Sơn Gian Tứ Thực

Chương 49: Kết Thúc



Đứa bé chào đời đúng thời điểm tốt lành, tháng ba dương xuân, chính là mùa sức sống căng tràn, liễu xanh khắp núi đồi bao quanh thôn làng, yến oanh hót mừng, nước xuân đầy ao hồ.

Ngày xuân hoa đào nồng nàn, rặng đào sau núi nở rộ, đứng dưới chân núi trông qua giống như có một dải khói hồng nhạt lớn đổ ập xuống triền núi xanh mướt, kèm theo biển mây trên đỉnh, phảng phất như chốn bồng lai tiên cảnh.

Sáng sớm Lục Vân Xuyên lên núi đào măng xuân, bẻ mấy cành hoa nở đẹp về nhà cho Sầm Ninh ngắm.

Đóa hoa đậm đậm nhạt nhạt xếp theo cụm ở đầu cành, hương hoa ngạt ngào, mùi thơm thấm vào người.

Sầm Ninh đặt trước đầu mũi ngửi ngửi, cười nói: "Tiếc là giờ người ta nặng nề, không thì hoa này nở đẹp như vậy, làm một đĩa bánh hoa đào ăn mới hợp cảnh."

Bên trong vỏ bánh bơ xốp bọc nhân lòng đỏ trứng muối và đậu nhuyễn, vỏ bánh tạo thành hình năm cánh hoa đào, vừa phấn nộn vừa đẹp mắt, vỏ ngoài ăn vào xốp giòn, nhân bên trong mềm dẻo, thơm ngọt không ngấy.

Lục Vân Xuyên đang đứng bên trên thềm đá xanh trong sân dựng giàn nho, nghe thấy thế thì cười cười: "Vậy đợi thời điểm này sang năm lại làm, cũng cho nó ăn luôn."

"Nó" này là ai không cần nói cũng biết, Sầm Ninh nghe thấy liền giương khóe miệng, năm sau cũng đã được một tuổi, có thể bẻ một miếng nhỏ nếm thử mùi vị rồi.

Gió núi khoan thai, Sầm Ninh vỗ nhẹ bụng, khẽ nói: "Cũng sắp đến ngày rồi, ngủ ngoan như vậy mấy tháng trời, có thể chui ra rồi."

Ngóng trông nó đến, nhưng cũng không ngờ đứa bé lại trực tiếp đến trong yên lặng nhanh như vậy.

Sáng sớm Lục Vân Xuyên đã đào măng xuân tươi, Ngô thẩm đang xào một đĩa măng non trong bếp.

Măng non mềm sau khi chần qua nước một lần thì xào chung với thịt sợi xắt nhỏ, vừa không dầu mỡ vừa tươi ngon, đổ ra nồi đựng trong chén, xanh xanh biếc biếc, nhìn thôi đã thấy trong veo hợp khẩu vị.

Ngô thẩm vừa định nói món này nhất định Sầm Ninh sẽ thích, đã thấy Sầm Ninh cao giọng gọi bà ở trong sân, thanh âm run rẩy: "Ngô, Ngô thẩm........"

Ngô thẩm nghe giọng của Sầm Ninh bất thường, vội vàng quẳng xẻng nồi xuống chạy ra khỏi phòng bếp, liền thấy một tay y vỗ về bụng mình trong buồng, một tay chống tủ, vẻ mặt đau đớn khom lưng.

Ngô thẩm luống cuống, luôn miệng nói: "Này, này sợ là sắp sinh rồi, mau, mau nằm xuống.................."

Vốn Sầm Ninh đang một mình trong buồng gấp tã lót và quần áo nhỏ cho con, bụng đột nhiên quặn lên từng trận, y tưởng rằng bé con hiếm khi quẫy đạp, đến khi bụng đau nhức không ngừng mới cảm thấy sai sai, chỉ sợ là con ầm ĩ muốn chui ra rồi.

Ngô thẩm dìu Sầm Ninh nằm lên giường đất, đang luống cuống tay chân không biết nên ra ruộng gọi Lục Vân Xuyên hay là đi tìm bà đỡ trong thôn trước, Diêu Xuân Linh đã dẫn theo Chỉ ca nhi tới.

Giống như nhìn thấy cứu tinh, Ngô thẩm cao giọng nói: "Xuân Linh, mau, mau đi kêu Xuyên Tử về, Ninh ca nhi chuyển dạ rồi!"

................

Cũng không biết đã qua mấy canh giờ, trong buồng thường thường truyền ra tiếng rên đau đớn của Sầm Ninh, còn có tiếng kêu la lúc cao lúc thấp của bà đỡ và Diêu Xuân Linh.

Lục Vân Xuyên lo lắng không thôi đứng trước cửa phòng ngóng vào bên trong, đôi tay nắm chặt hết mức, mặt nặng như chì.

Chỉ ca nhi bưng chén nước đến đưa cho hắn: "Nhị thúc, từ trưa đến giờ người không ăn gì hết, uống miếng nước đi ạ."

Đối với Chỉ ca nhi, vẻ mặt của Lục Vân Xuyên dịu lại mấy phần, vỗ vỗ đầu của bé, giọng nói khàn khàn: "Cảm ơn Chỉ ca nhi, nếu con mệt thì về nhà ngủ trước đi."

Chỉ ca nhi nghe thế thì lắc lắc đầu, bé còn muốn đợi tiểu ma sinh con, rồi ngắm em bé của y.

Trong buồng, Sầm Ninh đau đến mức suy nghĩ bay xa, chỉ nghe thấy tiếng kêu "Dùng sức" vang từng trận từng trận bên tai, còn có thể mơ hồ nhận ra là Trúc ca nhi đang bưng chén nước đường đút vào miệng y.

Lúc thân dưới trướng đau chạm tới điểm giới hạn, Sầm Ninh đau xót cắn chặt răng một cái, hai tay bấu cứng đệm chăn dưới người, đợi đến khi cơn đau toàn thân thoáng chốc ập xuống, người cũng mất đi ý thức.

Thời điểm tỉnh lại lần nữa, trăng sáng bên ngoài đã lên giữa trời, ánh nến trong phòng lay động.

Khuôn mặt của Trúc ca nhi đập vào trước mắt, Trúc ca nhi thấy y tỉnh thì mừng rỡ nói: "Ninh nhi, ngươi tỉnh rồi!"

Tiếng vừa phát ra, toàn bộ người trong phòng đều bu quanh lại, Lục Vân Xuyên ngồi bên cạnh người y, vừa lo vừa mừng hỏi: "Tỉnh rồi? Có khát không? Có đói không?"

Sầm Ninh kéo khóe miệng cười cười, lắc lắc đầu, y không còn sức để mở miệng, chỉ đưa hai ngón tay chạm vào ống tay áo của Lục Vân Xuyên.

Lục Vân Xuyên hiểu ý, ẵm cái tã lót được bọc kín từ trong tay Diêu Xuân Linh qua, tiến đến bên mặt của Sầm Ninh.

"Là một tiểu tử." Lục Vân Xuyên nói.

Một đứa bé an tĩnh trong bụng như vậy, là tiểu tử sao?

Sầm Ninh quay đầu ngắm nhìn, bé con co rúm thành một cục nho nhỏ trong cái tã lót, người nhăn nheo đỏ hỏn, nắm tay be bé cuộn lại đang ngủ say sưa.

Diêu Xuân Linh ở bên cạnh cười nói: "Nãy mới khóc một trận, uống chút nước cháo đã ngoan ngoãn đi ngủ rồi, vừa trắng vừa mập, đứa bé này rất đẹp."

Lục Vân Xuyên nghe xong lại liếc nhìn con trai đỏ hỏn của mình, không tỏ ý kiến gì đối với lời của đại tẩu, trái lại khóe mắt Sầm Ninh ngập nước gật gật đầu, đôi mắt không nỡ rời khỏi tã lót.

Lúc nãy đã khen hết một vòng, bây giờ Sầm Ninh tỉnh rồi, Diêu Xuân Linh, Trúc ca nhi và Chỉ ca nhi lại vây quanh một chỗ, khen từ cái trán nhỏ đo đỏ cho đến ngón chân nhỏ hồng hồng của đứa bé, sao cũng không thấy đủ.

Trong phòng không phải cô nương thì là ca nhi, một mình Lục Vân Xuyên đi đến phòng bếp, nhóm lửa nấu chén trứng nước đường cho Sầm Ninh.

Đập vào trong nồi hai quả trứng, lại mở hũ bỏ đường nâu ước chừng vào, hơi nước trong nồi bay lên.

Phòng bếp mờ hơi nước, Lục Vân Xuyên chống lên bệ bếp nhìn trứng trong nồi, thật lâu sau, bỗng cúi đầu bụm mắt.

*

Bé con chào đời, Sầm Ninh phải ở cữ thoải mái, chưa nói trong nhà có Diêu Xuân Linh và Ngô thẩm chăm sóc chẳng rời, Trúc ca nhi cũng chạy qua mỗi ngày, hận không thể ở lại nhà họ Lục luôn.

Ngay cả mẹ và hai người tẩu tẩu, vào ngày thứ hai khi bé con được sinh ra đã vội xách bao lớn bao nhỏ chạy đến.

Cả nhà Sầm Ninh đánh xe bò vào thôn, trên xe chất đầy đồ này đồ kia, trong thôn có người thích khoác lác còn tụ tập một chỗ thì thầm: "Biết bọn họ tới là thăm cháu ngoại, không biết còn tưởng trong nhà xảy ra chuyện, cả nhà đến nương tựa ca tế ấy chứ."

Chẳng qua rất nhanh không còn ai dám nói xấu nữa, bởi vì mẹ của Sầm Ninh dẫn theo Diêu Xuân Linh và hai người con dâu của mình, gõ cửa từng nhà tặng trứng gà đỏ và đường mạch nha, quả thực khiến người trong thôn ngây ngẩn cả người.

Nhận quà của người ta nặng như thế, lập tức trong thôn bắt đầu sôi nổi khen phúc khí của Sầm Ninh tốt quá, tướng công đáng tin, nhà mẹ lại tri kỷ, không biết kiếp trước đã làm được việc tốt gì.

Chuyện bên ngoài Sầm Ninh chẳng biết chằng rằng, y đang choàng áo dựa nửa người trên giường đất, sau lưng kê cái đệm mềm, ôm con khẽ giọng ru ngủ.

Sắp đầy tháng rồi, lúc mới sinh ra đỏ hỏn, giờ làn da của em bé trong.ngực trắng nõn, khuôn mặt nho nhỏ mềm mại, đôi mắt to như quả nho lúc này đang nhắm chặt, cái miệng nhỏ chôn trong lồ.ng ngực của phụ thân ngủ vô cùng say sưa.

Diêu Xuân Linh bưng chén tiến vào, thấy đứa bé ngủ rồi, nhẹ tay nhẹ chân đặt chén xuống, nhận lấy đứa nhỏ trong lồ.ng ngực Sầm Ninh, ra hiệu cho Sầm Ninh ăn canh trước.

Trong chén là gà ác nàng hầm cả một buổi sáng, sáng sớm Lục Vân Xuyên đã đi mua về, dùng lửa nhỏ ninh từ từ, mùi thơm nồng đậm.

Sầm Ninh bưng chén nhỏ giọng nói: "Tẩu tử, bảo hai tẩu tẩu của ta đừng giặt, nghỉ ngơi một chút đi."

Từ khe cửa nhìn ra bên ngoài, đại tẩu và nhị tẩu của y ở trong sân từ sáng tới giờ không ngơi tay.

Diêu Xuân Linh ôm đứa bé đành chịu nói: "Ta cũng khuyên rồi, hai người họ chỉ nói không mệt, nói hôm nay không dễ gì mà đủ nắng, phải giặt sạch tã lót và yếm của Lan tiểu tử rồi phơi nắng một lần, mặc vào mới thoải mái."

Tên của bé con là do Lục Vân Xuyên lấy trứng gà và rượu mời tiểu tử nhà họ Thẩm chọn cho, Lục Giang Lan.

(*) Tên của bé là 陆江澜: Giang nghĩa là sông, Lan là sóng lớn.

Bồng cháu trai, Diêu Xuân Linh nhẹ nhàng vỗ về, dằn xuống vẻ yêu thích: "Thằng bé này thật là dễ nuôi, trong bụng ngoan, ra ngoài cũng ngoan, trừ lúc đói bụng thì khẽ ư a hai tiếng, cũng chưa thấy nó khóc bao giờ, biết phải thương phụ thân và a cha lắm đấy."

Lại khen: "Lan tiểu tử của chúng ta rõ ràng là một tiểu tử, sinh ra còn đẹp hơn cả tiểu ca nhi, giống ngươi, trắng trẻo sạch sẽ, ai nhìn cũng thấy thương................."

Sầm Ninh ngắm con trai trong tã lót, mềm mại và ấm áp trong lòng hóa thành nước.

Thoải mái ở cữ một tháng, vốn Sầm Ninh còn trẻ, lại được người trong nhà chăm sóc lâu như vậy, cả ngày tẩm bổ bằng cá trích gà ác, điều dưỡng còn tốt hơn cả trước khi sinh, sắc mặt hồng hào, trên người cũng tăng thêm chút thịt mềm.

Ngày đầu tiên ra tháng, Sầm Ninh đưa con trai trắng trẻo bụ bẫm đang mút ngón tay cho mẹ mình, tự thân xắn tay áo buộc khăn vải xuống phòng bếp.

Trong sân rực rỡ sắc màu, Sầm lão đại và Thẩm thị đang ôm cháu ngoại trêu đùa, thích đến nỗi không biết thương sao cho đủ.

Đôi huynh đệ hai nhà Sầm Lục bưng chậu đến góc phòng cách xa Lan tiểu tử nhất để giết gà nhổ lông.

Chỉ ca nhi dẫn theo Dụ nhi và Thinh ca nhi chơi xích đu ở một bên, Dụ nhi không chịu yên, thường hay duỗi cái tay nhỏ ú nu tóm lấy một đoạn thân nho vướng trên giá xích đu.

Nồi niêu chén muôi chậu trong phòng bếp sục sôi ngất trời, Sầm Ninh và ba người tẩu tẩu tụ tập bên bệ bếp vài thước này, băm hành lá, chiên thịt viên, nướng cá hầm thịt, nói không hết chuyện...........

Khói bếp trong khoảng sân nhỏ lượn lờ bay lên từ dưới chân núi, lại tản ra giữa đất trời.

Thôn trang nhỏ dựa sát bên chân núi, hướng về phía núi xanh kéo dài không dứt.

Mấy gian nhà ngói, sân nhỏ bao quanh, sáng ra làm việc, tối đến nghỉ ngơi, một năm bốn mùa, một ngày ba bữa, năm tháng cứ giản dị nhẹ nhàng như vậy mà trôi qua.

Chuyện ẩm thực tứ phương, chẳng qua chỉ là khói lửa trần gian.

- Hoàn chính văn -

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.