Nhà ở của Sầm gia giống với Lục gia, tựa sát chân núi, sâu nhất trong thôn.
Hai người đi từ cổng thôn tới cuối thôn, dọc đường đã gặp không ít người.
Sầm Ninh đi bên cạnh Lục Vân Xuyên, thấy người liền tươi cười chào hỏi, cho đến khi đi ngang qua một căn nhà với sân vườn rất là khí thế, trước mặt gặp phải một thư sinh mặc trường bào.
Lục Vân Xuyên hiểu rõ kiểu trang phục này, giống với Lục Vân Thụy, người đọc sách mới mặc như vậy, vả lại chất liệu so với của Lục Vân Thụy thì tinh tế hơn một chút, còn có hoa văn.
Lục Vân Xuyên nhìn lần thứ hai, nghĩ coi qua lần này thì đi xem xem có việc gì để làm hay không, chắc chắn Sầm Ninh thích chất liệu này.
Mà khuôn mặt của Sầm Ninh trong phút chốc nhìn thấy Lâm Tam đã đen xì.
Nhà họ Lâm ở trong thôn trước kia nghèo khó, bởi vì con gái trong nhà làm tiểu thiếp cho lão gia ở trên trấn mới trở nên giàu có, nhờ ánh sáng "con rể" lão gia, hiện giờ cũng đã đảo ngược thành phú hộ nổi danh làng trên xóm dưới.
Lâm Tam là con trai nhỏ nhất trong nhà, có câu: Con trai nhỏ, cháu trai lớn, mệnh căn[1] của bà già.
[1] 命根子: Gốc rễ của sinh mệnh, ý chỉ điều quý giá quan trọng như mạng sống.
Trái lại lời này không sai chút nào.
Lâm Tam lớn hơn Sầm Ninh hai tuổi, mấy năm trước lúc Sầm Ninh còn chưa tới tuổi chính thức mai mối, bà già nhà họ Lâm một mặt thì thổi gió bên gối của con gái xin một mối hôn sự vẻ vang ở trên trấn cho con trai nhỏ, một bên đã tiến vào cửa nhà họ Sầm.
Nhìn diện mạo Sầm Ninh thanh tú, tính cách nhu thuận, là ca nhi trổ mã đẹp nhất trong thôn, trong lòng bà già nhà họ Lâm rất vừa ý.
Vừa mở miệng, lại học theo điệu bộ của mấy cái nhà có tiền ở trên trấn, nạp Sầm Ninh làm thông phòng* cho Lâm Tam trước khi thành thân.
(*)Trong chế độ hôn nhân ở Trung Quốc cổ đại, chỉ những cô gái đã qua thủ tục cưới hỏi (sau vợ cả) và có danh phận mới được làm vợ lẽ (thiếp), còn thông phòng chỉ để phục vụ chuyện chăn gối, không có địa vị, thân phận không bằng thiếp.
"Ta coi bộ dáng cùng tính cách của Ninh ca nhi nhà các ngươi đều được, sau này vào cửa có thể hầu hạ tốt con út nhà ta, nó cũng vừa lòng y nên mới đến, bằng không cả đám cô nương và ca nhi trên thị trấn mặc thằng út nhà ta chọn —— Oái!"
Lúc chậu nước ngang tàng đổ ập xuống thì bà già nhà họ Lâm còn chưa nói xong.
Thẩm thị cầm thau đồng trong tay, tức đến mức giọng nói đều phát run: "Đồ khọm già thối mồm*, một bó tuổi rồi còn chạy tới nhà ta phun đầy phân, không sợ Diêm Vương gia chẳng chờ nổi đến đêm đã lấy cái mạng già của bà đi à!"
(*)Gốc là 放你娘的臭屁 你个老妖婆: đại khái là thả rắm mẹ mày à, mụ già yêu quái.
"Nhà ngươi có thể ưỡn mặt gả con gái cho lão già làm thiếp, nhưng lòng dạ nhà ta không xấu xa như vậy, nạp Ninh Nhi nhà ta làm thông phòng hả? Cũng không nhìn xem nhi tử ngươi là loại hàng gì, cút nhanh cho ta!"
Ngay cả người xách đồ cũng bị ném khỏi sân nhà họ Sầm, mấy năm nay bà già nhà họ Lâm tự xưng là cao hơn người một bậc, người trong thôn trông thấy bà ta đều phải nịnh hót vài câu, nào từng mất mặt như vậy?
Nổi giận đùng đùng về đến nhà liền than trời trách đất muốn trượng phu và con trai đi trút giận giúp bà ta, bản thân ba cha con nhà họ Sầm đã cao lớn, lại săn thú quanh năm, người nhà họ Lâm nào dám cứng đối cứng, miệng an ủi bà ta bỏ qua chuyện này.
Nhưng trong lòng Lâm Tam thì tức nghẹn từ đầu đến cuối, mấy năm nay gã ỷ vào thế của tỷ phu và tỷ tỷ, ăn ngon mặc đẹp lại bỏ tiền mời tiên sinh đọc sách vài năm, ngày thường tỷ tỷ gã được thứ gì tốt từ tỷ phu cũng đều cho gã dùng.
Sống như vậy quá lâu rồi, trong lòng gã đã sớm cảm thấy bản thân chẳng khác gì thiếu gia trên trấn, ít nhất ở trong cái thôn này, gã muốn dạng cô nương hay ca nhi nào mà không được?
Ai mà ngờ lần vấp gã ở chỗ Sầm Ninh này, còn ầm ĩ khiến người cả thôn đều biết.
Vốn gã không định buông tha nhà họ Sầm, tỷ phu gã qua lại nhiều với người của quan phủ, chỉ cần đi cầu tỷ tỷ, để tỷ phu nhờ quan phủ ra mặt, mặc nhà họ Sầm kiêu ngạo như thế nào, cũng chỉ có thể cúi đầu đưa Sầm Ninh lên giường của gã.
Thế nhưng lần này trưởng tỷ xin gì được nấy của gã từ chối gã.
"Thằng út, tạm thời ngươi nhịn cục tức này xuống, gần đây lão gia mê đắm đầu bảng ở Phong Nguyệt Lâu, cả phòng ta......!cũng ít tới, ta thật sự không tiện mở miệng với lão gia."
"Ta đây cùng mẫu thân ở trong thôn mất hết mặt mũi như vậy, a tỷ ngươi nhẫn tâm mặc kệ sao? Mặc kệ tỷ phu mê ai, a tỷ dùng chút thủ đoạn ngoan ngoãn trước mặt tỷ phu, tỷ phu luôn thương ngươi, sẽ đồng ý chuyện này."
"Út," đại cô nương nhà họ Lâm hiếm khi nghiêm nghị, "Hôm kia mẫu thân còn bảo ta xin lão gia tìm cho ngươi một vị thiên kim trên trấn bàn chuyện cưới xin tốt lành, hôm nay ngươi lại muốn lão gia tìm quan phủ nạp thông phòng cho ngươi, chuyện nhà chúng ta xin lão gia đã đủ nhiều, nếu chọc lão gia không vui, tiền đồ của ngươi phải làm sao bây giờ? Chờ ngươi thi đậu tú tài rồi, còn trông cậy vào lão gia cắt cử công việc tốt cho ngươi đấy."
Chuyện liên quan đến hôn nhân và tương lai của bản thân, Lâm Tam cũng chỉ đành nhẫn nhịn.
Song sau đó gã lén bỏ chút tiền mời không ít hán tử chưa thành thân trong thôn đi Phong Nguyệt Lâu sung sướng một trận, cố ý vô tình nhắc đến Sầm Ninh, quả nhiên từ đó về sau trong thôn bịa đặt thêm nhiều về Sầm Ninh, nhà họ Sầm chịu đựng quấy nhiễu nặng nề rồi lại không biết làm thế nào.
Sau đó, nhà họ Lâm lại vì gã mà tìm một cô gái nhà nghèo ngoài thôn làm thông phòng, lại dựa vào tỷ tỷ gã hạ cố năn nỉ đủ điều cưới về một vị tiểu thư ở trên trấn.
Kiều thê mỹ thiếp ở bên, mỗi ngày Lâm Tam chìm đắm trong ôn hương nhuyễn ngọc, cũng đã từ từ quên đi Sầm Ninh.
Cho tới hôm nay, vừa gặp được Sầm Ninh, Lâm Tam thấy bộ dáng Sầm Ninh sau khi lập gia đình càng thêm xuất chúng còn thêm vài phần thành thục ý nhị[2], trong lòng lại ngứa ngáy.
[2]Hàm súc, thú vị.
Ánh mắt xoay chuyển nhìn thấy Lục Vân Xuyên bên cạnh Sầm Ninh, sắc mặt Lâm Tam sa sầm, trong con ngươi lộ ra vẻ đố kị.
Hắn dựa vào cái gì để mà hưởng ca nhi tốt như vậy?
Nhìn áo thô giày rơm của Lục Vân Xuyên, trong lòng Lâm Tam đắc ý, giũ giũ trường bào trên người mình, mở quạt xếp ra, bắt đầu ra vẻ ta đây định mở miệng.
Nhưng lại thấy ánh mắt Sầm Ninh chưa từng liếc gã một cái, kề cạnh tướng công đi thẳng qua trước mặt gã.
Lâm Tam không thể tin nổi mà quay đầu nhìn theo, Sầm Ninh niết góc áo Lục Vân Xuyên, Lục Vân Xuyên nghiêng đầu đang muốn nghe y nói, Sầm Ninh cúi đầu đặt tay mình vào lòng bàn tay của Lục Vân Xuyên.
Mu bàn tay nắm cây quạt của Lâm Tam nổi gân xanh, Lục Vân Xuyên cũng sửng sốt.
Ca nhi đã xuất giá tránh hiềm nghi với hán tử, cho nên Sầm Ninh không chào hỏi với thư sinh kia, Lục Vân Xuyên cũng không nghi ngờ gì.
Chẳng qua Sầm Ninh chủ động kéo tay hắn quả thực làm hắn sửng sốt một chút.
Lục Vân Xuyên vừa nắm chặt tay phu lang, vừa cúi đầu thủ thỉ hỏi: "Làm sao vậy?"
Sầm Ninh mím môi: "...!Mệt mỏi, có hơi đi không nổi."
Nghĩ tới buổi sáng hôm nay thực sự đi đường không ít, Lục Vân Xuyên thả chậm thanh âm: "Vậy ngươi dựa vào ta, mượn sức của ta mà đi, tới nhà ngay thôi."
"Vâng." Sầm Ninh cắn môi đáp ứng, theo sức lực cánh tay Lục Vân Xuyên dựa vào người hắn, cúi đầu hơi đỏ mặt.
Đi đến cổng nhà họ Sầm, từ xa Sầm Ninh đã trông thấy mẹ cùng hai tẩu tẩu ngồi trong sân thêu thùa may vá.
Đã lâu không thấy mẹ, Sầm Ninh khó nén kích động, bước vài bước về trước: "Mẹ, tẩu tẩu ——"
Thẩm thị ngẩng đầu thấy là con út dẫn tướng công về nhà, vui đến nỗi không biết phải làm gì, ném kim chỉ rồi tiến lên đón người, "Sao về nhà bất thình lình thế này!"
Ôm Sầm Ninh vào lòng một phen rồi ngó nghiêng trước trước sau sau, lại đến đón Lục Vân Xuyên bị bỏ lại phía sau một bước.
"Ca tế tới rồi, mau, mau vào nhà ngồi uống trà, đi đường lâu như vậy chắc là mệt lắm."
Nhị tẩu ở một bên cười nói: "Ta đi kêu cha và bọn họ về."
Sầm Ninh hỏi: "Bọn họ lên núi rồi sao?"
"Không phải," Thẩm thị vội vàng pha trà lấy quả khô, đại tẩu tiếp chuyện nói, "Bọn họ ra cổng thôn xay bột ngô rồi, đoán chừng cũng sắp trở lại.
Sáng nay cha còn nhớ ngươi đấy, nói thời điểm này mấy năm trước, ngươi ầm ĩ đòi ăn bánh nếp ngô, sợ năm nay ở nhà chồng sẽ thèm ăn."
Sầm Ninh đang bưng trà nghe mà cười híp mắt, lại nghiêng đầu nhìn Lục Vân Xuyên một cái, có chút ngượng ngùng.
Nhìn chung quanh một vòng lại hỏi: "Dụ Nhi đâu? Sao không thấy nó?"
Dụ Nhi là con trai nhà nhị ca cùng nhị tẩu của y.
"Dụ tiểu tử đi theo xem náo nhiệt rồi, trở về gặp ngươi chắc vui lắm."
Ngoại trừ mẹ, ở nhà Dụ Nhi thích Sầm Ninh nhất, bởi vì Sầm Ninh thường xuyên cho nó tiền tiêu vặt mua kẹo ăn.
Loại kẹo này được người bán hàng rong gánh đi bán, một đồng tiền một viên, một viên nhỏ có thể ăn hai ngày.
Bởi vậy ngày Sầm Ninh thành thân ấy, Dụ Nhi khóc còn thương tâm hơn so với ai khác.
Thẩm thị bận trước bận sau ở một bên, mặc cho Lục Vân Xuyên nói không cần phiền hà, vẫn kiên trì đem nước trà và quả khô bày ngay ngắn đầy bàn.
Sầm Ninh trở về nên trong lòng bà vui mừng, nhưng ngoài miệng lại nói: "Đường xa như thế, gần đây việc trong ruộng lại vội, sao có thể làm phiền ca tế đưa con về đây một chuyến như vậy, quá không hiểu chuyện rồi."
Không đợi Sầm Ninh mở miệng, Lục Vân Xuyên nói: "Ninh Nhi đã lâu chưa về thăm hỏi ngài cùng nhạc phụ, lại gặp phải dịch bệnh mới vừa tiêu tan, con hẳn nên đưa Ninh Nhi trở về một chuyến."
Thẩm thị nghe xong lời này, lại nhìn ca tế trước mặt, càng thêm vừa lòng.
Cổng sân ồn ào hẳn lên, Sầm Ninh trông qua: "Cha cùng các ca ca đã trở lại!"
Sầm lão đại đi tuốt đằng trước, phía sau là hai ca ca của Sầm Ninh, một người khiêng túi bột ngô, thêm phía sau là nhị tẩu đang dắt Dụ Nhi.
Biết Sầm Ninh cùng Lục Vân Xuyên ở nhà, bước chân của đoàn người đều có chút vội vã.
Vào cổng, Dụ Nhi thấy Sầm Ninh thì chạy tới trước tiên, cái đầu vùi vào trong lồng ngực Sầm Ninh, khuôn mặt tròn ủng cọ tới cọ lui.
Cho đến khi bị mẹ vỗ phát vào mông: "Thằng nhóc này, thúc phụ ở đây đấy, mau chào thúc phụ."
Dụ Nhi ngẩng đầu, thấy Lục Vân Xuyên bên cạnh, lại rụt vào trong lòng Sầm Ninh.
Khuôn mặt Lục Vân Xuyên anh đĩnh[3], góc cạnh rõ ràng, lúc không cười thì nhìn qua thực sự có chút lạnh lùng dọa người.
[3]Anh hùng, ngay thẳng.
Lục Vân Xuyên cười cười, giơ tay cầm quả khô ở trên bàn bỏ vào trong tay Dụ Nhi, bởi vì trong nhà có Chỉ ca nhi, hắn đối xử với trẻ con luôn kiên nhẫn.
Nhóm người ngồi nói chuyện trong nhà chính, thấy cử chỉ của ca tế săn sóc, lời trong lời ngoài đều che chở Sầm Ninh, đối xử với Sầm Ninh hòa thuận, trong lòng cũng vừa ý Lục Vân Xuyên.
Đã tới buổi trưa, Thẩm thị để nhóm hán tử ngồi lại nhà chính nói chuyện, mang con dâu và Sầm Ninh đến phòng bếp nhóm lửa nấu cơm.
Sầm nhị ngồi trước ngưỡng cửa ở nhà chính, lúc này nói: "Mẹ, kho thóc còn để lại mấy rổ bắp mới bẻ, xay ra làm chút bánh nếp ngô ăn nhé, Ninh Nhi thích ăn cái loại dính dính ấy."
"Còn cần con nói chắc," Thẩm thị cười con trai, "Ca nhi út thành thân, con làm ca ca thế mà cũng đã biết thương đệ đệ."
Sầm nhị gãi gãi đầu, đôi mắt thoáng thấy buộc tóc sau đầu Sầm Ninh, theo thói quen, thò tay kéo ra.
Kết quả là bị Thẩm thị đánh một cái vang lên tiếng "chát": "Cái tay hư, còn làm trẻ con hả!"
Thấy nhị ca ăn đủ, Sầm Ninh ngẩng đầu ưỡn ngực đi cùng mẹ.
Tới cửa phòng bếp, nhị tẩu đi vào nhóm lửa và nói: "Mẹ, buổi sáng Ninh Nhi đi đường mệt rồi, mẹ đưa Ninh Nhi đi nghỉ thêm một lát đi, mình con nhóm lửa là được, chờ nồi nóng lại kêu mẹ."
Biết con dâu dành thời gian cho hai người tâm sự chuyện riêng tư, trong lòng Thẩm thị thoải mái, lôi kéo Sầm Ninh vào phòng mình.
Mông Sầm Ninh vừa mới chạm đến giường đất, Thẩm thị kéo y hỏi: "Trên người còn tiền dùng không?"
Sầm Ninh bật cười: "Mẹ, con có."
Y nhấp nhấp môi rồi nói: "Tướng công rất chịu khó, không có việc trong ruộng thì lên trấn tìm việc làm, cho hắn nghỉ ngơi một chút hắn cũng không chịu, tiền trong nhà cũng đều giao cho con giữ, mẹ, người cứ yên tâm đi."
Thẩm thị nghe xong gật đầu: "Mẹ biết ngay ca tế là người tốt, hồi trước nhiều nhà như vậy, cha con chọn hắn, cũng là vì nghe nói hắn cần cù an phận, con sống tốt là được.
Con không biết đâu, ca tế có thể đưa con về, trong lòng mẹ và cha con vui biết bao nhiêu."
Lại hỏi: "Thế sống chung với nhà trước có tốt không?"
Sầm Ninh gật đầu: "Đều tốt ạ, tính cách đại ca đại tẩu đều rất tốt, đối xử với con cũng hòa thuận."
"Có thể gặp được nhà chồng tốt không dễ dàng, quan hệ chị em dâu là phiền toái nhất, nếu đại tẩu là người tốt, con qua lại với nhà nàng nhiều chút, có thể giúp thì giúp, mọi việc ít so đo.
Không có mẹ chồng, thời điểm sau này hai nhà các con giúp đỡ lẫn nhau còn nhiều đấy."
Sắp xếp chuyện nào ra chuyện nấy, Thẩm thị vỗ vỗ ngực: "A di đà phật, sau khi hai ca ca con thành thân, mẹ thương hai tẩu tẩu con như con gái của chính mình, chính là muốn sau này con gả chồng, đến nhà chồng cũng có cuộc sống tốt, như hiện giờ, cuối cùng mẹ đã yên lòng."
Thế đạo này, mệnh của cô nương gia cùng ca nhi rẻ rúng hơn hán tử, có thể gả vào nhà tốt, có phu quân che chở, đã là may mắn lớn nhất.
Thẩm thị lấy khăn xoa xoa khóe mắt, nhớ tới cái gì lại lộ ra nụ cười: "Vừa hay con đã về, còn có chuyện vui nói với con này, đại tẩu con có thai rồi!"
"Thật sao?!"
Ca nhi không dễ thụ thai, đại ca và đại tẩu y thành thân nhiều năm mà không có tin, tuy rằng trong nhà không có ai lải nhải, nhưng nhìn Dụ Nhi cũng đã lớn rồi, chung quy trong lòng vẫn ngóng trông có thêm hài tử.
Sầm Ninh kinh hỉ nói: "Sớm biết đại tẩu có thai, con nên cắt chút vải về, may quần áo trẻ con cho hài tử nhỉ."
Nhắc tới chuyện con dâu có thai, Thẩm thị vui tươi hớn hở*: "Không cần con phải tiêu phí, khoảng thời gian trước lúc dịch bệnh mới vừa tiêu tan, mẹ đã đưa bạc cho đại ca con lên trấn cắt cuộn vải tốt về, đại tẩu con dự tính sang xuân sẽ sinh, lúc này mẹ đã bắt đầu may tã lót."
(*)Gốc là 喜气洋洋: hỷ khí dương dương.
Thẩm thị đưa đồ làm được một nửa trong rổ kim chỉ cho Sầm Ninh xem, lại nói: "Chờ sau này con có thai, mẹ bảo đảm làm toàn bộ tã lót quần áo giày dép đưa cho con."
"Mẹ, con còn sớm mà."
"Ngượng với mẹ làm gì." Thẩm thị nhìn mà buồn cười, "Người nhà ca tế ít ỏi, có trẻ con mới có không khí nào nhiệt ấy.
Nhưng mẹ cũng chỉ nói qua thôi, sinh con khổ thế, nào nỡ nhìn con sinh sớm như vậy."
Sầm Ninh nghe xong nghiêm mặt nói: "Mẹ cũng đừng nói thế, tẩu tẩu nghe được sẽ không vui."
Thẩm thị vội nói: "Đương nhiên mẹ cũng thương hai tẩu tẩu của con, sau khi đại tẩu con có thai thì việc trong nhà mẹ đều không cho nàng nhúng tay.
Chẳng qua con còn trẻ, càng khó sinh con chút thôi.
Vả lại con là tâm can[4] của mẹ, ai cũng chẳng bằng con, chờ con có hài tử rồi sẽ hiểu."
[4]Cục cưng.