Sơn Hà Bất Dạ Thiên

Chương 102



Cứ theo tính toán của Đường Thận, khi cậu đến Tích Tân phủ thì lá thư cũng đến tay Vương Trăn rồi.

Nếu gửi hỏa tốc thì chỉ cần bốn ngày là thư tới nơi, nhưng Đường Thận chọn sáu ngày vì một lẽ đơn giản. Giờ cậu đã đến phủ Tích Tân, dầu Vương Trăn đọc thư xong có nổi giận, biên thư trách móc vài câu, thì ở phương trời xa tít tắp cậu cũng chẳng nhận được.

Đúng, Đường Thận cố tình viết thế đấy.

Chỉ cho Vương Tử Phong “con đi ngàn dặm mẹ âu lo”, không cho Đường Cảnh Tắc cậu “ta coi sư huynh như cha hiền” à?

Đường Thận tự hỏi: Không biết Vương Tử Phong có giận không nhỉ?

Nghĩ kĩ thì chắc huynh ấy chẳng giận đâu.

Với phong cách của sư huynh nhà cậu, dẫu có giận thật, huynh ấy cũng để trong lòng chứ chẳng thể hiện ra. Có khi bao giờ cậu về Thịnh Kinh sư huynh mới trả đũa cậu. Song, chuyện tương lai để mai hẵng tính, Đường Thận chẳng để bụng làm gì, chỉ cần trêu sư huynh được hai câu là cậu đã sướng tỉnh cả người rồi.

Đến Tích Tân phủ, Đường Thận vẫn chưa xuất đầu lộ diện để hành động. Phần lớn công việc cậu đều giao cho Kiều Cửu xử lí.

Kiều Cửu là thuộc hạ của Vương Trăn, tuy hắn chưa gặp Vương Trăn nhiều, nhưng hắn phải là người có tài mới được Vương Trăn trọng dụng. Chỉ trong ba ngày ngắn ngủi, hắn đã quen hết những thương gia người Liêu có nhu cầu mua lá trá, dần thâm nhập vào vòng buôn bán ở Tích Tân phủ.

Ở nước Liêu, dân thường không có họ. Ngoài quý tộc ra, ai muốn có họ phải được quý tộc ban cho.

Người Liêu chỉ có hai họ: Gia Luật và Tiêu.

Đêm khuya, trong sương phòng của nhà trọ, Kiều Cửu thì thầm với Đường Thận: “Đại nhân, tiểu nhân đã làm quen được với ba thương lái người Liêu, một người tên là Tiêu Luật, một người tên là Gia Luật Kỳ, người còn lại chưa được ban họ. Đại nhân có chỗ chưa biết, dòng họ Gia Luật nắm hoàng quyền của cả nước Liêu, quyền cao chức trọng, còn họ Tiêu là dòng họ của các hoàng hậu. Hoàng hậu nước Liêu luôn luôn mang họ Tiêu. Phần lớn các vùng ở nước Liêu đều do họ Gia Luật cai trị, nhưng ở Tích Tân phủ thì khác. Tích Tân phủ gần Đại Tống ta, ở nơi đây, tục lệ của người Hán khá phổ biến, phủ nha của các quan miền Nam cũng đặt tại đây.”

Đường Thận: “Điều này ta đã biết.”

Kiều Cửu xấu hổ: “Tiểu nhân mạo phạm, đại nhân nhìn xa trông rộng, mưu tính sâu xa, chút chuyện mọn này hiển nhiên không lọt qua mắt thần của ngài.”

Đường Thận liếc nhìn Kiều Cửu.

Xưa này thường chỉ có Đường Thận đi nịnh người khác chứ chả mấy ai nịnh cậu. Kỳ thực, Đường Thận mới làm lễ đội mũ đã là quan lớn tứ phẩm, dẫu ở thành Thịnh Kinh, địa vị của cậu trong giới quan kinh thành cũng rất cao. Song, Đường Thận lại làm việc ở điện Cần Chính, nơi tứ phẩm là cấp bậc thấp nhất. Hằng ngày, cậu không tiếp xúc với hoàng đế thì tiếp xúc với quyền thần như Vương Trăn, Tô Ôn Duẫn, thành thử mỗi khi so sánh, lúc nào cậu cũng chỉ là một viên quan “tép riu” mà thôi.

Cảm giác được người khác nịnh nọt khiến Đường Thận thở dài. Kiều Cửu cũng khá vất vả; là thương nhân, bản thân không đỗ đạt công danh, hắn toàn tâm toàn ý làm việc cho Vương Trăn, Đường Thận, âu cũng là để lót đường cho con cháu mai sau.

Đường Thận thông cảm với tâm lí của hắn ta, cậu nói: “Ngươi làm việc tốt lắm, ba thương nhân ngươi tiếp xúc cũng có thân phận hợp với điều kiện của chúng ta.”

Kiều Cửu thấy Đường Thận hài lòng thì biết mình không nói gì sai, bèn thở phào nhẹ nhõm. “Bẩm đại nhân, ngài thật sáng suốt khi sai tiểu nhân đóng giả thương lái trà để xâm nhập nước Liêu.” Câu này không phải chỉ để nịnh, Kiều Cửu khen thật lòng, “Trà và gốm sứ đều là những mặt hàng xa xỉ mà chỉ quý tộc và quan lớn ở nước Liêu mới sử dụng được. Nếu đóng giả nhà buôn đồ sứ thì việc vận chuyển hàng hóa tương đối lỉnh kỉnh. Thế nên, lái buôn trà chính là cách che giấu thân phận hợp lí nhất.”

Thực ra ý tưởng này không phải của Đường Thận mà là của Tô Ôn Duẫn.

Nhưng chuyện ấy không cần giải thích làm gì. Đường Thận suy nghĩ rồi nói: “Trong ba nhà buôn, tạm thời không cần quá gần gũi với người chưa được ban họ. Nhiệm vụ cấp thiết của chúng ta không phải là buôn trà mà là xâm nhập vào nội bộ nước Liêu. Họ Gia Luật và họ Tiêu…” Đường Thận trầm tư một thoáng, mỉm cười: “Quan miền Nam và quan miền Bắc, ngươi nhắc ta mới nhớ. Nội bộ nước Liêu không đoàn kết vững mạnh như vẻ bề ngoài! Ngươi hãy làm thế này…”

Thương nhân người Liêu rất hoan nghênh việc thương nhân Tống sang Liêu để làm ăn, bởi trên đời này chẳng ai từ chối tiền cả. Tuy nhiên, điều này không đồng nghĩa với việc Kiều Cửu sẽ có chỗ đứng trong mắt những nhà buôn người Liêu cao ngạo.

Dẫu quà cáp, đãi mời đến táng gia bại sản, Kiều Cửu cũng không thể lấy lòng người Liêu.

Nhưng nước Liêu lại có mâu thuẫn nội bộ hết sức gay gắt!

Đường Thận: “Vấn đề lớn nhất của nước Liêu là sự phân chia quan miền Nam, miền Bắc. Ngươi cũng nói rằng Tích Tân phủ là thành trì của quan miền Nam, vậy ngươi hãy dần dần xa lánh lái buôn họ Gia Luật kia đi mà làm thân với người họ Tiêu, chúng ta sẽ móc nối việc làm ăn với người ấy.”

Kiều Cửu: “Đại nhân, làm thế có sợ mất lòng không?”

“Cái chúng ta cần là mất lòng đấy. Ngươi nghĩ mình có thể suôn sẻ chiếm được lòng tin của cả hai người họ ư?”

“Tiểu nhân không dám.”

Đường Thận: “Được ban họ tức là hai người ấy đều có chỗ dựa. Những người như vậy đi buôn, đa phần đều không chỉ kinh doanh cho bản thân mà còn phục vụ người đứng sau lưng họ nữa. Nếu ngươi thân với thương nhân họ Tiêu, thì người họ Gia Luật kia tất sẽ sinh lòng thù hận, thậm chí cố tình ngáng chân việc buôn trà chúng ta. Ở Liêu chúng ta thân cô thế cô, họ muốn làm gì cũng dễ như trở bàn tay.”

Kiều Cửu không ngu dốt, hắn hiểu ý Đường Thận: “Nhà buôn Tiêu Luật kia hiển nhiên sẽ không khoanh tay đứng nhìn.”

Đường Thận cười: “Nếu cứ quà cáp để lấy lòng, chưa chắc Tiêu Luật đã nể trọng hay coi ngươi là bạn thực thụ. Có được phải có mất, khi hắn thấy ngươi phải hi sinh rất nhiều chỉ để buôn bán với hắn, cùng chung hoạn nạn với hắn, hắn mới chấp nhận đánh bạn với ngươi.”

Kiều Cửu nở nụ cười gian manh của con buôn: “Tiểu nhân đã hiểu. Mưu kế của đại nhân, tiểu nhân học nữa, học mãi cũng không theo kịp.”

Đường Thận bật cười, không nói thêm nhưng nghĩ bụng: Riêng điệu bộ nịnh hót của ngươi đã kém xa ta rồi!

Kiều Cửu là thuộc hạ của Vương Trăn, để hắn làm việc, Đường Thận vẫn hết sức yên tâm.

Đường Thận triệu Lư Thâm vào.

Lư Thâm phiền muộn đã lâu, cả ngày rầu rĩ buồn bực.

Tướng võ đúng là ruột để ngoài da, Đường Thận vừa trông biểu cảm của hắn là biết trong lòng Lư Thâm đang nghĩ gì. Đường Thận nói: “Lư tướng quân đang nghĩ, trước khi đi ta bảo dẫn ngươi theo làm chuyện trọng đại, ai ngờ tới đây, ngươi và thuộc hạ phải chôn chân ở quán trọ bình dân này, trông hàng hóa cả ngày. Ngươi nghĩ ta lừa ngươi phải không?”

Thái độ của Lư Thâm với Đường Thận đã thay đổi, không bất kính như trước nữa. Hắn chắp tay: “Mạt tướng không dám, mạt tướng biết, thời gian gần đây tuy đại nhân chỉ ở quán trọ, nhưng Kiều Cửu làm gì cũng do đại nhân sai sử cả, đại nhân không thư thả chút nào.”

“Còn ngươi thì đang thư thả quá đấy.”

Lư Thâm không đáp, hiển nhiên hắn ta rất bức xúc chuyện này.

Đường Thận: “Yên tâm, giờ gọi ngươi đến là vì có việc cần giao.”

Mắt Lư Thâm sáng ngời: “Xin đại nhân cứ sai bảo, mạt tướng tuyệt đối không làm đại nhân thất vọng.”

“Ngươi cũng không được phép làm ta thất vọng đâu!” Đường Thận chợt nghiêm giọng. Cậu mô tả sơ công việc mình định giao cho Kiều Cửu, rồi nói: “Mâu thuẫn trong nội bộ nước Liêu không chỉ xảy ra giữa quan miền Nam và quan miền Bắc. Vua Liêu nay đã ngoài năm mươi tuổi, thuở trẻ từng chinh chiến sa trường nên về già không tránh khỏi bệnh tật. Liêu đế có tổng cộng bốn vị hoàng tử, trong số đó, ta đã gặp tam hoàng tử ở Thịnh Kinh. Người này thân thế hiển hách, chiếm được sự ủng hộ vững chắc của các quan miền Bắc. Giờ ta cần ngươi điều tra rõ xem trong các quan miền Nam và miền Bắc ở Tích Tân phủ, ai về phe hoàng tử nào.”

Lư Thâm nghĩ kĩ càng, nói: “Đại nhân, mạt tướng nhất định sẽ làm tròn nhiệm vụ. Hiềm nỗi, chưa chắc các quan Liêu đã về dưới trướng các hoàng tử, Liêu đế hẵng còn khỏe mạnh mà.”

Đường Thận mỉm cười: “Tích Tân phủ và Thượng Kinh Lâm Hoàng phủ có xa nhau không?”

Lư Thâm: “Ngàn dặm xa xôi.”

Đường Thận: “Gần đây, Liêu đế yếu dần, liệu ông ta có muốn phái tâm phúc của mình đến nơi muôn trùng cách trở như Tích Tân phủ không? Làm người, ai cũng có toan tính riêng. Huống hồ…” Đường Thận ngừng một lát rồi mới nói tiếp: “Huống hồ, hồi ở Thịnh Kinh ta đã phát hiện, Vương tử Thái sư, một người có địa vị cao trong giới quan miền Bắc, có dấu hiệu ngả về phe Tam hoàng tử Gia Luật Hàm. Ngay cả Vương tử Thái sư còn mưu tính riêng, chẳng nhẽ các quan khác lại không biết đường?”

Lư Thâm nghe thế thì giật mình hiểu ra, cái nhìn của hắn với Đường Thận càng thêm phần kính nể. Lư Thâm không khua môi nịnh nọt, hắn chỉ hùng hồn nói: “Đại nhân nói rất phải, mạt tướng xin đi làm ngay!”

Chờ Lư Thâm đi rồi, Đường Thận rót cho mình chén trà, từ từ thả mình vào dòng suy nghĩ.

“Nếu sư huynh ở đây, chắc huynh ấy cũng sẽ bảo, quan nước Liêu có toan tính riêng phần nhiều là do tính tình Liêu đế!” Cậu thở dài khe khẽ, bỗng cảm nhận được nỗi quạnh quẽ khi vắng bóng một người tri âm tri kỉ trong đời.

Tính tình vua Liêu nóng nảy, kiêu dũng thiện chiến, thời trẻ được mệnh danh Thường Thắng tướng quân. Về già, thương tích thành bệnh tật, dẫu ông ta có lòng đa nghi, nhưng rốt cuộc chỉ là một tay vũ phu. Những toan tính của các quan nước Liêu, có thể ông ta biết, mà cũng có thể không biết. Nhưng dù sao đi chăng nữa, tất cả đã muộn màng rồi.

Trong triều đình nước Liêu, bè phái các quan đã vững mạnh. Dẫu Liêu đế muốn trị họ thì cũng không phải chuyện một sớm một chiều.

Muốn diễn cũng phải tìm đúng khán giả.

Nói chuyện triều chính nước Liêu với người chậm hiểu như Lư Thâm, Đường Thận thấy chẳng khác nào đàn gảy tai trâu, lãng phí nước bọt, thế nên cậu không nói.

Tuy Lư Thâm thiếu nhạy bén, nhưng được cái làm việc đâu ra đấy, nếu không Triệu Phụ đã không sai hắn phụ giúp Đường Thận.

Chưa tới mười ngày, Kiều Cửu đã gửi tin tốt về. Lá trà vận chuyển vào U Châu của họ bị một quan sai nước Liêu chặn lại, chắc chắn có sự giật dây của thương lái người Liêu Gia Luật Kỳ. Kiều Cửu ấm ức lắm, khiếu nại lên quan Liêu để chứng minh rằng mình bị oan. Nhưng quan người Liêu còn lâu mới quan tâm đến lái buôn người Tống. Hắn bị vụt cho mười hèo rồi bị đuổi cổ ra khỏi phủ nha.

Kiều Cửu đã đứng tuổi, mười hèo như trời giáng khiến hắn hút chết. Kiều Cửu nằm liệt giường không dậy nổi, sốt cao mười ngày. Khi tin ấy đến tai Tiêu Luật, Kiều Cửu đã có thể xuống giường đi lại.

Tiêu Luật đích thân đến nhà trọ gặp Kiều Cửu.

Thấy Kiều Cửu lảo đảo xuống giường, Tiêu Luật vội vàng đỡ hắn. Gã hỏi bằng tiếng Tống lưu loát: “Sao Kiều đại ca bị đòn nặng thế này? Huynh đã làm gì kia chứ? Sao họ dám đối xử với huynh như vậy?”

Kiều Cửu cười đắng ngắt: “Tiểu nhân chỉ là một lái buôn tầm thường, phạm lỗi gì…chắc Tiêu tiên sinh cũng đoán được.”

Nghe vậy, Tiêu Luật thở dài, không giả bộ mù mờ nữa.

Tiểu Luật: “Không thể tưởng tượng nổi Gia Luật Kỳ lại quá quắt như thế, đúng là không coi ai ra gì. Huynh cứ yên tâm, tôi đã bẩm báo việc này lên đại nhân rồi.”

Đây là lần đầu tiên Kiều Cửu nghe Tiêu Luật nhắc đến “đại nhân”, đôi mày hắn rung lên, nhưng ngoài mặt hắn vẫn vờ như bình thản. Kiều Cửu cảm kích nói: “Đa tạ Tiêu tiên sinh có lòng ghé thăm, tôi đã khỏe lên nhiều rồi, không việc gì đâu. Phải nỗi, lô hàng kia của tôi vẫn đang bị giữ ở phủ nha…”

Tiêu Luật: “Chớ lo, cứ để tôi xử lí.”

Lúc này, Đường Thận mặc áo gấm, bê một bát canh thuốc hầm đi vào phòng. Tiêu Luật thấy cậu thì ngây người, Kiều Cửu cười: “Đứa này là khuyển tử nhà tôi, tên Kiều Cảnh. Nó theo tôi đến Đại Liêu bán hàng.”

Đường Thận vái dài: “Bái kiến Tiêu tiên sinh.”

“Ừ.” Ánh nhìn của Tiêu Luật chững lại trên gương mặt Đường Thận trong chốc lát, đoạn gã bình tĩnh lia mắt đi, nói: “Kiều đại ca, hai hôm nữa tôi thết yến tại nhà, có mời một số thương nhân hay vãng lai chốn này. Huynh có muốn dự tiệc không? Ôi, tôi quên mất huynh đang bị thế này, chẳng nhẽ đành chịu không đến được ư?”

Kiều Cửu vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ: “Xin Tiêu tiên sinh yên tâm, tiểu nhân nhất định sẽ có mặt.”

Tiêu Luật nói thêm hai câu rồi rời khỏi nhà trọ. Lúc gần đi, gã nói mình có một căn nhà nhỏ ở phía đông Tích Tân phủ, bảo cả đoàn Kiều Cửu hãy sang đó mà ở. Kiều Cửu từ chối mấy lần mà Tiêu Luật không cho, nên cuối cùng hắn cũng nhận lòng tốt ấy của Tiêu Luật.

Tiêu Luật về rồi, Đường Thận khẽ chau mày. Tối ấy, cậu triệu Lư Thâm vào: “Ngươi đã từng nghe ngóng về Tiêu Luật, liệu gã có dính dáng đến việc đoạn tụ không?”

Lư Thâm ngơ ngác, không hiểu sau tự dưng Đường Thận hỏi thế, đành thật thà trả lời: “Không đâu ạ. Tiêu Luật có hai cô vợ bé, gã vừa không thích đàn ông lại vừa phong lưu hiếu sắc. Vì chuyện cưới vợ bé, gã còn đánh luôn vợ cả, ầm ĩ đến nỗi bao người cười chê.”

Lư Thâm nhìn Đường Thận, mặt viết rõ câu “Sao đại nhân lại hỏi chuyện này?”

Bị hắn nhìn bằng ánh mắt đấy, Đường Thận cũng không biết phải nói sao.

Có lẽ là cậu cả nghĩ rồi. Vốn hôm nay Đường Thận vào phòng chỉ để xem mặt Tiêu Luật, thăm dò coi người này thực hư ra sao, nhưng rồi cậu để ý ánh mắt Tiêu Luật cứ liếc sang cậu mấy lần. Chắc vì bữa trước Tô Ôn Duẫn nói chuyện đoạn tụ với Đường Thận khiến cậu nhạy cảm, thành ra nghĩ quá lên.

Đường Thận nhủ thầm: Dù sao đi chăng nữa, từ giờ không lộ mặt thì tốt hơn.

Đường Thận gọi Kiều Cửu tới: “Bản quan đã ở Tích Tân phủ nửa tháng, cũng đến lúc quay lại U Châu rồi. Sau khi người dự buổi yến đó xong, ta sẽ trở về. Ngươi chớ lo lắng nhiều, sau khi ta đi, Tô Ôn Duẫn sẽ đến, lúc ấy ngươi hãy bàn bạc với y.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.