Sơn Hà Bất Dạ Thiên

Chương 63



Chẳng biết từ bao giờ, mưa đã tạnh.

Chưa đến giờ Sửu, thành Thứ Châu vốn đang trong giờ giới nghiêm lại thắp đèn sáng trưng. Ngự Lâm quân giáp trụ loang loáng, những ngọn đuốc bập bùng trên tay, chạy rầm rập trong thành theo đội ngũ. Họ như giặc cướp xộc vào một nhà, tuốt đao sáng lóa, xông tới lục soát khắp nơi.

Trong đêm đen, ánh đuốc ngút trời, chiếu sáng bầu trời thành Thứ Châu hoen đỏ như máu.

Đến sáng sớm hôm sau, Ngự Lâm quân đã tịch biên toàn bộ phủ đệ của Phủ doãn Thứ Châu Trương Phong và bè lũ vây cánh. Trương Phong tóc tai bù xù, ngồi bệt trên sàn nha môn phủ doãn, mặt mũi thần thộn ngỡ hồn lìa khỏi xác, tai không nghe rõ tiếng, miệng lẩm nhà lẩm nhẩm. Có người ghé vào nghe thử xem gã ta nói gì, nhưng chẳng hiểu được chữ nào.

Tả tướng Ngự Lâm quân Thiệu Văn Trác sai người khiêng từng rương chất đầy vàng bạc châu báu vào thẳng nha môn. Những rương gỗ chật ních bạc xếp kín cả sân. Toàn bộ là tang vật tìm được từ nhà của Trương Phong, trên rương còn dính nguyên bùn đất.

Thiệu Văn Trác nói: “Bẩm đại nhân, đã thanh tra tịch thu hết tài sản, đây là tang vật đào được từ hậu viện Trương phủ.”

Vương Trăn liếc một cái rồi ngẩng lên nhìn ra xa, tang vật xếp hàng trải dài ra đến tận cổng lớn nha môn. Giọng chàng ngân nga: “Trước cứ tạm thế đã.”

“Vâng.”

Đến giờ Dần ba khắc, Trương Phong và một số quan lại Thứ Châu khác đều đã bị bắt giữ, cùm xích sắt, đứng giữa nha môn.

Ghế chủ tọa trong nha môn được dành cho Giám sát Sứ Kỷ Tri. Kỷ Tri vốn muốn nhường lại cho Vương Trăn, nhưng Vương Trăn chỉ mỉm cười bảo: “Kỷ đại nhân, ta chỉ vâng mệnh hoàng thượng đế kiểm tra tiến độ điều tra án tham ô mà thôi, quan đứng đầu ở đây vẫn là ngài.”

Kỷ Tri vốn là một quan Ngự Sử thẳng tính, có mọc mười cái mồm cũng không nói lại Vương Trăn, tranh luận vô ích, ông ta đành ngồi vào ghế chủ tọa. Vương Trăn ngồi bên trái, bên phải là Hữu thị lang bộ Công Tạ Thành và Thiếu khanh Đại lý tự Tô Ôn Duẫn. Tả thị lang bộ Hộ Từ Lệnh Hậu và Hữu thị lang Tần Tự đều ngồi cùng phía với Vương Trăn, rất có khí thế của hai ông Thiên lôi chỉ đâu đánh đấy dưới quyền quan Thượng thư đại nhân.

Đẳng cấp của quan lại trong xã hội Đại Tống rất cao, dù có phạm tội thì trước khi bị kết án cũng không phải chịu quỳ. Hơn mười viên quan Thứ Châu đứng dưới công đường, mặt mũi thẫn thờ như chết cha chết mẹ. Mới hôm qua còn phơi phới rạng ngời, mà hôm nay đã hom hem tiều tụy, dường như đường đến quan tài chỉ cách nửa bước chân.

Kỷ Tri gõ kinh đường mộc: “Phủ doãn Thứ Châu Trương Phong, mi có biết tội của mình không?”

Tai Trương Phong ù ù, không nghe rõ Kỷ Tri nói gì cả. Gã ta hốt hoảng ngẩng đầu, mắt nhòe nhoẹt, chẳng còn thấy những đại quan nhị phẩm, tam phẩm ngồi trên công đường. Ảo ảnh vụt lên trong mắt, gã thấy hồi bảy tuổi gã học vỡ lòng, thấy ngày đầu tiên lẫm chẫm vào trường tư thục. Rồi gã lại thấy chín năm ròng rã thi Hương, thi Đình, thấy lúc vinh danh bảng vàng, trở thành Đồng tiến sĩ xuất thân.

Đời gã mới ngoài bốn mươi tuổi đã leo lên thành quan lớn tứ phẩm hiển hách, cai quản cả một phủ Thứ Châu.

Thế mà hôm nay, gã đứng nơi đây, tương lai trước mắt là những tháng ngày quỳ gối trong ngục giam lạnh lẽo của Đại lý tự, rồi sau đó là quỳ gối trước pháp trường, bị đao phủ bổ cho một phát, đi đời nhà ma.

Mọi thứ sụp đổ đánh rầm trong đầu gã.

Trương Phong ngã quỵ xuống sàn.

Kỷ Tri làm sao có thể để gã giả bộ bất tỉnh cho qua chuyện được. Ông ta ra lệnh cho sai nha hắt nước lạnh vào mặt Trương Phong cho tỉnh, rồi liệt kê từng tội danh của gã: “Phủ doãn Thứ Châu Trương Phong, tại sao hai thích khách trong vụ ám sát ở trạm dịch hôm nay lại là hộ vệ trong phủ mi? Nhà mi hãy giải thích đi! Vàng bạc châu báu đào được từ hậu viện Trương Phủ, từ đâu mà có? Vai trò của mi trong vụ việc sập cầu sông Kinh Hà là như thế nào? Khôn hồn thì mau khai báo trung thực từ đầu đến cuối.”

Họng Trương Phong đắng nghét, gã không nói nổi một chữ nào.

Nhưng Kỷ Tri không cần gã phải mở miệng.

Kỷ Tri đã thẩm vấn hết các quan viên Thứ Châu khác, kẻ nào cũng sợ vỡ mật, thú nhận hết toàn bộ hành vi hà lạm của mình.

Chỉ cần tìm được tang vật là có thể định tội Trương Phong. Lấy lí do có thích khách, họ cưỡng chế lục soát phủ đệ của Trương Phong, phát hiện của cải bị chôn giấu. Tuy đầu đuôi lẫn lộn, sai về nguyên tắc, nhưng có Ngự Lâm quân ở đây, không ai dám phản đối.

Kỷ Tri thốt lên đầy xót xa: “Ăn lộc vua ban, vì vua dốc sức. Trương đại nhân, ông báo đền ơn nghĩa triều đình như vậy đấy à?”

Câu nói ấy như hồi chuông cảnh tỉnh Trương Phong. Ánh mắt gã trôi về nơi xa xăm, rồi đột nhiên, nét mặt gã trở nên thảng thốt như thể đã ngộ ra điều gì. Trương Phong quỳ mọp dưới công đường, nức nở: “Tội thần biết lỗi, tội thần biết lỗi rồi!”

“Người đâu, áp giải những kẻ này vào đại lao, chờ xử lí.”

Bọn Trương Phong bị giải đi hết. Kỷ Tri thở phào nhẹ nhõm, song trông mặt ông ta chưa có vẻ gì là thỏa mãn cả. Ông ta im lặng không nói gì, nhưng có người lại không chịu để cái miệng mình nhàn rỗi. Tô Ôn Duẫn cười nhạt: “Cái án tham ô Kinh Hà lớn thế này mà lại chỉ có mỗi một viên quan tứ phẩm tép riu giật dây thôi ư?”

Mọi người đồng loạt nhìn Tô Ôn Duẫn.

Tô Ôn Duẫn ngồi dưới Tạ Thành, nụ cười ẩn giấu những lưỡi dao: “Chư vị đại nhân có tin không?”

Vương Trăn cúi đầu thưởng trà, Tả Hữu thị lang bộ Hộ thấy chàng không nói gì thì cũng mặc kệ Tô Ôn Duẫn. Hữu thị lang bộ Công Tạ Thành trông khá ảm đạm, chẳng biết đang suy nghĩ gì. Chỉ có mình Kỷ Tri là hỏi: “Ồ, Tô đại nhân có cao kiến gì chăng?”

Trước khi Tô Ôn Duẫn trả lời, một bóng hình mảnh mai lọt vào mắt anh ta. Người ấy đi vào từ góc cổng chính nha môn, hòa mình trong đám đông quan lại dưới công đường. Anh ta thoáng chần chừ, rồi bảo: “Hai chữ ‘cao kiến’ chẳng dám nhận đâu. Trương đại nhân quả là trang nghĩa khí, ôm hết trách nhiệm về mình, không khai ra đồng bọn nào cả. Nhưng chắc hẳn y chưa biết, Đại lý tự còn đang chờ y ở Thịnh Kinh.”

Mọi người nghĩ thầm: Thứ đáng sợ nhất đang chực chờ lão ta, chính là kẻ lòng dạ nham hiểm nhà ngươi đấy Tô Ôn Duẫn ạ!

Tô Ôn Duẫn nói: “Của cải tham ô đã bày ra đây, y tất phải nhận tội chịu phạt. Nhưng đồng bọn sau lưng y vẫn đang ẩn núp rất kĩ. Mặc dù vậy…” Cố ý kéo dài giọng, Tô Ôn Duẫn liếc nhìn Kỷ Tri và Vương Trăn bằng ánh mắt hả hê.

Kỷ Tri trông có vẻ tức tối, nhưng Vương Trăn chỉ mỉm cười.

Tô Ôn Duẫn: “Mặc dù vậy, chỉ cần tìm được cuốn sổ thu chi chứng minh hành vi hà lạm của bọn chúng, chúng ta sẽ có manh mối để vạch trần sự thật!”

Kỷ Tri hoàn toàn không cười nổi.

Sổ thu chi mới chính là bằng chứng phạm tội hết sức cần thiết cho vụ án tham ô này.

Cho dù lục soát được tang vật từ nhà Trương Phong, họ cũng chưa đủ chứng cứ để chứng minh đó đều là tài sản bòn rút từ ngân quỹ làm đường. Bạc của triều đình có đánh số, nhưng ngọc ngà châu báu khác thì không, nên hiện giờ quy mô của vụ tham ô mới chỉ dừng lại ở chỗ bạc tịch thu được. Thêm nữa, muốn truy tìm bè lũ tòng phạm thì phải dựa vào cuốn sổ kế toán kia, bằng không chỉ còn nước dùng cực hình của Đại lý tự để ép Trương Phong khai ra.

Ai tìm được cuốn sổ kế toán bí mật ấy, người đó chính là đại công thần trong án tham ô Kinh Hà.

Hôm qua trong số thích khách lén lút đột kích phòng Đường Thận có một nhóm là do Trương Phong phái đi, nhóm còn lại chính là do Giám sát Sứ Kỷ Tri điều động. Kỷ Tri thân là Giám sát Sứ, khó khăn lắm vớ được một vụ rình rang thế này, làm gì có chuyện ông ta cam tâm tình nguyện biếu công lao cho kẻ khác.

Thoạt tiên ông ta nghi ngờ Tả thị lang bộ Hộ Từ Lệnh Hậu, nhưng không bao lâu, tầm ngắm của Kỷ Tri chuyển sang Phủ doãn Thứ châu Trương Phong. Ấy vậy mà mặc cho ông ta lùng sục khắp mọi nơi, cuốn sổ kế toán vẫn mất tăm mất tích. Sau khi ngấm ngầm quan sát, Kỷ Tri phát hiện Trương Phong dường như rất để mắt đến Tô Ôn Duẫn, nên mới nghi rằng Tô Ôn Duẫn trộm được cuốn sổ ấy trước, rồi giấu trong phòng Đường Thận.

Lúc ấy chỉ còn một ngày là Vương Trăn và quân Ngự Lâm sẽ đến; trước khi cơ hội vuột mất, Kỷ Tri bắt buộc phải hành động ngay để đoạt lấy cuốn sổ. Chính vì vậy, vụ đụng độ giữa hai phe thích khách mới xảy ra trong trạm dịch tối hôm qua.

Không may thay, có tính giời tính bể đi chăng nữa, Kỷ Tri cũng không tính được rằng, chẳng những sổ không có trong phòng Đường Thận, mà Vương Trăn lại đến Thứ Châu sớm hơn dự kiến!

Tuy thích khách của Kỷ Tri cũng bị bắt giữ, nhưng tất cả mọi người đều biết án tham ô Thứ Châu không dính líu đến Kỷ Tri. Ở Thịnh Kinh ông ta chỉ là quan nhỏ lục phẩm, phải đến sau khi cây cầu lớn sập xuống ông ta mới tham gia vào việc điều tra. Trên thực tế, Vương Trăn cũng không nghi ông ta, thậm chí chàng còn sai Ngự Lâm quân thả tên thích khách là thuộc hạ của Kỷ Tri.

Kỷ Tri ngồi giữa công đường, nhìn Vương Trăn bên trái, lại nhìn Tô Ôn Duẫn bên phải. Bỗng ông ta cảm thấy mình già cỗi thật rồi, thủ đoạn không bì nổi với hai chàng trai trẻ.

Giọng điệu Kỷ Tri có phần tự giễu: “Nghe ý Tô đại nhân, hẳn đã biết cuốn sổ ấy ở đâu rồi nhỉ?”

Tô Ôn Duẫn đang định đáp thì bị cắt ngang bởi một âm thanh trong trẻo. Ấy là tiếng chung trà của Vương Trăn đặt xuống bàn. Chàng ngẩng lên một chút, vui vẻ bảo Kỷ Tri: “Dĩ nhiên, Tô đại nhân biết chứ. Cách đây mấy hôm, Tô đại nhân đã bí mật tìm được sổ kế toán rồi mà. Để phòng ngừa bất trắc, ngài ấy đã giấu nó ở chỗ Khởi cư lang Đường Thận – Đường đại nhân.”

Có vẻ như Tô Ôn Duẫn chỉ đợi cái trò hề này diễn ra thôi, anh ta nhìn Vương Trăn đầy giễu cợt.

Kỷ Tri: “Đường đại nhân, việc này có thật không?”

Đường Thận tiến lên phía trước, chắp tay hành lễ: “Đúng là có chuyện ấy ạ.”

Kỷ Tri: “Vậy cuốn sổ đang ở đâu?”

Đường Thận nói: “Ta đã bàn giao cho Hộ bộ Thượng thư đại nhân rồi.

Vương Trăn chìa tay, sai nha sau lưng đưa một cuốn sổ thu chi cho chàng.

Kỷ Tri thở dài, lòng ông ta đã rõ: công lớn trong vụ án lần này rơi hết vào tay Vương Trăn, Đường Thận và Tô Ôn Duẫn rồi, còn mình thì móm.

Nào ngờ, Tô Ôn Duẫn tự dưng cười phá lên, nheo mắt, giọng điệu cực kì mỉa mai: “Vương đại nhân, ngài có chắc mình đang cầm trên tay sổ thu chi của án sập cầu Kinh Hà không? Ngài hiện là Thượng thư đại nhân quản lí quốc khố triều đình, một cuốn sổ kế toán nhỏ nhoi chắc hẳn không lừa được mắt ưng của ngài. Song đây là việc trọng đại, hạ quan khuyên ngài nên mở sổ ra kiểm tra cho kĩ. Ngộ nhỡ có chỗ nào sai sót, còn kịp thời xử lí trước khi hồi kinh báo cáo thánh thượng.”

Vương Trăn ra vẻ tập trung lắm, chàng giả vờ suy nghĩ nghiêm túc một hồi rồi nói: “Tô đại nhân nói phải, chứng cứ này sẽ trình lên Thánh thượng, cẩn thận không đi đâu mà thừa. Đã thế, mời Tần đại nhân và Từ đại nhân mỗi người kiểm tra cuốn sổ này một lượt, để chắc chắn là không có lỗi sai.”

Tần Tự và Từ Lệnh Hậu đồng thanh: “Xin vâng.”

Hai người nhận cuốn sổ kế toán, bắt tay vào rà soát.

Đường Thận đứng trong phòng xử án, cụp mắt nhìn xuống đất, không nói gì cả.

Tô Ôn Duẫn hết sức đắc chí, chỉ đợi Vương Trăn tự làm xấu mặt mình. Đến lúc nhìn sang Đường Thận, anh ta mới bỏ cái thái độ giễu cợt khinh khi. Tô Ôn Duẫn lòng dạ hiểm độc, thủ đoạn vô tình, nhưng cũng không đến mức thấy người gặp nguy, thừa cơ hãm hại. Anh ta biết thừa trong vụ này mình toàn lợi dụng Đường Thận chứ không hề có ý định chia lộc với cậu ta. Đã lôi người ta ra làm bia ngắm thì làm gì có chuyện giấu sổ thật ở phòng Đường Thận, bằng không nhỡ bị ai đó trộm được thì thua trắng.

Từ đầu đến cuối, Tô Ôn Duẫn không ngần ngại gài bẫy, lợi dụng Đường Thận, thậm chí đẩy Đường Thận ra thí mạng cho mình. Những điều đó không khiến anh ta áy náy, nhưng anh ta sẽ không chế giễu nạn nhân của mình.

Sau gần nửa canh giờ, Tần Tự và Từ Lệnh Hậu nhìn nhau một cái, rồi Tần Tự nói: “Bẩm Thượng thư đại nhân, hạ quan và Từ đại nhân đã thẩm tra xong, đây chính là sổ kế toán thật ạ.”

Tô Ôn Duẫn biến sắc, Vương Trăn ôn tồn bảo: “Vất vả cho hai vị đại nhân rồi.”

Tần Tự và Từ Lệnh Hậu đều là Thị lang bộ Hộ, ngày ngày tiếp xúc với các loại giao dịch thu chi, hai người này đã tính toán thì không thể sai được. Họ cũng không thể lừa gạt mọi người, vì chỉ cần đưa cuốn sổ này về Thịnh Kinh, trình lên hoàng thượng, chân tướng sẽ lộ ngay.

Mặt Tô Ôn Duẫn trắng bệch, mắt trợn trừng nhìn chằm chằm Vương Trăn. Mãi lâu sau, anh ta mới nghiến răng nặn ra từng chữ: “Đúng… đúng, là, sổ, thật, à?”

Tần Tự nhìn anh ta hết sức lạ lùng: “Chả lẽ sai được ư?”

Vương Trăn cười: “Hay là Tô đại nhân tự kiểm tra đi.”

Ai cũng biết Vương Trăn chỉ khách sáo thế thôi, nhưng Tô Ôn Duẫn lại đứng phắt dậy, đi đến trước mặt chàng để lấy cuốn sổ về kiểm tra. Anh ta lật hết trang này đến trang khác, đọc không sót chữ nào. Càng xem, lòng Tô Ôn Duẫn càng lạnh đi. Đến khi gấp sổ, Tô Ôn Duẫn hết cười nổi nữa.

Hàng vạn suy nghĩ lóe lên trong đầu, anh ta liền soi xuống Đường Thận đứng dưới công đường.

Không ngờ đúng lúc ấy, Đường Thận cũng ngẩng lên nhìn anh ta.

Tả thị lang bộ Hộ Từ Lệnh Hậu thấy sự thay đổi của Tô Ôn Duẫn thì manh nha phát hiện ra gì đấy. Coi thái độ Vương Trăn, ông ta bèn giúp một tay: “Thế nào, sổ này là thật đấy, Tô đại nhân không nhận ra ư? Hay là đây không phải cuốn sổ ngài giấu ở phòng Đường đại nhân? Chẳng phải chính ngài đã giao nó cho Đường đại nhân sao?”

Tô Ôn Duẫn chịu chết. Anh ta vô cùng muốn nói cuốn này không phải cuốn mình đưa cho Đường Thận, vì sổ thật còn nhét trong ngăn kép ở tủ quần áo của anh ta kia kìa, nhưng làm sao mà nói thế được! Nếu nói thế, anh ta phải giải thích chuyện có hai cuốn sổ kiểu gì, giải thích việc mình giấu sổ giả trong phòng Đường Thận ra sao? Lẽ nào lại nói toạc móng heo là mình gí Đường Thận lên chết thay, để kẻ địch nhắm vào cậu chứ không nhắm vào mình?

Mãi sau Tô Ôn Duẫn mới nói: “Đương nhiên là không phải rồi, đây chính là quyển sổ ta giao cho Đường đại nhân bảo quản.”

Tô Ôn Duẫn bước xuống đài xử án, đi tới trước mặt Đường Thận, bình thản dừng bước.

Môi anh ta nhếch lên thành nụ cười, mắt hoa đào cong vút, nhưng nghe giọng thì rõ là đang tức lộn gan lộn mề.

“Đường Thận, Đường đại nhân. Đường Cảnh Tắc, Đường đại nhân… phải bảo quản cuốn sổ này giúp ta, đúng là quá vất vả cho ngươi.”

Đường Thận chắp tay: “Lệnh của Tô đại nhân, hạ quan nào dám chối từ.”

Tô Ôn Duẫn đứng trước mặt Đường Thận, bất chợt nở nụ cười: “Cảnh Tắc à.”

Vương Trăn nhẹ nhàng nhìn lên.

Đường Thận bình tĩnh đối mặt với Tô Ôn Duẫn.

Tô Ôn Duẫn: “Quả thực, ta phải hết lòng cảm tạ… ngươi và Vương đại nhân đấy!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.