẩng đầu, thấy người ngồi xổm trước mặt mình chính là bạn học thời trung học Lí Thanh, một khắc đó, cô tựa như nắm được cọng rơm cứu mạng, bổ nhào vào người Lí Thanh, khóc không ngừng.
Đêm đó, Lí Thanh nghe cô nói xong hết thảy chuyện xảy ra, không nói hai lời liền từ trong túi lấy ra tấm thẻ nhét vào tay cô, “Bên trong có hai vạn, cậu cầm dùng trước, chờ cậu có tiền trả lại cho mình.”
Thích Giai kinh ngạc nhìn Lí Thanh, tràn ngập nghi vấn, “Cậu sao lại có nhiều tiền như vậy?” Theo cô biết, Lí Thanh là cô nhi, ba đã mất trong quặng mỏ, mẹ vì không muốn thủ tiết, lúc Lí Thanh 8 tuổi đã chạy theo người đàn ông khác. Lí Thanh sống cùng bà nội, lúc học trung học cũng như cô, dựa vào học bổng.
Ánh mắt Lí Thanh trầm xuống, “Nói câu không được khinh bỉ mình. Mình ở Việt Giới làm công chúa.”
“Công chúa?” Cô không hiểu, nhưng trực giác cho biết hẳn là không phải công việc sáng sủa gì.
“Chính là cô gái tiếp rượu.” Lí Thanh nhún vai, vờ lơ đểnh, “Nói khó nghe chút chính là ba bồi.”
Thích Giai cố gắng làm cho mình giấu đi biểu tình ghét bỏ, còn nhịn không được hỏi, “Vì sao?”
“Tiền nhiều a.” Lí Thanh thổi thổi lọn tóc trên trán, “Một giờ hai trăm, hết ngày kết toán, còn có tiền boa.”
Làm như nhìn thấu lòng của cô, Lí Thanh cười cười, “Thích Giai, mình biết cậu muốn nói gì, bất quá mình phải nói, bây giờ tiền rất quan trọng. Bà nội mình bị tiểu đường, mình phải đi học, nếu đi làm công giống cậu, mình mệt chết cũng không đủ tiền để bà đi khám bệnh.”
“Hơn nữa, công việc này cũng không dơ bẩn như cậu tưởng tượng.” Lí Thanh giải thích, “Việt Giới là câu lạc bộ đêm số một số hai tại Bắc Kinh, quy củ nghiêm khắc, cái gọi là công chúa chính là người bán hàng ở từng gian phòng, giúp khách chọn bài hát, gọi rượu, rót rượu, bưng trà đưa nước.”
“Không cần bồi rượu sao?” Thích Giai tò mò hỏi.
“Không có quy định cứng nhắc, bất quá vì bán được nhiều rượu, tình hình chung là phải uống một chút.”
“Nghe nói cũng bị khách chiếm tiện nghi, còn có thể bị cái kia…”
Lí Thanh thấy cô mặt ửng đỏ, cười vỗ đầu cô một chút, nói, “Cậu nói là loại tiểu thư, công chúa không như vậy, hơn nữa, nếu dám tranh bát cơm của tiểu thư, lập tức bị đuổi việc.”
“Về phần bị chiếm tiện nghi.” Lí Thanh cười gian, “Cái này phải xem trình độ cá nhân rồi, mình làm một năm, nhiều nhất chỉ bị sờ qua đùi.”
“Cậu làm một năm rồi?” Thích Giai nhìn thấy vẻ mặt sạch sẽ thanh thuần của Lí Thanh, không dám tin tại nơi như vậy một năm mà không bị dính một chút hơi thở phong trần nào.
“Ừ.” Lời nói Lí Thanh khó nén đắc ý, “Mình rất siêng năng nha, rất nhiều sinh viên làm ở đó làm đều ba ngày đánh cá hai ngày phơi nắng võng, loại như mình rất hiếm thấy. Ông chủ mình còn nói, nếu mình không là sinh viên đã cho mình thăng chức.”
“Rất nhiều sinh viên?” Thích Giai kinh ngạc hỏi, “Làm sao có nhiều sinh viên được?”
Lí Thanh thở dài, cảm khái, “Thích Giai, có rất nhiều người như mình vậy, bọn mình rất cần tiền.”
Thích Giai cảm động lây, gật đầu, đúng vậy, họ rất cần tiền. Phút chốc một ý niệm xuất hiện trong đầu, cô chần chừ một lát, hỏi, “Lí Thanh, cậu xem mình có thể làm công chúa không?”