Không phải nó cố ý khóc đến kinh thiên động địa vậy đâu, nhưng nghe nói miếng ngọc bội đó được chính mẫu thân đeo cho nó lúc một tuổi, đến nay chưa từng gỡ xuống, lúc tiểu tử kia giật lấy, nó vội vàng ngưỡng cổ ra sau, kết quả lại bị đứt.
Ngọc bội bị người thắng nắm trong tay, giương cao lên để diễu võ dương oai với nó.
Hoằng Huy miệng méo xẹo, nước mắt vỡ đê.
Dận Chân tức giận mắng: “Con còn ra dáng ca ca nữa không, ngọc bội bị bảo bảo cầm chơi một lát mà thế đấy!”
Vốn Hoằng Huy định mượn dịp khóc lóc nhân tiện làm nũng với bát thúc yêu dấu của nó, bị a mã nhà mình dọa dẫm, lập tức ngừng khóc, mở to đôi mắt ướt sũng, mũi khụt khịt, điệu bộ tủi thân không gì sánh bằng.
Dận Tự mỉm cười, lấy lại miếng ngọc bội trong tay bảo bảo, gút lại sợi dây bị đứt rồi đeo vào cổ Hoằng Huy.
“Đại A ca của Ung Vương Phủ khóc nhè, bị người khác biết sẽ cười đấy.”
Hoằng Huy nhìn nhũ mẫu đang đứng nhịn cười, thấy hơi xấu hổ.
“Bát thúc....”
Thân thể nhỏ bé nhào vào lòng Dận Tự, đem hết nước mắt nước mũi tray lên đấy.
Dận Chân khóe miệng giật giật, xách người cách xa ra.
“Hoằng Huy vẫn luôn miệng đòi cưỡi ngựa, dù sao ngày mai cũng là ngày nghỉ, không bằng dẫn nó đến biệt trang chơi một hai ngày, đệ cũng đi chung đi.” vừa dứt lời lập tức đưa mắt liếc Hoằng Huy.
Đứa nhóc lanh lợi nào đó lập tức nhào tới, ôm tay Dận Tự: “Bát thúc đi đi mà, dẫn theo cả bảo bảo nữa!”
Dận Tự lắc đầu: “Thôi, bảo bảo còn nhỏ quá.”
Hoằng Huy bậm môi, thề non hẹn biển nói: “Con nhất định sẽ bảo vệ bảo bảo, dù bản thân không có cơm ăn, cũng sẽ không để nó đói bụng!”
“Từ đâu học được lời vô nghĩa đó!” bị Dận Chân cốc vào đầu một cái.
Dận Tự nhìn điệu bộ chớp mắt đầy tha thiết của nó, không khỏi bật cười: “Được rồi, bảo bảo còn nhỏ, phải mang theo nhũ mẫu và nha hoàn.”
Hoằng Huy nghe xong sướng rơn, hoa tay múa chân.
Tính tình nó vốn hoạt bát, nhưng lúc ở trong phủ, nó là huynh trưởng, lại là con trưởng, Dận Chân cũng là người cha nghiêm khắc, tuy Hoằng Huy tuổi còn nhỏ nhưng đã biết phải hạn chế bản thân, nhưng tới đây thì khác, bát thúc xưa nay cưng nó, ở trước mặt bát thúc, đến cả a mã cũng cười nhiều hơn, đương nhiên nó cũng có thể thả lỏng không ít.
Hoằng Huy thân là trưởng tử của Ung Vương Phủ, qua mấy tháng nữa sẽ phải đến Thượng Thư Phòng, trải qua kiếp sống đọc sách khô khan dài đăng đẳng giống như thúc bá phụ thân nó, tuy Dận Chân nhìn ngoài mặt nghiêm khắc, nhưng trong lòng cũng rất yêu thương đứa con này, cố ý đưa nó đi chơi một chuyến thỏa thích trước khi đi học.
Đương nhiên, nếu chỉ có hai phụ tử đi thì không được, có thể gọi Dận Tự đi chung, thì hoàn hảo rồi, đã lâu rồi hai người không ở riêng với nhau, sau trong nội tâm tứ ca có chút ai oán.
Nam nhân ra ngoài thuận tiện hơn nữ nhân nhiều, mặc dù có hai tiểu hài tử, nhưng tóm lại không cần tốn bao nhiêu thời gian, tuy Đình Xu không muốn, nhưng chính nàng dạo gần đây thân thể ù lì, lười hoạt động, chưa kể có nhũ mẫu hạ nhân đi theo, cũng không có gì đáng lo, chẳng qua vẫn cứ căn dặn ba lần bốn lượt, sai người chuẩn bị đủ mọi thứ, lại nhìn theo xe ngựa khuất bóng, rồi mới quay về phòng nghỉ ngơi.
Thôn trang là nơi Dận Tự từng ở, mấy năm nay vẫn có người chăm sóc dọn dẹp, bày trí không thay đổi, kể từ lần cuối cùng Dận Tự đến, hậu viện trồng một trảng hoa lớn, hiện tại còn là mùa ra hoa, mà vàng tươi đỏ chói ngập tràn tầm mắt, Hoằng Huy nhìn không chuyển mắt, đến cả bảo bảo cũng quơ quào ới á.
Dận Chân nhìn sắc mặt Dận Tự, liền biết hắn thích nơi này, trong lòng mừng thầm, ngoài mặt vẫn lãnh đạm căn dặn hạ nhân dẫn hai hài tử đi nghỉ ngơi.
Thôn trang vào đêm không khí mát mẻ, Dận Chân sai người chuẩn bị lẩu nóng, bày thịt dê và thức ăn kèm, trông rất phong phú sôi nổi.
Trong khoảng thời gian này, Dận Tự sống an nhàn sung sướng, không có chuyện gì phiền lòng, đến cả người cũng như tỏa sáng, ánh trên nền khói nóng phất phới, làm lòng Dận Chân rụt rịch.
“Sớm biết vậy gọi cả đám Lão Cửu đến đây, càng đông người càng náo nhiệt.” Dận Tự cười nói, gắp một miếng thịt dê bỏ vào nồi, nhìn tâm trạng có vẻ rất tốt.
Đã có hai tiểu quỷ, sao ta còn phải gọi thêm người đến cho cụt hứng. Dận Chân tức giận lẩm bẩm trong đầu, không tiếp lời.
Sao cứ mỗi lúc hai người ở với nhau, là không còn oai phong đế vương mặt lạnh ngày thường.
Dận Tự liếc xéo y, không kiềm được thấp giọng cười, không tiếp tục ghẹo y, chuyển đề tài.
“Hoằng Huy là một hài tử thông minh, mai sau đến Thượng Thư Phòng học, chắc hẳn cũng thành thạo.”
Thượng Thu Phòng là nơi các Hoàng tử đọc sách, thuở nhỏ họ cũng đến đấy, nay các Hoàng tử trưởng thành đều có chức trách riêng, ở Thượng Thư Phòng đọc sách, đa phần là Hoàng tử còn bé, cùng một vài Hoàng tôn mới lớn, còn có các dòng dõi thư đồng.
Người đông, khó tránh khỏi trở nên phức tạp, kiếp trước Dận Tự bởi vì bối cảnh đơn bạc, nhà mẹ thấp hèn, cũng nhận không ít hiếp đáp, hiện tại các Hoàng tử Hoàng tôn trộn lẫn với nhau, lại càng phân chiA cao thấp quý hèn.
Nhà mẹ của ai có tiếng nói, ai trong phủ phải nhìn mặt người khác, tụi nhỏ hiển nhiên sẽ tự phân chia đủ loại, trèo cao đạp thấp, ức hiếp đứa yếu, bắt mi chịu thiệt cũng chỉ có thể bấm bụng nuốt xuống, nếu ai không nhịn được mà đi mách lại, chỉ e hậu quả sẽ thảm hơn thôi.
Hai người đều từng trải qua những ngày tháng ở Thượng Thư Phòng, sao không hiểu những thứ đạo lý méo mó này, Dận Chân nghe vậy chỉ thêm sầu lo, không chút vui vẻ.
“Huynh chỉ sợ với tính tình của nó, tới đó bị người ta chơi khăm còn không biết nữa.”
“Dù sao cũng phải chịu thiệt vài lần, mới khôn ra được.” nhắc tới Hoằng Huy, Dận Tự lại nhớ đến một chuyện khác. “Sức khỏe Hoằng Huy trước nay vẫn tốt chứ?”
Đề cập đến vấn đề này thật sự hơi lạ, đến cả Dận Chân cũng hơi ngạc nhiên. “Bình thường cũng không có gì lạ, sao vậy?”
Dận Tự cười nói: “Không có gì, đệ thấy nó có vẻ hơi gầy yếu, bình thường rảnh rỗi đừng cứ bắt nó đọc sách, để nó ra ngoài chạy nhảy nhiều mới tốt.”
Trong trí nhớ của hắn, con trưởng của Ung Vương Phủ, khoảng hai năm nữa sẽ chết yểu, từ đó trở đi, Na Lạp thị không sinh được đứa nào nữa. Kiếp trước Dận Tự không có ấn tượng về đứa cháu nhỏ này, đương nhiên sẽ không truy cứu nguyên nhân tử vong, nhưng nay hai nhà gần gũi, hắn không mong rằng Hoằng Huy từ nhỏ đã thích bám lấy hắn cứ vậy mà ra đi.
Đang lúc nói chuyện, hạ nhân bưng hai chén canh lên, Dận Tự nhấp thử một ngụm, cảm thấy mùi vị rất được, hương vị vẫn còn đọng lại trong miệng, không khỏi ngạc nhiên nói: “Đây là canh gì, đến lúc về đệ cũng phải học mới được.”
Dận Chân ậm ờ nói: “Là một trong những món sở trường của đầu bếp, huynh chưa từng hỏi đến.”
Dận Tự không nghi ngờ y, lại uống thêm mấy ngụm nữa, vừa cười vừa nói: “Đầu bếp trong phủ tứ ca, đệ đã thèm thuồng từ lâu, lúc nào tặng cho đệ một người đi.”
“Nếu đệ thích, đợi về rồi huynh cho gã đến phủ đệ.” chỉ sợ đệ uống mỗi ngày sẽ chịu không thấu thôi.
Nửa phần sau không nói ra miệng, Dận Chân vẫn tỏ ra điềm nhiên như không, đổi đề tài câu chuyện.
Dận Tự dần cảm thấy có điều bất thường.
Tuy rằng trong phòng ấm áp hơn bên ngoài, nhưng cũng không đến mức đột nhiên nóng lên.
Hơi thở mang theo làn sương mỏng manh, vốn không dễ phát hiện, nhưng hiện tại cơ thể khác thường, đến cả mùi hương nhàn nhạt cũng trở nên rõ ràng.
Xao động trong cơ thể cứ từ từ trào dâng, người nhạy cảm như hắn hiển nhiên lập tức phát hiện chén canh có vấn đề.
“Đây rốt cuộc là canh gì?”
“Nấm tươi, chẳng qua có bỏ thêm thứ khác.” Dận Chân vươn tay đỡ lấy thân thể như nhũn ra của hắn, cảm giác nhiệt độ khi chạm tay nhau như bốc cháy.
“Thứ gì?” Dận Tự cắn răng, mơ hồ đoán được là gì.
“Máu hươu, bỏ không nhiều lắm, sợ đệ đoán được không dám uống.” trong điệu cười mang theo đắc ý khi gian kế thành công, Dận Chân thừa dịp bốn bề vắng lặng, nhanh nhẩu hôn lên má hắn một cái.
Dận Tự trừng mắt nhìn chén canh chỉ uống hai miếng đang đặt trước mặt y, rồi lại nhìn chén canh sạch trơn của mình, nhất thời câm lặng.
“Còn có?”
“Không có.” trên mặt mất đi vẻ lãnh đạm thường thấy mà thay bằng biểu hiện vô tội.
“Hương!” Dận Tự tức tối.
“Chỉ bỏ thêm một xíu xạ hương, rất rất ít, người bình thường không thể ngửi thấy được, mũi của đệ nhạy ghê.” Dận Chân mỉm cười, cũng không biết là đang tán dương hay đang trêu ngươi.
Liêm Quận vương xưa nay lãnh tĩnh bất chợt có thứ cảm xúc khóc không ra nước mắt.
“Bát đệ say, vi huynh dìu đệ đi nghỉ.” miệng nói, tay đã đỡ người dậy, đi về phía biệt viện.
Máu hươu và xạ hương có tác dụng trợ tình, nhưng hắn cũng không đến nỗi không bước đi được, chẳng qua dược hiệu phát tác, nơi nào đó không thể khống chế mà có phản ứng, hắn chỉ có thể tùy ý người nọ dìu mình, ẩn tình đang được che giấu của nửa người dưới khiến hắn khó lòng mở miệng.
“Tứ ca, ân tình vì đệ mà suy tính này, không biết lấy gì báo đáp.”
Lời nói đầy dịu dàng, nhưng nếu chú ý lắng nghe, không khó nhận ra hàm xúc căm tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Dận Chân cách hắn trong gang tấc, nhìn lông mi hắn run nhẹ, hai gò má ửng đỏ bất thường, làn môi cũng bị xông đến tươi mọng, điểm tô trên làn da trắng ngần, càng tỏa ra mỹ cảm rung động lòng người, không khỏi cười khẽ, kề sát bên, phả nhiệt khí vào tai đối phương.
“Bát đệ không cần khách sáo, lấy thân báo đáp là được rồi.”
Nếu trong tay có một loại vũ khí dạng bản, Dận Tự nhất định không chần chờ vỗ lên đầu đối phương, đáng tiếc trên tay lúc này không có gì cả.
Không chỉ không có, bản thân còn là cá nằm trên thớt.
Chuyện hoang đường tiếp theo giống như cảnh trong mơ.
Vào khoảnh khắc cơ thể chạm tới đệm chăn, hắn chỉ cảm thấy ngọn lửa trong cơ thể như bị thổi bùng lên, không chỗ nào không kêu gào đòi giải tỏa, máu nóng đẩy lên cổ lên mặt, xông đầu hắn đến mê man, không mở nổi mắt.
Dận Tự kiềm không được cúi đầu rên rỉ, trong tiềm thức vẫn nhớ còn có người ngoài ở đây, cố tự kiềm chế không sờ vào cái đã nóng bỏng cứng lên của hắn.
Nhưng bị ngọn lửa này đốt thật sự rất khó chịu, nó cấp tốc thiêu rụi chút lý trí còn sót lại, đến khi lan tràn toàn thân.
Một bàn tay nóng ấm sờ lên eo hắn, men theo đường áo trườn vào trong quần, cầm lấy nơi đã cứng như thiết.
“Ưm!....” Dận Tự rên khẽ, cơ thể hơi bật dậy theo phản xạ, nhưng lại bị ghìm lại.
Nút áo bị cởi từ trên xuống, hiện tại hắn đã cảm nhận được động tác lê nhẹ trên da thịt hắn của đối phương, không nhịn được đưa tay tự cởi.
Tay bị giữ lại, vùng vẫy bất lực của hắn hoàn toàn không đáng lọt vào mắt đối phương, hai tay dễ dàng bị trói ra sau.
Mơ hồ nghe thấy người nọ thì thầm bên tai, nhưng đầu óc đã bị đốt cháy của hắn chẳng thể nghe rõ, cuối cùng hóa thành một mớ hỗn độn.
Y phục trên người bị cởi ra, cơ thể đang cháy hừng hực chạm vào lớp chăn tơ lụa mát lạnh, khiến hắn không kiềm lòng được càng khát cầu nhiều hơn, ngưỡng đầu ra, để da thịt ma sát với lớp chăn, dần dần đến cả lớp chăn cũng trở nên ấm áp, không thể làm giảm đi sự cơ khát trong hắn.
Tuy rằng mắt đang mở, nhưng đã mất đi tiêu cự, hơi híp lại nhìn về phía trước, con ngươi đen trầm lắng mọi ngày nay ngập nước mênh mông, bộc lộ nét quyến rũ chính hắn cũng không hay.
Nếu không cho thêm máu hươu và xạ hương, với tính tình nguội lạnh của người này, chỉ e tối nay y phải một thân một mình đốt đuốc thâu đêm, nằm ngủ chung giường.
Dận Chân ngầm thở dài, ngày ngày y nhìn hắn ở ngay trong tầm mắt, nhưng ngại ánh mắt của mọi người xung quanh, không cách nào tiến thêm một bước, loại dày vò này, thật sự không phải điều mà người thường có thể chịu đựng được.
Y và hắn cùng nhau lớn lên, từ lâu đã nhìn thấu tính tình của hắn, Dận Tự mọi mặt đều tốt, chỉ mỗi phương diện tình ái là như nước lạnh, vạn sự đều phải chờ người khác chủ động, may nhờ mấy năm gần đây y không ngại ép sát từng bước một, nếu đổi lại là một nữ tử e dè xấu hổ, chỉ sợ chớp mắt, đã qua một đời người.
Lúc này người nọ đang rên rỉ dưới thân y, toàn thân dần dần nhuộm màu đỏ của ***, thân trên xích lõa, thân dưới được che hờ dưới lớp chăn, như ẩn như hiện, dáng người cao thon, ôn nhuận như ngọc, tâm trí Dận Chân vốn đã rung rinh, thấy cảnh này sao còn kiềm chế được nữa, cởi hai miếng vải cột màn xuống, một cái phủ lên đôi mắt ướt át của đối phương, vòng ra sau ót cột lại.
Tiện đà thấp giọng thì thầm bên tai người nọ: “Để ta hầu hạ Bát gia.”
Tiếng Bát gia này đượm mùi tình ý, khác hẳn hình tượng ngày thường của y, đến nỗi Dận Tự không kiềm được thoáng run rẩy, khóe miệng bật ra tiếng thở dốc đứt quãng.
Miếng vải còn lại được dùng tại thứ đang nóng cháy kia, quấn mấy vòng cột lại, cuối cùng mới gút ngay tại gốc, ngón tay lại linh hoạt lướt nhẹ trên mặt, làm cho *** dâng trào nhưng không thể phóng thích, dằn vặt trong vòng lẩn quẩn giữa nóng và lạnh.
“Huynh từ đâu.... học được... mấy thủ đoạn này?” giọng Dận Tự có chút lạc đi, như nghẹn trong cổ họng, còn đâu phong nhã ngày xưa.
“Thanh lâu....” Dận Chân cúi đầu cắn vành tai hắn, động tác tay vẫn không dừng lại, ngón cái vuốt ve phần đỉnh ướt át, còn dùng móng tay khẩy khẩy lớp da mỏng manh trên đầu, nhẹ tay vân vê. “Đương nhiên là không thể nào, trong lúc ngẫu nhiên đọc được mấy cuốn xuân cung, học theo.”
Dận Tự đã không còn sức lực để đi hỏi y đi dạo phố tìm xuân cung vào lúc nào, hắn không ngừng ưỡn người, nhưng rồi phát hiện nơi đang bị buộc chặt không thể tìm kiếm được sự giải phóng, mà động tác của đối phương song song với gia tăng khoái cảm, thì càng đẩy hắn sát địa ngục hơn, nhưng hai tay bị trói lại, không thể cục cựa.
Mắt bị bịt kín, cơ thể càng mẫn cảm hơn.
Chỉ một chút đụng chạm cùng khiêu khích, cũng đủ khiến hắn gần như sụp đổ.
Bàn tay dính dịch thể ẩm ướt lần mò tìm ra sau.
Từ từ, thăm dò chui vào trong, số ngón tay từ từ tăng lên, nhờ có dịch thể trơn trượt mà thông thuận hơn nhiều, lúc thấy ổn rồi, rút ngón tay ra, thay vào đó, là thứ cũng đang cứng rắn nóng bỏng đẩy đi vào.
“....!” Dận Tự nhăn mày.
Sau cảm giác khó chịu và đau đớn phút ban đầu, là cảm giác khó tả thành lời, bộ vị to lớn lấp đầy cơ thể hắn, hắn thậm chí có thể cảm nhận được nhịp đập của đối phương, giống như ngọn lửa nóng, giống như muốn thiêu rụi thân thể vốn đã đạt tới cực hạn.
Tầm mắt là một mảng tối đen, nhưng cảm nhận rõ ràng mỗi một cử động của đối phương trong cơ thể.
“Tiểu Bát.... Dận Tự....” Dận Chân hôn lên môi hắn, đầu lưỡi đẩy mở khớp hàm của hắn để tiến quân thần tốc, nụ hôn như muốn cắn nuốt đối phương, sợi chỉ bạc từ giữa môi hai người nhiễu xuống, trượt dọc theo cằm đến xương quai xanh.
“Cởi ra....” vải bịt mắt dần dầm ẩm ướt, miệng khẽ hé, đã rơi vào trạng thái rối loạn.
Dận Chân lại hôn hắn, từ từ cởi dây trói ra.
Cơ thể bất chợt không còn trói buộc thoáng co giật, dịch thể trắng đục bắn lên bụng đối phương, Dận Chân nghiến răng, cũng theo sau bắn ra.
Dây trói trên tay và mắt được cởi ra, Dận Tự khẽ nheo mắt, tạm thời chưa thích ứng được với ánh sáng, không khỏi vươn tay che hờ mắt lại, nướt mắt còn vươn trên mặt, thoạt nhìn trông thật yếu ớt, tuy rằng Dận Chân biết không phải vậy, nhưng vẫn không kiềm được nhẹ nhàng hơn, để hắn thoải mái tựa vào, miệng vẫn không quên trêu ghẹo.
“Vi phu hầu hạ thế nào?”
“Tứ ca.” người nọ cười đến nhu tình vạn chủng, tay quàng lên cổ y, kéo y cúi đầu sát xuống.
“Hử?” Dận Chân bị hành động khiêu khích bất ngờ của hắn làm cho choáng váng, không nhịn được thuận theo hắn.
Dận Tự kề sát bên tai y, cười lạnh một tiếng: “Chừng nào thì huynh để đệ đệ này lên đây?”
Dận Chân trăm triệu lần không ngờ đến người thường ngày luôn tỏ ra nho nhã này lại bị y ép đến nói ra lời thô tục như vậy, không khỏi thừ người.