Chử Hoàn dừng xe ở cửa siêu thị, xuống mua một hộp oden và một bịch sữa, sau đó mở cốp xe, xách một con nhóc vẻ mặt hoảng sợ từ bên trong ra, thả xuống đất: “Đây, ăn đi.”
Con nhóc chỉ to bằng hạt tiêu, đứng thẳng lên cũng chưa qua đùi Chử Hoàn, nó sửng sốt cả buổi, lúng ta lúng túng nhận thức ăn, rồi rầu rĩ cắn một miếng thịt viên.
Chắc là con bé đói bụng thật rồi, cắn một miếng liền không dừng được, cho đến khi ăn sạch trơn bát oden, mới hơi vụng về dùng bàn tay mũm mĩm xé ống hút, hỏi vẻ không vui lắm: “Sao cậu biết cháu ở trên xe cậu?”
Chử Hoàn sờ soạng túi quần cả buổi, lấy ra một cái máy phát tín hiệu đơn giản dùng để theo dõi. Anh giơ tay dán thứ ấy lên ót nó, đoạn kéo ống quần ngồi xổm xuống: “Mới năm tuổi đã biết bỏ nhà đi bụi? Cháu tài thật đấy – bao nhiêu năm qua, cháu vẫn là người đầu tiên dám dán máy theo dõi lên lưng cậu.”
Cô bé ủ rũ hỏi: “Vậy cậu sẽ đưa cháu về chứ?”
Nhóc con này là cháu ngoại Lão Vương, nhũ danh là Minh Minh.
Lão Vương có một đôi cháu ngoại long phượng thai, hai đứa trẻ chẳng những bề ngoài không giống nhau, tính cách cũng như trời vực nốt, bé trai rất bình thường, thích chơi thích quậy thỉnh thoảng nghịch ngợm phá phách, nhưng người lớn dạy dỗ cũng chịu nghe, biết sửa đổi, song bé gái không biết lúc ở trong bụng mẹ bị nhiễm phóng xạ gì mà biến thành một tiểu quái thai.
IQ nó rõ ràng cao hơn bọn trẻ cùng lứa, bởi vậy không chơi nổi với người ta, tính cực kỳ lầm lì, cũng cực đoan không nghe dạy dỗ, có thể còn hơi thích mạnh, cha mẹ ruột đều không hàng phục nổi, bằng này tuổi mà cũng chỉ Lão Vương… và ông cậu nuôi đại bác bắn không tới là Chử Hoàn này nói còn nghe một chút.
Chử Hoàn mặt không cảm xúc hỏi: “Đưa cháu về, sau đó cháu lại tìm cơ hội khác để chạy? Cãi nhau với em, còn không cho mẹ nói gì mình, mới nói hai câu đã bỏ nhà đi, tính nết kiểu gì vậy? Mẹ cũng mắng em cháu, mà sao người ta lại ngoan ngoãn tiếp thu?”
Minh Minh cúi đầu: “Tại vì nó là thằng đần.”
Chử Hoàn thở dài, dự cảm con bé này lớn lên sẽ cứng đầu, liền túm cổ nó, dùng tư thế xách mèo mà xách lên xe: “Ôi, được rồi, thiên tài, cậu sắp trễ chuyến bay rồi đấy.”
Minh Minh ngồi trong xe anh, hưng phấn lắc lư: “Cậu Chử Hoàn, cậu có thể dẫn cháu về nhà cậu không?”
“Ngồi yên, đừng lộn xộn, trong xe cậu không có ghế cho trẻ em đâu,” Chử Hoàn liếc nó một cái, sắc bén chỉ ra, “Cháu biết vé máy bay cần dùng hộ khẩu của cháu chứ?”
Minh Minh sửng sốt, thiên tài nhi đồng trước tuổi đi học này rõ ràng không có thường thức về mặt này: “Vậy phải làm thế nào ạ?”
Chử Hoàn không khách sáo cười khẩy một tiếng: “Yên tâm đi, ông ngoại cháu mua vé rồi.”
Minh Minh giật nảy mình: “Sao ông ngoại cháu lại phát hiện được?”
“Hỏi thừa, mẹ cháu cũng biết đấy.” Chử Hoàn tiếp tục đả kích nó, “Cháu còn cảm thấy vụ bỏ trốn mình chuẩn bị hơn một tháng thành công là rất lợi hại hả? Nói thật cho cháu biết nhé, họ tương đối yên tâm về cậu, mới thả cho cháu chạy lung tung đấy thôi.”
Lòng tự tôn yếu ớt của con bé lập tức bị nhấn chìm.
Đặc biệt là khi những lời đả kích này đến từ thần tượng của cuộc đời, Minh Minh cảm thấy vụ trốn nhà vốn nên oanh oanh liệt liệt mà mình chuẩn bị đã lâu biến thành một trò cười từ đầu đến đuôi, sự suy sụp mạnh này làm thiên tài nhi đồng khó mà chấp nhận.
Chử Hoàn mấy năm nay hay tiếp xúc với lũ con nít quỷ của Người Thủ Sơn, thành thử đóng vai mặt đen càng thành thạo hơn, về mặt này anh rất được chân truyền của tộc trưởng Lỗ Cách, hiện giờ ngay cả Nụ Hoa đã thành thiếu nữ cũng sợ anh. Chử Hoàn hạ quyết tâm dạy dỗ nó một chút, ý chí sắt đá mặc cho cô bé con ở bên cạnh lòng đau như cắt, khóc suốt dọc đường đến vùng tụ cư của tộc Ly Y.
Mấy năm qua, nhờ phúc kinh tế địa phương phát triển, đường từ thị trấn đến nông thôn được mở rộng hơn nhiều, xe đi xa nhất đã có thể đến nơi cách con sông chỗ tộc Ly Y chưa đầy bốn mươi dặm, lộ trình còn lại dù không có ngựa thì đi bộ cũng đến, không còn cần như năm đó khi Chử Hoàn mới tới đây, vất vả cưỡi ngựa đi rất nhiều ngày đường núi.
Mà lúc anh đến, không hề bất ngờ, Nam Sơn đã dắt ngựa chờ anh ngay giao lộ.
Chỉ cần Chử Hoàn trở về, bất kể nắng mưa gió tuyết, Nam Sơn đều mặc kệ dông bão mà dẫn con ngựa trắng tới đón.
Mỗi lần ở cuối đường nhìn thấy bóng dáng quen thuộc ấy từ xa, Chử Hoàn đều cảm thấy, “hang cùng ngõ hẻm” và “danh lam thắng cảnh” với anh mà nói, khác biệt chính là một Nam Sơn.
Minh Minh ngước nhìn Nam Sơn và con ngựa cao lớn kia, không biết nên xưng hô thế nào, Chử Hoàn đẩy nhẹ lưng nó: “Gọi mợ đi.”
Nam Sơn: “Đừng nói bừa – con nhà ai vậy?”
Chử Hoàn: “Cháu ngoại của cha nuôi anh, anh dẫn nó đến chơi vài ngày, chờ bao giờ đi làm lại đưa nó về.”
Nam Sơn cúi đầu, phát hiện con bé đang dòm mình lom lom.
Nó da mịn thịt mềm, mặc bộ âu phục be bé, còn đeo cái ba lô nhỏ hình con thỏ, thực sự không giống đồng loại với bọn khỉ đột lớn nhỏ trong tộc; tức thì, Nam Sơn ngay cả giọng cũng không nhịn được hạ thấp hơn, chỉ sợ to tiếng làm nó sợ.
Cậu khom lưng, hạ giọng cực dịu dàng, chìa một tay ra cho Minh Minh: “Cháu muốn cưỡi ngựa không?”
Minh Minh lầm lì không chỉ không thích chơi với tụi con nít cùng lứa, với người lớn cũng rất dễ sợ người lạ, song cực kỳ lạ lùng là, lần đầu gặp mặt mà nó đã cảm thấy Nam Sơn hết sức thân thiết. Rất nhanh, nó vui vẻ ngồi trên ngựa của “mợ”, ném thần tượng máu lạnh vô tình kia ra sau đầu.
“Anh về đúng lúc lắm,” Nam Sơn vừa cẩn thận đỡ Minh Minh, vừa nói với Chử Hoàn: “Đêm qua sơn môn xoay lại đây, các huynh đệ Người Thủ Môn đều có mặt, trong tộc đang náo nhiệt lắm.”
Chử Hoàn sửng sốt, sau đó thần sắc hơi phức tạp nhìn Minh Minh, ậm ừ “À” một tiếng. Minh Minh giống mẹ nó lúc nhỏ đến tám chín phần, Chử Hoàn không biết khi nhìn thấy con bé, Viên Bình sẽ có cảm tưởng thế nào.
Mấy năm qua, Viên Bình vô số lần nhờ Chử Hoàn giúp hắn mang các thứ đồ đạc về cho cha, bản thân lại chưa từng qua sông nửa bước, hắn đường hoàng tuyên bố rằng, từ xưa đến nay, Người Thủ Môn chưa bao giờ qua sông, đây là quy củ.
Nhưng họ đều biết, Lỗ Cách tuy là người lạnh lùng, song không phải là thật sự không biết điều, đặc biệt không có đường giới hạn với “thằng con” hời này, Viên Bình muốn về thăm, chẳng lẽ Lỗ Cách sẽ ngăn cản?
Song Viên Bình không qua được cửa của chính mình.
Người chết không thể sống lại, hắn đã không thể hoàn toàn tính là con người, nhớ tới bạn bè người thân, hắn liền mất bình tĩnh như kẻ xa quê lâu năm quay về. Viên Bình từng nhờ Chử Hoàn dùng di động quay vài đoạn phim về cha, mỗi lần nhận được, đều cầm cả đêm không buông tay, cho đến khi hết sạch pin điện thoại, thế nhưng hành trình trở về lại bị lần lữa mãi.
Kéo dài tới khi không còn cơ hội nữa – cha hắn năm ngoái đã qua đời.
Mà quả nhiên không ngoài dự tính, Viên Bình vừa thấy Minh Minh liền ngây ngẩn cả người.
Minh Minh lại nghiêng đầu ôm đùi Nam Sơn, nấp phía sau cậu, thấp thỏm thò ra mỗi một cái đầu – không phải Viên Bình đáng sợ, mà là đại xà đi theo sau hắn rất đáng sợ.
Tiểu Lục chẳng có lấy một chút ý thức giảm béo, ở bên này còn đỡ, mỗi lần sang bên kia đụng tới thánh tuyền, nó đều như nắng hạn gặp mưa, phải liều mạng uống mấy tháng, liều mạng lớn mấy tháng, thành thử bây giờ vòng eo nó đã từ một sợi dây đồng hồ biến thành một cái cột cổng rồi.
To thêm một cỡ thì trên đầu nó cũng đội được một người rồi.
Nam Sơn cúi người bế Minh Minh lên, để con bé ngồi ở trên vai mình, quay đầu bảo Tiểu Lục: “Cô bé sợ mày, đừng lại gần quá.”
Tiểu Lục tự thấy là một con rắn, mình đã hết sức anh tuấn tiêu sái rồi, lần đầu tiên do tướng mạo mà bị người ta ghét bỏ, tức khắc bị đả kích nặng nề, ỉu xìu tựa đầu lên vai Viên Bình.
Nhưng Viên Bình chẳng có tâm tình an ủi nó, ngơ ngác nhìn đứa bé đi lướt qua mình, nói cũng không nên lời, túm lấy Chử Hoàn: “Nó… nó… nó là…”
“Ừ, con gái Lộ Lộ.”
Viên Bình “A” một tiếng, một lúc lâu, vẻ kinh ngạc mới chậm rãi mất đi, tiếp đó mi mắt cụp xuống, không để ai thấy rõ biểu cảm, dường như là hơi cô đơn, lại dường như chỉ là mờ mịt: “Đã… lớn vậy rồi?”
Hắn nói thế làm Chử Hoàn đột nhiên cũng có chút tang thương: “Không phải sao, cũng sắp vào tiểu học rồi.”
Viên Bình trầm mặc rất lâu: “Nó… tên là gì? Thích chơi cái gì?”
Chử Hoàn: “Sao mày không tự đi mà hỏi?”
Viên Bình sửng sốt, rồi lập tức thấy Chử Hoàn ngẩng đầu chào một hướng nào đó: “Tộc trưởng Lỗ Cách.”
Viên Bình giật mình, tự dưng hơi chột dạ. Hắn nhìn sang hướng Lỗ Cách, Lỗ Cách lại chỉ thản nhiên gật đầu chào Chử Hoàn, vẫy tay gọi Tiểu Lục, nhìn Viên Bình một cái thâm sâu.
Lỗ Cách: “Nếu ngươi muốn đi, cũng không phải là không thể.”
Năm đó Nam Sơn hơi có ý định tiếp xúc với bên kia sông, Lỗ Cách đã nổi trận lôi đình, cơ hồ phải làm một trận long trời lở đất với Người Thủ Sơn.
Hiện giờ, hắn lại cố vờ như dửng dưng, dành cho Viên Bình sự nhượng bộ lớn nhất kể từ lúc chào đời.
Nói xong giống như sợ mình đổi ý, Lỗ Cách liền dẫn Tiểu Lục đi luôn.
Viên Bình chẳng màng tới cô bé giống người yêu cũ như đúc nữa, không chút do dự co cẳng đuổi theo: “Tộc trưởng!”
Chẳng ai biết Viên Bình đuổi theo Lỗ Cách nói gì, chỉ biết là khi lại lần nữa xuất hiện, hắn giống như đã kết thúc duyên trần, chỉ cười hì hì trêu Minh Minh không ít, sau khi bị thiên tài nhi đồng khinh bỉ từ đầu đến chân, lại hèn hạ nướng thịt phết mật cho nó, nhờ đó giành được tình hữu nghị hạ giá và hạn hẹp của nhi đồng.
Từ đầu đến cuối, hắn không nhắc một câu đến chuyện bên kia sông, giống như hắn chưa bao giờ đi qua đó vậy.
Minh Minh ăn uống no nê ở chỗ Viên Bình xong liền bỏ rơi hắn, lại đến hành Chử Hoàn.
Chử Hoàn vẻ mặt mệt mỏi nhét Minh Minh vào căn gác lửng trong nhà tộc trưởng, ngồi xuống đầu giường nó: “Còn muốn kể chuyện – sao cháu lắm chuyện thế hả tổ tông? Ôi… ngày xửa ngày xưa, có một con rùa và một con thỏ…”
Chưa dứt lời, Minh Minh đã cau mày mở miệng cắt ngang: “Cậu Chử Hoàn, cậu cảm thấy IQ của cháu thấp lắm ạ?”
Chử Hoàn bóp trán: “Được rồi – ngày xửa ngày xưa, có một cô công chúa, mẹ mất sống với cha, cha già rồi còn cưới mẹ kế…”
Minh Minh đánh tay anh một cái, hết sức bất mãn: “Hừ!”
Chử Hoàn triệt để mất sạch kiên nhẫn: “Ngày xửa ngày xưa có một đứa trẻ, đêm đêm không chịu ngủ ngoan, luôn đòi nghe kể chuyện, thế là một ngày kia nó ngỏm, đó, xong rồi, cháu có thể ngủ được rồi.”
Minh Minh cảm giác được ông cậu đang kể lấy lệ, liền dùng đến đòn sát thủ, miệng méo xệch, nước mắt ngân ngấn.
“Ôi trời được được được, kể chuyện kể chuyện…” Giằng co giây lát, Chử Hoàn rốt cuộc cáu kỉnh thỏa hiệp, “Cậu chưa từng gặp đứa nhãi nào phiền phức như cháu.”
Nhưng kể gì đây? Chử Hoàn vắt hết óc suy nghĩ một lúc lâu mới mở miệng: “Ừm, ngày xửa ngày xưa, có một cái hạt, nó muốn lớn lên, lớn như một thế giới vậy, tất cả quy tắc trong đó – thí dụ như Trái Đất tự quay, vạn vật có lực hấp dẫn, cây cỏ là màu xanh biếc, kẹo là ngọt vân vân, đều là quy tắc do nó định ra…”
Anh kể nghe chán ngắt, nhưng Minh Minh càng nghe càng có tinh thần, nửa tiếng sau, Chử Hoàn kể khô cả miệng, cúi đầu phát hiện con bé không hề có ý định nhắm mắt, bất đắc dĩ đành phải vỗ vỗ đầu nó: “Cuối cùng, bọn cậu đốt cái hạt ấy, xong rồi, cháu ngủ đi.”
Minh Minh làm như có thật mà nói: “Cháu biết rồi, cậu đang kể chuyện vũ trụ nổ tung!”
Chử Hoàn: “… Bé con, vũ trụ ‘nổ tung’ là game di động lạ lùng gì vậy?”
Minh Minh có lẽ thông minh hơn tụi nhóc khác, song dù sao cũng là trẻ chưa đi học, thông minh có hạn, chỉ có thể dựa vào dăm ba câu ngẫu nhiên nghe thấy khi xem ti vi, vét hết bụng nói: “Chính là một cái rất rất nhỏ…”
“Cái hạt.”
“Cái hạt,” Minh Minh múa may ra dấu, “Sau đó ‘Uỳnh’ một phát, thành một cái rất rất lớn…”
Minh Minh gật đầu lia lịa: “Vũ trụ hình thành từ một cái hạt cũng đang liên tục lớn lên!”
Chử Hoàn kéo chăn nhét nó vào trong, thô lỗ nói: “Đúng vậy, cháu thật lợi hại, giờ nên ngủ rồi.”
Nói xong anh dợm bước muốn đi, Minh Minh lại níu áo anh, hỏi một vấn đề sắc bén: “Thế chúng ta đang sống trong một cái hạt ạ?”
Chử Hoàn dừng chân: “Cháu đoán xem?”
Minh Minh đăm chiêu suy nghĩ rất lâu: “Chúng ta có khả năng sống bên ngoài cái hạt, cũng có khả năng sống trong một cái hạt, có khả năng sống trong cái hạt tốt, cũng có khả năng sống trong cái hạt hỏng, đúng không ạ?”
Chử Hoàn hơi nhướng mày, hoài nghi nguyên nhân đứa trẻ này không hòa đồng được có thể là do IQ vượt trội thật.
Minh Minh càng nghi hoặc: “Thế chúng ta đang ở đâu?”
“Không biết,” Chử Hoàn nhẹ giọng trả lời, “Không ai biết mình ở nơi nào, hiểu chưa? Được rồi, cậu biết là cháu không hiểu – xin cháu đó, mau ngoan ngoãn ngủ đi.”
“Cháu không dám ngủ đâu,” Minh Minh mếu máo, “Lỡ cháu ở trong một cái hạt hỏng thì phải làm thế nào?”
Chử Hoàn chần chừ rất lâu, khom lưng nói với con bé: “Nếu một giây nào đó, cháu không biết mình đang ở đâu, như vậy kỳ thực ở đâu cũng thế cả, lúc ấy cháu phải sống tốt một giây này, đừng nghi ngờ lung tung. Nhưng nếu một giây nào đó, cháu biết mình ở trong một cái hạt hỏng, vậy thì không được lừa gạt mình, bắt đầu từ giây này, tìm mọi cách bỏ chạy – ừm, cậu biết cháu vẫn chưa hiểu, thế nên đây chỉ là một câu chuyện, chỉ có sâu mới có thể sống trong hạt, thôi ngủ đi.”
Nói xong Chử Hoàn nhẹ nhàng kéo vạt áo sơ mi khỏi tay con bé, tắt đèn cho nó.
Lúc anh kể chuyện, tiếng kèn lá ngoài cửa sổ vẫn thổi mãi không thôi, cho đến khi Chử Hoàn đóng cửa đi ra, Nam Sơn mới bỏ lá xuống, quay mặt sang cười với anh, đưa một tay cho anh.
Chỉ cần không lừa mình dối người, mỗi giờ mỗi phút đều tỉnh táo, vậy thì – có ta không giả.
—
Kết thúc toàn bộ rồi, cảm tạ các vị vẫn khoan dung cho tôi động não như thần kinh, bộ kế tiếp tôi sẽ cố hết sức đào cái hố bình thường một chút, xin bái tạ một lần nữa.