Sơn Gian Tứ Thực

Chương 41: Mồng 8 Tháng Chạp




Trận tuyết đầu năm nay đến vừa khéo.

Sau nửa đêm Lục Vân Xuyên đang ôm Sầm Ninh bỗng tỉnh lại, Sầm Ninh rúc trong lồng ng.ực hắn hãy còn ngủ an ổn.

Tết đến ăn ngon, mỗi ngày chẳng rời thức ăn mặn, hơn nữa đồ Tết đã chuẩn bị tốt nên cả ngày nhàn rỗi hẳn, trái lại mấy ngày nay Sầm Ninh lên thêm chút thịt, khuôn mặt dán trong lồng n.gực Lục Vân Xuyên lộ ra vẻ tròn tròn.

Lục Vân Xuyên nhìn mà thích, lại không muốn làm y tỉnh, tay chân nhẹ nhàng bò xuống, khoác thêm quần áo rồi đẩy cửa ra.

Phỏng chừng tuyết đã rơi được một lúc, bên ngoài trời hãy còn tối, nhưng vẫn có thể nhìn thấy một mảnh trắng xóa trên mặt đất.

Gió rít ào ào, Lục Vân Xuyên kéo sát áo bông đi đến sân sau ngó thử chuồng gà, sợ tuyết lớn như vậy đông lạnh mấy con gà.

Cũng may thường ngày hắn chỉnh lý chuồng gà cẩn thận, bên trong không lọt gió tuyết, mấy con gà rúc vào cùng một chỗ sưởi ấm.

Thêm chút rơm rạ chắn gió cho chuồng gà, Lục Vân Xuyên lấy khăn vải lau tay rồi trở về phòng.

Không biết Sầm Ninh đã tỉnh từ lúc nào, nửa ngồi trên giường đất, người còn có hơi mơ màng, nhìn thấy tuyết lưu lại trên đầu vai Lục Vân Xuyên lúc tiến vào mới tỉnh táo hơn vài phần.

"Bên ngoài tuyết rơi rồi?" Y dịch đến mép giường đất phủi sạch tuyết trên người Lục Vân Xuyên.

"Phải, dưới mặt đất đã chất đầy tuyết rồi, ta dậy thấy có chút lạnh, đi ra ngoài nhìn thử, sợ gà bị chết cóng.

"
Lục Vân Xuyên nói rồi cởi áo bông đem đến bên mép giường đất trải ra hong khô, xốc chăn lên một lần nữa nằm vào trong ổ chăn với Sầm Ninh.

Sầm Ninh đã quen được Lục Vân Xuyên ôm ngủ, mới nãy Lục Vân Xuyên xuống giường chưa được bao lâu, y ngủ không yên ổn liền mở bừng mắt.


Lúc này Lục Vân Xuyên nằm xuống lại, y vùi vào trong lồng ng.ực Lục Vân Xuyên lần nữa, ngáp nhẹ một cái rồi nói "Vừa hay là ngày mồng 8 tháng chạp, may là hai ngày trước đã lên trên trấn mua đồ Tết về, bằng không tuyết rơi đường khó đi, không nấu được cháo Laba.

"
Hai ngày trước Lục Vân Xuyên đã mang theo Sầm Ninh lên trên trấn, cầm đống khăn tay tích lũy cả mùa đông của Sầm Ninh đem lên cửa hàng bán, lại mua thêm chút đồ Tết cần thiết dùng trong nhà vào năm mới về, vụn vặt lẻ tẻ chất đầy cả sọt tre.

Đêm hôm lo liệu xong chỗ hàng Tết về ấy, hai người ngồi trên giường đất nghiêm nghiêm túc túc đếm tráp tiền trong nhà.

Sầm Ninh mới vừa gả qua đó một thời gian, trong nhà ngoại trừ khế ruộng khế đất chỉ dư lại ba lượng bạc, mấy thứ này Lục Vân Xuyên đều giao cho Sầm Ninh.

Hiện giờ đã qua nửa năm, hai người không tiêu xài hoang phí cũng không tiết kiệm quá mức, trong tráp tiền có tổng cộng chín lượng bạc thêm sáu trăm đồng.

Lại cộng thêm tiền ở trong túi dưới đệm chăn, tính đâu ra đấy cũng có thể gần chẵn hai mươi lượng.

Tích góp mười lượng bạc ở trong thôn cũng không tính là nhiều, nhưng đối Lục Vân Xuyên và Sầm Ninh mà nói thì cực kỳ giá trị.

"Mới nửa năm, thế mà đã để dành được nhiều như vậy.

" Sầm Ninh bưng tráp tiền cười cong cong mí mắt.

Lục Vân Xuyên thích nhìn Sầm Ninh cười, hắn xoa xoa tóc Sầm Ninh rồi nói: "Trước đây một mình ta tích góp chả được nhiều tiền thế đâu, may nhờ ngươi.

"
Lời này không phải vì dỗ Sầm Ninh vui vẻ, là lời thiệt tình của Lục Vân Xuyên.

Nửa năm này trôi qua, hắn ra ngoài làm việc, Sầm Ninh nán lại ở trong nhà cũng không hề rảnh rỗi, trong đống bạc này không biết có bao nhiêu là của từng cái khăn tay của Sầm Ninh, từng bao kẹo đậu nành đổi lấy.


Sầm Ninh nắm lấy bàn tay đang xoa tóc y của Lục Vân Xuyên đặt lên trên đầu gối của mình, Lục Vân Xuyên chẳng qua mới ngoài hai mươi tuổi, đôi bàn tay lại tràn đầy vết chai cùng sẹo nhỏ, sờ lên cũng cảm thấy gai tay.

Nắm đôi bàn tay to lớn thô ráp của Lục Vân Xuyên, Sầm Ninh cười nói: "Ta thành thân cùng ngươi, ngươi là tướng công của ta, giữa hai ta nào phân biệt ai với ai.

"
Lục Vân Xuyên nghe xong, nhìn Sầm Ninh mà sửng sốt hồi lâu cũng chưa thể hé môi.

Từ trước tới nay Sầm Ninh luôn thẹn thùng với Lục Vân Xuyên, rất nhiều lời nén ở trong lòng ngại nói ra, nhưng thời gian qua lâu rồi, y cũng nhận ra tính tình của tướng công nhà mình, là một tên hũ nút thà rằng làm mười việc, còn hơn nói một câu.

Thành thân lâu như vậy, còn chưa nói được một câu ân ái bùi tai giữa phu thê với Sầm Ninh, trên tháp giường cũng chỉ biết ra sức, miệng cũng không biết dỗ người.

Nhưng lại bằng lòng chuyện gì cũng đặt Sầm Ninh ở trước nhất, rõ ràng bản thân ăn hết cực khổ cũng không hé răng, lại sợ Sầm Ninh gặp phải chút tủi thân nào.

Mà đối với phu lang vẫn trì độn lắm, thỉnh thoảng không phân biệt nổi là Sâm Ninh giận thật hay là thẹn thùng với hắn.

Cho nên Sầm Ninh cũng dần dần sửa lại tính tình, trong lòng có chuyện sẽ nói ra miệng, để cho Lục Vân Xuyên cũng hiểu được tấm lòng của y, đừng mãi cảm thấy mình đi theo hắn là chịu uất ức.

Y có thể gả cho Lục Vân Xuyên, rõ ràng là y có phúc.

*
Tuyết vừa rơi xuống, là lúc chính thức tránh đông rồi.

Hạ một trận tuyết, trong núi nhất thời như yên tĩnh hẳn.


Trên đỉnh núi phía xa xa phủ đầy tuyết, Sầm Ninh ở trong phòng bếp rửa đậu, chuẩn bị nấu cháo Laba.

Cháo Laba còn gọi là cháo Phật, nghe bảo chùa chiền trong kinh thành nấu cháo dâng Phật ăn, ngày mồng 8 tháng chạp hôm ấy nấu ăn có thể được Phật Tổ phù hộ.

Nấu cháo Laba cần chú ý, phải lấy gạo nếp cùng mười tám loại quả khô nấu chung, mười tám loại quả khô này đại biểu cho mười tám vị La Hán trên trời, là số đã định, không được sai.

Lục Vân Xuyên nhóm lửa, Sầm Ninh vo gạo nếp bỏ vào nồi, cho táo đỏ, long nhãn, hạch đào và hạt mè, chờ quả khô được bỏ lần lượt vào trong nồi, lại thêm mấy muỗng đường.

Cháo Laba nấu xong đặc quánh lại thơm ngọt, quả khô cũng hầm đến mềm dẻo.

Lục Vân Xuyên không thích vị ngọt, nhưng cũng biết không được làm trái tập tục này, bưng chén húp xì xụp hết một chén, giống như ăn cháo gạo.

"Không nhai đã nuốt xuống, cũng không sợ bị sặc.

" Sầm Ninh cười nói với hắn.

Y biết Lục Vân Xuyên không thích kiểu cháo đặc quánh thêm ngòn ngọt này, đặt chén xuống rồi mở cái vại ra, lấy một đĩa củ cải khô cay*.

Củ cải khô muối trước khi tuyết rơi, lúc này ăn vào mằn mặn lại giòn tan, đúng là vừa lúc.

Lục Vân Xuyên với một đĩa củ cải khô uống hết ba chén cháo ngọt.

Ngoài phòng tuyết vẫn rơi như cũ, sau giờ ngọ không có việc gì, Lục Vân Xuyên và Sầm Ninh ăn cháo xong, sáp lại trong phòng bếp trông ra tuyết bay tán loạn bên ngoài mà sưởi ấm nói chuyện.

Có đám trẻ con nghịch tuyết chạy qua trước cổng nhà bọn họ, Lục Vân Xuyên và Sầm Ninh liền ngừng lại, lẳng lặng nghe tiếng cười đùa ngoài phòng, đợi đám nhỏ cười rồi lại chạy xa, mới mở miệng tiếp tục.

Củi trong chậu than thỉnh thoảng phát ra tiếng nổ lép bép, Sầm Ninh ngồi bên cạnh Lục Vân Xuyên, đầu tựa vào bả vai hắn, bẻ ngón tay của Lục Vân Xuyên chơi.

Tuyết càng rơi càng lớn, Sầm Ninh nhìn bên ngoài phòng một chút rồi hỏi Lục Vân Xuyên: "Giờ này năm ngoái, ngươi đang làm gì?"
Lục Vân Xuyên nghĩ nghĩ rồi nói: "Ở nhà đại ca đại tẩu, ăn cháo Laba, đang chơi đan dây cùng Chỉ ca nhi.


"
Sầm Ninh tưởng tượng cảnh một hán tử cao lớn như Lục Vân Xuyên chơi đan dây cùng Chỉ ca nhi, cúi đầu cười hai tiếng rồi hỏi: "Ngươi biết đan dây à?"
Lục Vân Xuyên gãi gãi đầu: "Không biết, nhưng Chỉ ca nhi muốn chơi, đại tẩu đang rửa chén, đại ca ở phía sau sắp xếp củi, chỉ mình ta có thể chơi với nó.

"
Lại nói: "Chỉ là sợi dây đó quá nhỏ, tay ta mạnh, không cẩn thận kéo đứt, Chỉ ca nhi thiếu chút nữa đã khóc, ta lại vội vàng dỗ nó.

"
Sầm Ninh nghe xong thì cười càng vui vẻ, vùi mặt vào gáy Lục Vân Xuyên, ngửi được mùi thơm thoang thoảng của bồ kết.

Nhóm hán tử trong thôn ít ai nguyện ý phí thời gian chơi cùng con cái, càng đừng nói là dỗ tiểu ca nhi chơi, một là sợ mất uy nghiêm làm chủ gia đình, hai là dẫn theo con cái quấn thân, không kiên nhẫn như thế.

Cho nên bình thường việc dỗ con cái đều là của nữ nhân và ca nhi cam chịu trong nhà, đối đãi với Chỉ ca nhi giống như Lục Vân Lãng và Lục Vân Xuyên như vậy thì rất ít.

Lục Vân Xuyên nghiêng đầu, kề sát cằm vào trán Sầm Ninh, cũng hỏi: "Ninh Nhi, vậy còn ngươi? Ngươi đang làm gì?"
Sầm Ninh bẻ ngón tay Lục Vân Xuyên nghĩ nghĩ: "Ăn cháo Laba xong, quây quần trong nhà chính sưởi ấm, cha và huynh trưởng của ta đang thu thập tấm da hươu, nương ta cùng nhóm tẩu tẩu đang thêu hoa nói chuyện, ta ở bên cạnh lấy đồ ăn vặt chọc cháu của ta.

"
Nói rồi bản thân cũng cười, tuy rằng mình và Lục Vân Xuyên không ở cùng một chỗ, nhưng đều là hai người dỗ trẻ con.

Sau khi cười xong, trong phòng bếp nhất thời không có tiếng động.

Gió ngoài phòng bỗng nhiên thổi mạnh, củi lửa trong phòng lại bung nổ, phát ra tiếng "Lạch tạch".

Sầm Ninh tựa vào bắp đùi Lục Vân Xuyên, đột nhiên nhỏ giọng hỏi: "Lục Vân Xuyên, ngươi muốn một đứa bé không?"
Chưa đợi Lục Vân Xuyên trả lời, y nói: "Ta muốn rồi.

".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.