Hai người mặt đối mặt ngồi trên giường đất, trong phòng nhất thời không có tiếng động.
Sầm Ninh cúi đầu đỏ mắt nhìn áo bông trong tay, y không nói lời nào là vì vừa giận Lục Vân Xuyên vừa có hơi hối hận mới nãy mình đã nói nặng lời.
Mà Lục Vân Xuyên không nói tiếng nào hoàn toàn là vì sững sờ ngây ngốc nên không biết làm sao để dỗ người ta.
Thậm chí hắn còn không biết bản thân đã làm sai cái gì, hắn nghĩ, mình làm việc là vì muốn kiếm nhiều bạc hơn một chút, buổi trưa không chịu trở về cũng vì muốn đốn thêm ít củi kiếm tí bạc, không có tiền, hắn làm sao cho phu lang có cuộc sống ngày càng tốt chứ?
Về phần quần áo, hắn tiếc rẻ sợi bông cùng vải tốt như thế, hắn muốn để Sầm Ninh ăn mặc ấm áp mà trải qua mùa đông.
Sao lại khiến cho Sầm Ninh không vui nhỉ?
Lục Vân Xuyên ngồi trên giường đất đực mặt ra, đến tận khi Sầm Ninh bụm mũi và miệng lại rồi hắt xì một cái, hắn mới phản ứng được lúc này hai người đều chỉ mặc áo trong, thể trạng của hắn cường tráng đổi lại không hề hấn gì, nhưng cơ thể Sầm Ninh yếu ớt, không chịu được rét lạnh.
"Lạnh, đắp chăn vào trước đi." Lục Vân Xuyên nửa ép buộc mà ôm lấy Sầm Ninh nhét vào trong ổ chăn, ém kỹ góc chăn cho y.
Sầm Ninh không phản kháng, chẳng qua sau khi nằm xuống thì đưa lưng về phía Lục Vân Xuyên, dịch vào bên trong né tránh cái tay đang khoác trên vai y của Lục Vân Xuyên.
Lục Vân Xuyên sững sờ, thu cánh tay về sau đó niết đầu ngón tay, độ ấm do tiếp xúc trên đầu ngón tay chậm rãi biến mất.
Nhất thời trong phòng chỉ còn nghe thấy tiếng gió bên ngoài.
Sầm Ninh vùi đầu ở trong chăn, đôi mắt có chút chua xót, y không biết tình hình như hiện giờ rốt cuộc là gì, y và Lục Vân Xuyên thành thân lâu như vậy, đây là lần đầu tiên giận dỗi.
Nhưng y không muốn làm mình làm mẩy với Lục Vân Xuyên, y đang chờ Lục Vân Xuyên nói chuyện với mình.
Y nghĩ chỉ cần Lục Vân Xuyên chịu thua trước y, thậm chí không cần phải chịu thua, chỉ cần Lục Vân Xuyên đồng ý mặc bộ áo bông quần bông mà y làm kia, y liền xin lỗi Lục Vân Xuyên đàng hoàng, xin lỗi vì y không nên nói nặng lời đến như vậy, không nên nổi tính trẻ con.
Thời điểm cha mẹ y hay ca ca tẩu tẩu cãi nhau, toàn là a cha và ca ca cúi đầu trước, Sầm Ninh cảm thấy mình như vậy không hề quá đáng.
Y lấy đầu ngón tay vặn chăn, đỏ mắt nghe ngóng động tĩnh phía sau của Lục Vân Xuyên.
Thanh âm ma sát của đệm chăn cùng áo trong vang lên, Sầm Ninh đã chuẩn bị sẵn sàng xoay người nghe Lục Vân Xuyên nói chuyện hoặc là giống như thường ngày được Lục Vân Xuyên kéo vào trong lồng ng.ực.
Nhưng sau khi tiếng động vang lên, không phải là giọng nói trầm thấp khi nói chuyện của Lục Vân Xuyên, mà là âm thanh đạp giày.
Khoá cửa bị mở ra, Lục Vân Xuyên ra ngoài.
Sầm Ninh nắm chặt chăn, vùi đầu vào trong gối.
Qua một lát, y xốc chăn lên ngồi dậy, bộ áo bông quần bông kia đang nằm phía sau giường đất, y lau lau đôi mắt rồi gấp quần áo vào, giày cũng không thèm mang đi đến trước tủ, mở cửa tủ nhét quần áo vào tận cùng bên trong một tầng.
Y lại đi mở cái rương ở cuối giường, bên trong đặt vải và sợi bông đã tháo ra từ hai bộ quần áo cũ kia của Lục Vân Xuyên.
Sau khi giặt sạch phơi nắng, lẽ ra chuẩn bị khâu bộ chăn nhỏ để đắp chân cho mùa đông, nhưng khoảng thời gian này y bận quá, vẫn luôn chưa kịp khâu.
Còn may chưa kịp khâu.
Sầm Ninh lấy vải vả sợi bông ra, y chỉ mặc mỗi áo trong lại không đeo giày, rất lạnh, nhưng dường như y chẳng cảm nhận được.
"Sao lại xuống dưới?" Cửa phòng mở, Lục Vân Xuyên vừa đi vào, thấy Sầm Ninh không choàng quần áo mà đứng ở mép giường thì vội la lên, "Sao cả giày cũng không mang?"
Hắn thả đồ trong tay xuống đi đến bên cạnh Sầm Ninh, muốn ôm Sầm Ninh thì bị y né tránh.
Sầm Ninh chỉ lo hý hoáy với đống sợi bông, Lục Vân Xuyên ở một bên sốt ruột nói: "Cái gì mà không thể để ngày mai làm? Ta tới làm cho ngươi, ngươi lên giường trước đi, đông lạnh bị bệnh thì phải làm sao bây giờ?"
Giọng nói Sầm Ninh khàn khàn: "Ta trả áo bông lại cho ngươi."
Vừa nói dứt lời, khóe miệng đã chịu không nổi trùng xuống, ngay lập tức trước mắt lại mơ hồ thành một mảnh.
Lục Vân Xuyên nghe vậy thì ngẩn ra, sau đó tóm lấy đồ vật trong tay Sầm Ninh, bất chấp sự phản kháng của Sầm Ninh ôm y quay về trên giường, lại xoay người đóng kỹ cửa.
Sầm Ninh đứng chân trần như vậy một hồi thì cả người lạnh buốt, Lục Vân Xuyên quấn thêm chăn cho y, nhét bàn chân lạnh ngắt của Sầm Ninh vào bên trong áo trong dán lên bụng dưới của mình.
Sầm Ninh nhấc chân muốn tránh, bàn tay lớn của hắn giữ chặt đôi chân của Sầm Ninh, nhìn bộ dáng Sầm Ninh đỏ bừng con mắt, lần đầu tiên hắn căm ghét bản thân là một tên hũ nút cố chấp*như vậy, muốn nói mấy câu dỗ người ta cũng chả xong.
(*) Gốc là 榆木脑袋 /du mộc não đại/: cây du là một loại gỗ cứng cáp có nhiều công dụng, ngoài ra còn là phép ẩn dụ để chỉ những người cứng đầu, suy nghĩ cố chấp bướng bỉnh.
Hắn bưng nước nóng ở bên cạnh lên trên tay, khàn giọng muốn giải thích: "Ta......!Ta không cần hai bộ áo bông kia, ta......!Tết nhất, ta muốn để ngươi mặc quần áo mới."
Lúc này Sầm Ninh mới giương mắt nhìn về phía Lục Vân Xuyên, y dùng khuỷu tay lau mặt, thanh âm phát run: "Nhưng ta có quần áo mặc rồi, ta muốn cho ngươi mặc!"
Vừa dứt lời, nước mắt lại trào ra.
"Phải phải phải, ta biết rồi." Bàn tay được nhiệt độ của nước nóng ủ ấm, Lục Vân Xuyên đưa tay vu.ốt ve lông mi dính nhẹp nước mắt của Sầm Ninh, "Vừa nãy do ta ấm đầu*, ta sẽ không nói nữa, khiến ngươi giận rồi."
(*) Gốc là 转不过弯 /chuyển bất quá loan/: không thể quay, rẽ; ý chỉ việc bạn không thể thay đổi nhận thức hoặc cách suy nghĩ của mình, cho rằng cách tiếp cận của mình là đúng, cứng đầu, không linh hoạt.
"Ta không có giận." Sầm Ninh mang theo tiếng nức nở khẽ nói, "Ngươi ra cửa, ta tưởng là ngươi giận rồi."
Lục Vân Xuyên vội nói: "Sao ta giận ngươi được chứ? Ngươi mới vừa mặc áo trong ngồi như vậy một hồi, ta sợ ngươi cảm lạnh, mang chén nước ấm đến cho ngươi."
Nói rồi đưa nước ấm trong tay qua: "Không nóng, ngươi uống mấy ngụm trước đi, xua xua cái lạnh."
Sầm Ninh nhìn Lục Vân Xuyên trong chốc lát, hít hít cái mũi rồi cúi đầu uống nửa chén, lại lắc đầu, tỏ ý không uống nữa.
Lục Vân Xuyên bỏ chén lên trên cái bàn cuối giường đất, ôm lấy Sầm Ninh cùng nhau nằm trở lại trong đệm chăn.
Đèn dầu chỉ còn thừa một đoạn bấc đèn nhỏ, ở góc tường hắt ra một vùng ánh sáng mờ nhạt.
Bị chăn dày che lại, Sầm Ninh thuận theo sức lực của Lục Vân Xuyên nằm về trong lồng ng.ực hắn, cơn giận nọ đã trôi qua, y nhỏ giọng lẩm bẩm: "Vậy bộ áo bông kia, hiện tại ngươi có chịu mặc hay không?"
"Mặc!" Lục Vân Xuyên nắm lấy tay Sầm Ninh, giải thích: "Ninh Nhi, ta không phải không muốn mặc, ngươi làm quần áo cho ta, ta vui còn chẳng kịp, sao mà không muốn mặc chứ?"
"Ta biết." Sầm Ninh rũ lông mày thấp giọng nói, "Ban nãy ta có hơi nóng nảy, mới nói chuyện như vậy, ta hiểu ý của ngươi."
Vừa rồi y tủi thân là vì cảm thấy Lục Vân Xuyên không quý trọng tâm ý của mình, nhưng giờ nghĩ kỹ lại, chính là vì Lục Vân Xuyên quá quý trọng y, cho nên mới cái gì cũng sẽ dành cho y, một bộ đồ mùa đông mới cũng muốn để y mặc lên người, dù cho áo bông của bản thân đã rách đến mức sẽ bị đông lạnh.
Nhớ tới cái đêm mới vừa thành thân đó, một hán tử cao lớn như Lục Vân Xuyên luống cuống tay chân ở trước mặt y, mang theo vẻ quẫn bách mà xoa xoa đôi bàn tay nói rằng sẽ không để mình đi theo hắn chịu cuộc sống cực khổ, trong lòng Sầm Ninh chợt đau nhức.
Y sáp lại gần Lục Vân Xuyên một chút, bàn tay dán sát vào ngực Lục Vân Xuyên, tại ban đêm tĩnh lặng này nhỏ giọng nói: "Ta biết ngươi thương ta, bởi vì ta là phu lang của ngươi.
Nhưng mà......!Ngươi là tướng công của ta, chẳng nhẽ ta không thể đau lòng ngươi sao? Cũng giống như ngươi, áo bông kia mặc ở trên người của ngươi, ta còn thấy ấm áp hơn là mặc trên người của mình."
Trời đất quay cuồng, Sầm Ninh suýt nữa bị Lục Vân Xuyên ghì đến mức thở không nổi.
Nhưng y chẳng những không giãy giụa, mà để mặc Lục Vân Xuyên ôm chặt y ở trong ngực, còn nâng cánh tay vòng lấy cổ Lục Vân Xuyên, làm cho hai người càng dán lại gần hơn chút.
"Ninh Nhi......" Miệng Lục Vân Xuyên khép khép mở mở, cuối cùng cũng chỉ khàn giọng gọi tên của Sầm Ninh một tiếng.
Sầm Ninh câu khóe miệng nhắm mắt lại.
Bấc đèn cháy cạn, trong phòng một mảnh tối đen, gió lạnh thổi lên mép cửa sổ, hai người trong phòng kề sát lồng ng.ực lại vô cùng nóng bỏng.
Lục Vân Xuyên dường như chỉ biết làm sao để thương người, lại không biết được thương ra làm sao, may mà có Sầm Ninh, tựa như cái thời Lục Vân Xuyên mười mấy tuổi nhai lòng heo nướng khét trông ánh trăng sáng mà chờ mong vậy, phu lang của hắn nguyện ý yêu hắn, đau lòng cho hắn.
*
Sau khi lập đông, không khí hít vào miệng đều lạnh, gió thổi qua mặt phát đau.
Sầm Ninh mở mắt ra, trong phòng còn tối, gió ngoài phòng thổi kêu rào rào, nghe âm thanh đã có thể cảm thấy ớn lạnh, y như thổi trúng người.
Y hãy còn buồn ngủ, theo bản năng rụt rụt vào trong ổ chăn, chân cẳng có hơi lạnh quấn lên Lục Vân Xuyên, Lục Vân Xuyên hỏa khí vượng, thân người ấm áp.
Lục Vân Xuyên bị động tĩnh này làm tỉnh giấc, ôm Sầm Ninh sát lại một chút, vừa mở miệng thanh âm khàn khàn: "Còn tối lắm, gà còn chưa có kêu mà, ngủ tiếp một lát."
"Ừm." Sầm Ninh mơ mơ màng màng mà đáp lời, "Vào đông rồi, bình minh tới ngày càng muộn."
Thanh âm càng lúc càng nhẹ, nói xong một câu đã gối lên bả vai Lục Vân Xuyên ngủ mất.
Một tay Lục Vân Xuyên ôm Sầm Ninh, một tay thì vươn ra khỏi ổ chăn lấy áo bông và quần bông của hai người nhét vào bên trong, như vậy đợi lát nữa lúc mặc quần áo vào đã có thể có chút hơi nóng, không lạnh cóng người.
Hai người lại nằm thêm non nửa canh giờ, gà bên ngoài đã gáy hai lần.
"Dậy nhìn gà xem, trời lạnh rồi, chuồng gà phải đắp ấm một chút, đừng để gà chết cóng." Sầm Ninh đẩy Lục Vân Xuyên đứng dậy.
Mặc quần áo xong, Sầm Ninh sửa sang đệm chăn, tháo tấm đệm lót bên dưới ra.
Lục Vân Xuyên mặc bộ áo bông mới, vô cùng có sức sống, nhưng lúc này lại xoa xoa đôi tay, một bộ dáng co quắp, nói chẳng thành lời: "Nước lạnh, ta giặt cho."
"Ta nấu nước giặt, vừa hay đốt củi hong khô." Sầm Ninh ôm tấm đệm đi ra ngoài, Lục Vân Xuyên lẽo đẽo theo sau sờ sờ chóp mũi.
Đẩy cửa ra, trời mới tờ mờ sáng, gió lạnh thổi đến, Sầm Ninh run cầm cập chạy chậm vào phòng bếp: "Mới vào đông đã lạnh như vậy, năm nay phỏng chừng có mấy trận tuyết lớn."
"Tuyết lớn rơi tốt, nhân lúc trước khi tuyết nhiều thì chặt thêm chút củi, qua hai ngày nữa phiên chợ đông được tổ chức sẽ đi lên thị trấn, bán xong sớm thì yên ổn trong lòng." Lục Vân Xuyên nói.
Tuyết lành* báo hiệu năm bội thu, người nông dân nhìn thấy tuyết mà yêu thích trong lòng, rơi càng sớm càng lớn thì năm sau thu hoạch trong ruộng sẽ càng tốt.
(*) Gốc là 瑞雪 /thụy tuyết/: tuyết rơi đúng lúc với một lượng vừa phải theo thời gian.
Một lượng tuyết thích hợp có thể gi.ết ch.ết côn trùng, đồng thời có thể cung cấp độ ẩm cho cây trồng mà không làm chúng bị dập nát, vì vậy nó được coi là điềm báo cho một mùa màng bội thu.
Nhưng sau khi tuyết rơi đi đường núi không an toàn, thừa dịp trước khi tuyết rơi thì bán đồ cần bán đi, hàng Tết trong nhà cũng lên trấn đặt mua.
Sau khi đun nước rửa mặt, Lục Vân Xuyên đi ra chuồng gà phía sau cho gà ăn, trời lạnh, phải dọn dẹp chuồng gà một lần nữa, sợ gà bị lạnh cóng.
Trải lên chuồng gà một tầng rơm rạ thật dày, Lục Vân Xuyên lại lấy rơm ngô vây chung quanh kín mít, một ngọn gió cũng không thể lọt vào.
Cho ăn cũng cho nhiều hơn một chút, sắp đến Tết, trông cậy vào gà trong nhà có thể đẻ thêm mấy quả trứng.
Sầm Ninh bỏ gạo vào trong nồi để nấu cháo, lại hấp mấy cái màn thầu, trong thời gian đó y bưng nước ấm từ trong phòng bếp ra giặt đệm lót, thực ra đệm lót không bẩn như thế, nhưng dẫu sao làm xong chuyện ấy, y cảm thấy thứ đồ này tanh vô cùng, ngày hôm sau thức dậy đều phải tháo đệm ra giặt sạch một lần.
Giặt đệm xong thì trời cũng sáng, cháo trong nồi cũng đã chín, hai người liền dưa cải ăn cháo gặm màn thầu.
Ăn cơm xong, Sầm Ninh đi theo Lục Vân Xuyên đến kho lúa thu dọn củi, kho lúa lớn, những thứ rau củ đó của Sầm Ninh chỉ chiếm một chỗ nhỏ, dư lại đều đã bị củi lửa lấp đầy, bên ngoài sân còn có một ít.
Lục Vân Xuyên làm việc nhanh nhẹn, từng bó củi cũng được chất chồng ngay ngắn: "Chút củi và rơm ngô ở góc tường chúng ta giữ lại trong nhà dùng để nấu cơm và đốt giường đất, cái khác ta gánh lên thị trấn bán."
Hắn chỉ cho Sầm Ninh xem.
"Vào đông bán củi lẹ, gánh nhiều như vậy lên trên trấn, hai ngày là có thể bán hết, ta nhân hai ngày này chặt thêm một ít, ăn Tết năm nay, trong nhà có thể mua sắm nhiều đồ Tết hơn."
Sầm Ninh cười gật đầu, lại hỏi: "Chặt thêm?"
Lục Vân Xuyên hiểu ý, thành thật nói: "Buổi trưa ta vẫn về ăn cơm.".