Mấy người sau khi vào hậu đường lập tức đuổi những người không liên quan xuống, Dận Tự bấy giờ mới mở lời: “Lúc nãy nhìn sắc mặt của đại nhân, chẳng lẽ có ẩn tình gì khó nói sao?”
Vương Phụ vừa nghe thấy lời này không khỏi quay qua nhìn Dận Tự thêm vài lần, trong lòng suy đoán người này nhìn chưa tới tuổi trưởng thành mà lại có thể cùng đi đến đây, hơn nữa còn dám giành mở lời trước, nhất định rất được vị khâm sai đại thần này sủng ái, lập tức than thở: “Thương gia hùng mạnh nhất của Phủ Bình Dương này là Vinh Thái Phong, mà lão bản đứng sau lưng Vinh Thái Phong tên là Từ Thái, chính là em vợ của Tuần phủ tỉnh chúng ta —— Cát đại nhân.”
Mã Tề nói: “Hóa ra là vậy, nhưng đời nào có đạo lý ỷ vào quan hệ mà không cho mượn lương, đây là lương thực mà triều đình cần dù lấy tiền đắp vào hay muốn trưng thu trước đều được, chẳng lẽ gã dám chống lại quan phủ sao?”
Vương Phụ cười khổ: “Từ Thái nói rằng không phải gã không muốn cho mượn, mà căn bản là do nhà gã cũng bị thiên tai, kho lúa bị chôn vùi dưới đất, bây giờ không còn dư lương thực.”
“Không đến nông nỗi đó chứ, nếu như không có dư lương thực, vậy mọi người trong hiệu buôn của gã ăn gì uống gì?” Huệ Thiện đang đứng sau lưng Dận Tự đột ngột cắt lời.
Vương Phụ gật đầu: “Chính là vậy đấy, cho nên hạ quan mới nghĩ trong chuyện này có điều kỳ lạ, thế nhưng không có chứng cứ, lại không thể xét nhà của gã, hôm nay đi ra ngoài dạo một vòng cũng không tìm được biện pháp thích hợp, vừa quay về thì gặp khâm sai đại nhân.”
Mã Tề nhướng mày định nói nhưng lập tức bị ánh mắt của Dận Tự ngăn cản.
“Hồ đồ!” Chung trà bị ném xuống đất, vang lên tiếng sứ vỡ vụn.
Một người trung niên nhìn có vẻ phú quý đứng bên cạnh, ngập ngừng gọi: “Tỷ phu...”
Mặt mày Cát Nhĩ Đồ u ám không nói một lời.
Từ Thái cười cầu hòa nói: “Tỷ phu, đây không phải chỉ là chuyện cỏn con thôi sao, năm nay chúng ta còn chưa ‘hiếu kính’ cho bên Thái tử điện hạ thì lại gặp phải thiên tai như vầy, nếu chúng ta không để giành chút ít gọi là phòng thân chỉ sợ đến lúc đó phải há mồm ngáp gió...”
Cát Nhĩ Đồ lạnh lùng gạt phăng: “Ngươi có bao nhiêu của cải tưởng ta không biết sao, sao ngươi hồ đồ như vậy lại dám thẳng thừng từ chối cho mượn lương, ngươi có biết lần này bên trên phái ai tới không hả?”
Từ Thái tim dộng thình thịch: “Ai? Chẳng lẽ là Đại A ca?”
“Mã Tề, một người rất được Hoàng thượng tín nhiệm, cái này cũng không có gì hệ trọng, tệ ở chỗ hắn không phải là người của Thái tử điện hạ.”
Từ Thái thở phào nhẹ nhõm, cười bảo: “Tỷ phu quá cẩn thận đấy thôi, dù bản lĩnh của Mã Tề có cao cường tới đâu thì cũng có đủ để đối đầu với Thái tử điện hạ sao?”
Cát Nhĩ Đồ lườm gã, cơn tức trong người còn chưa tan: “Lúc tên Vương Phụ kia đến trưng thu lương đáng lẽ ngươi ít nhiều gì cũng nên giao ra chút ít mang tính tượng trưng, làm màu cũng được, đằng này lại nói không có lấy một hát thóc, ai tin? Không chịu bỏ cái lợi nhỏ, đâu ra cái lợi lớn, tầm nhìn của ngươi quá hạn hẹp!”
Từ Thái nhận thấy sự tình dường như vẫn còn đường cứu vãn, vội vàng cười lành: “Tỷ phu dạy phải ạ, lần sau đệ nhất định chú ý, nhưng còn giờ...”
“Lần này ta viện cớ đang công vụ bề bộn quay về trước, nếu bên Vương Phụ phái người dâng sớ lên triều, ta còn có thể giữ chân chúng một thời gian, khâm sai tới tất nhiên sẽ tới Phủ Thái Nguyên trước, ngươi cũng không cần lo lắng quá, nhưng ngươi ở Bình Dương phải tranh thủ giải quyết xong xuôi cho ta.”
“Ý của tỷ phu là?”
“Cứ vậy đi...”
——
Bọn họ nói thêm ít câu với Vương Phụ xong thì Mã Tề nói phải gửi tấu chương bẩm báo tình hình trước đã, hắn dẫn theo đám Dận Tự tạm thời ở hậu viện của phủ nha Bình Dương.
“Bát A ca, tại sao...?” Đợi tới lúc trong phòng chỉ còn lại hai người, Mã Tề gấp gáp đặt câu hỏi.
Trên thực tế, hắn khá bất mãn với hành động cắt ngang lúc nãy của Dận Tự, mặc dù tuổi đối phương còn nhỏ, nhưng thân phận rành rành ra đó không thể lẩn đi đâu được, hắn không được phép thất lễ, trong lòng Mã Tề cũng không tài nào đoán được tại sao Hoàng thượng lại để vị Bát Hoàng tử này đi đến đây, rốt cuộc là đến để rèn luyện, hay để giám sát mình?
Dận Tự nói: “Mã đại nhân có điều không biết, Tuần phủ Sơn Tây Cát Nhĩ Đồ chính là người của Thái tử điện hạ.”
Mã Tề im lặng nhăn mày, lát sau mới nói: “Vậy thì sao, Cát Nhĩ Đồ dám cả gan bao che em vợ, từ chối cho mượn lương, tội này khó thoát, giờ nô tài lập tức thượng tấu, bẩm báo Thánh thượng.”
Tên Mã Tề này, nói dễ nghe thì là tính tình ngay thẳng, nói khó nghe hơn, chính là có hơi nông nỗi.
Kiếp trước mình và hắn không mấy quen thân, kết quả rút cuộc hắn bị Đông Quốc Duy dụ dỗ, không hay không biết trở thành người của đảng Bát gia. Lần đầu tiên phế Thái tử, Khang Hy để chúng thần tiến cử người cho vị trí Thái tử, hắn liền tiến cử Bát A ca ngay, kết quả sau đó quần thần xuôi theo chiều gió bước ra, đến lúc Khang Hy muốn truy cứu trách nhiệm, lại đổ hết mọi tội lỗi lên đầu Mã Tề, hắn không cách nào thanh minh, trong lòng tràn đầy uất ức dẫn đến hành vi trên điện có chút lỗ mãng, bị Khang Hy phán rằng “Thần tử mà dám tác oai như vậy, tội không thể xá”, rơi vào kết cục bị bãi quan, mãi đến năm Khang Hy thứ bốn mươi chín mới được khôi phục lại.
Dận Tự lắc đầu: “Mã đại nhân, nếu ngươi muốn thượng tấu đương nhiên ta sẽ không ngăn cản, nhưng trước lúc ý chỉ điều động lương thực còn chưa xuống tới, kế sinh nhai của bá tính những ngày đó phải làm sao, phải lấy gì để sống đây?”
Mã Tề thoáng sửng sốt, “Trực tiếp đi tìm Cát Nhĩ Đồ, bắt gã cho mượn lương.”
“Hắn chưa từng nói là hắn không đồng ý việc em vợ cho mượn lương, đồng thời chúng ta cũng không biết liệu Từ Thái có phải thật sự không có lương thực hay không, nếu cứ tự tiện hành động trước chỉ sợ sẽ bứt dây động rừng.”
Nếu đổi lại hắn là tứ ca – vị Hoàng đế tương lai kia, phỏng chừng nhất định ra lệnh, xét nhà là xong, mặc kệ ngươi có hay không có lương, xét trước nói sau.
Nhưng đừng nói đến việc hắn không phải Hoàng đế, dù là Hoàng đế đi nữa, làm như vậy sẽ chỉ tổ hại bản thân mang danh lỗ mãng, bị người đời chỉ trỏ sau lưng. Kiếp trước bọn Dận Đường chính do nhìn nhận đúng điểm này nên mới có thể đến Giang Nam phát tán lời đồn, bảo vua Ung Chính Dận Chân chuyên quyền tàn nhẫn, khắt nghiệt hẹp hòi, đến cuối cùng chúng cũng giống như mình bị tước bỏ tước hiệu giam lỏng, mà chuyện đó cũng trở thành một trong số những tội trạng sau này.
Mã Tề nhíu mày trầm tư. “Bát A ca nói không phải không có lý, nhưng xem tình thế hiện nay thì ngoại trừ con đường mượn lương, không còn biện pháp nào khác, vạn nhất mấy ngày trước khi ý chỉ hạ xuống mà bá tính do đói quá dẫn đến dân bị nạn nổi loạn thì sao, vậy chúng ta càng không đảm đương nổi.”
Dận Tự trầm ngâm một lát, rồi nói: “Thế này đi, đại nhân cứ viết tấu chương trình bày tường tận tình hình nơi này cho Hoàng a mã biết, để ta đi ra ngoài xem thử tình hình thế nào rồi tính.”
“Cũng được, Bát A ca phải mọi việc cẩn thận.”
Ban đầu thái độ của Mã Tề đối với việc có thêm Dận Tự đồng hành vốn là “có hay không cũng vậy”, cũng chẳng trông mong gì vào việc hắn có thể giúp đỡ một tay, chỉ hi vọng vị A ca trẻ tuổi này không gây thêm cản trở cho mình cũng đã vạn sự đại cát rồi, nhưng hiện tại xem ra, Bát A ca tuy tuổi còn trẻ nhưng đã chín chắn, xử sự thận trọng, đồng thời cũng tỏ rõ bản thân cực kỳ xuất sắc giữa chúng A ca, hèn gì khó trách Đông Quốc Duy đối với hắn...
Lắc đầu, đem suy nghĩ không liên quan gì trong đầu quăng ra ngoài, Mã Tề trải tấu chương, chọn từ để bắt đầu viết.
Dận Tự dẫn theo hai người Huệ Thiện và Cao Minh ra ngoài phủ nha Bình Dương.
Phủ Bình Dương sau thiên tai lần này trở nên tiêu điều vô cùng, thật ra trên đường đến đây bọn họ cũng đã biết phần nào, nhưng so với việc cả hai người đều ngồi lì ở đó không ai nói gì thì không bằng đi ra ngoài một chuyến, tạm thời cứ xem như giải khuây đi.
Một lão già mặt mày rầu rĩ chống gậy đang nắm tay một tiểu hài tử đi tập tễnh phía trước, cả hai người đều gầy đến nỗi chỉ còn da bọc xương, nhất là lão già, xương gò má nhô cao, hốc mắt trũng sâu, nhìn thoáng qua có hơi đáng sợ, đến cả hán tử như Huệ Thiện nhìn thấy cũng sinh lòng thương xót.
“Bát gia, nô tài đi qua cho bọn họ ít bạc?”
Thấy Dận Tự gật đầu, Huệ Thiện đi lại gần, móc ra một túi bạc nhỏ, theo chân bọn họ nói gì đấy, lại chỉ chỉ về hướng Dận Tự, đồng thời đưa bạc cho bọn họ.
Lão già không hề ngoái đầu nhìn về phía Dận Tự, trên gương mặt đờ đẫn cũng chẳng hiện ra chút xíu cảm kích nào, miệng khẽ khép mở, nói một câu rồi lại từ từ tiến về phía trước, cuối cùng cũng không cầm lấy bạc.
Huệ Thiện hơi lúng túng chạy về, nói: “Bát gia, lão già đó không lấy bạc, nói rằng có bạc cũng không mua được lương thực.”
“Vậy thì thôi, đi chỗ khác xem xét trước đã.” Dận Tự nói, hiện tại trên người bọn họ không có lương khô, mà quanh khu vực này đừng nói là cửa hàng, ngay cả người sống cũng rất thưa thớt.
Kiếp trước hắn một lòng nghĩ cách luồn cúi thủ đoạn, tuy có danh hiền vương, nhưng hư danh ấy lại chỉ dừng lại trong phạm vi giữa quần thần hoặc trong các sĩ tử, nếu bàn về đại sự ích nước lợi nhà thì không hơn được nửa chuyện.
Hôm nay khi đã đoạn tuyệt với mộng tưởng kia, tĩnh tâm lại, không ngờ phát hiện rằng khi bản thân nhìn nhận một chuyện, cũng có nhiều cách nghĩ và cảm nhận khác nhau.
Tuy rằng dự tính ban đầu của chuyến đi này chỉ là vì trốn tránh bị chỉ hôn, nhưng giờ đây bản thân lâm vào tình cảnh thế này, cũng không tránh khỏi cảm xúc thổn thức thương xót vì cảnh tượng bi thảm trước mặt, nếu cuộc đời này đã quyết không đi tranh giành ngai vị kia, sao không ra sức làm một ít việc có ích, tuy có thể làm lợi cho một số người nhưng dù sao so với quá khứ tranh giành chém giết, kết cuộc thảm thương vẫn tốt hơn nhiều.
Dận Tự lòng ôm tâm sự, vừa đi vừa nghĩ, hai người Huệ Thiện và Cao Minh cũng không dám đi quấy rầy hắn.
Ba người đi ngang một phế tích sập sệ, thoáng cái đã sang một con phố khác.
Nhà cửa hai bên con phố này tuy rằng cũng bị hư hại như vậy nhưng mức độ nhẹ hơn rất nhiều, xung quanh nhà còn rải rác mấy người dáng dấp như gia đinh đang dọn dẹp đất đá quét tước, người từ trong nhà đi ra ăn mặc rõ ràng đẹp đẽ hơn rất nhiều.
Dận Tự trong lòng rục rịch, nói với Huệ Thiện: “Ngươi đi dò hỏi thử xem, nhà của Từ Thái ở đâu.”
Huệ Thiện vâng lời chạy lên trước hỏi thăm, một lát sau lập tức quay trở lại, nói là đi tiếp về phía trước thêm khoảng mười bước là có thể thấy ngay. Người bị hỏi từ cách ăn mặc của Huệ Thiện có thể suy đoán đây không phải người tầm thường nên lại lắm lời thêm đôi ba câu, nói rằng nhà của Từ Thái là tòa nhà bự nhất đẹp nhất trên con phố này, thậm chí trong toàn bộ Phủ Bình Dương này.
Bự nhất đẹp nhất, Dận Tự khẽ nhếch khóe miệng, đi tiếp về phía trước.
Bên kia đường, nơi góc quẹo có một người cầm lá cờ, trên đó viết bốn chữ “Toán vô di sách”.
Y sam của y tuy hơi rách rưới, sắc mặt cũng có chút xanh xao nhưng tinh thần lại vô cùng sáng láng, miệng còn hô: “Xem quẻ, bói toán đủ mọi chuyện, tính không đúng không lấy tiền đây!”