Sơn Hà Nhật Nguyệt

Chương 37: Động đất



Ban đầu Dận Tự cũng không hề để ý, nhưng lúc đi được mấy bước kẻ đó lại hô lớn lần nữa, mới lôi kéo hắn nhìn thoáng qua.

Vừa lướt mắt nhìn lại không ngờ nhận ra có điều kỳ quặc.

Phủ Bình Dương gặp phải thiên tai trầm trọng, gia đình bình thường đa số đều phải chạy vạy khắp nơi mới có thể no bụng, vào thời điểm này liệu có ai sẽ rảnh rỗi hứng trí để đi xem bói, mà chỗ người này đứng vừa vặn đối diện với tòa nhà của Từ Thái —— thủ phủ Phủ Bình Dương.

Dường như cảm nhận được ánh mắt của Dận Tự, kẻ đó cũng ngẩng đầu nhìn sang, Dận Tự chú ý gương mặt của y tuy rằng vẫn hiện hữu vẻ đói khát, thân thể cũng hơi gầy yếu, nhưng trên người lại hoàn toàn không tản ra thứ cảm giác con buôn đi lại trong giang hồ, đôi mắt thanh minh hữu thần đang nhìn thẳng Dận Tự, không kiêu không hèn.

Trong lòng hắn dấy lên hứng thú, đi lại.

“Không biết tiên sinh có thể giúp coi xem một quẻ không?”

“Các hạ muốn xem chuyện gì?”

Dận Tự móc ra một thỏi bạc nhỏ đặt trước mặt y, “Tiên sinh không ngại xem thử hiện tại ta đang muốn xem chuyện gì?”

Nếu đổi lại đây là một tiên sinh xem bói tầm thường, chỉ sợ đã cho rằng người này là muốn tới quậy sạp của mình, nhưng y lại lười biếng liếc mắt nhìn Dận Tự, nói: “Nếu ta đoán được, ta không cần ngân lượng, chỉ mong nhờ vả các hạ một việc.”

Dận Tự cười nói: “Tôn giá tự tin như vậy, không ngại xem trước rồi hãy nói sau.”

[Tôn giá: cách xưng hô tôn trọng người đối diện]

Kẻ đó nghe vậy, không bắt đầu tính quẻ, cũng không dùng bất kỳ dụng cụ xem bói nào, chỉ hơi thấp giọng, nhìn Dận Tự, chậm rãi nói: “Các người tới là để điều tra Từ Thái.”

Huệ Thiện biến sắc, đang định rút ra thanh đao đeo bên hông nhưng bị Dận Tự đè lại, biết hành động của Huệ Thiện đã lọt vào mắt đối phương, chỉ tùy tiện hỏi: “Dựa vào đâu có thể khẳng định như vậy?”

“Sơn Tây động đất, triều đình nhất định sẽ phái khâm sai đại thần đến, cho nên tại hạ đã theo dõi phủ nha Bình Dương cả ngày lẫn đêm, thấy tận mắt các vị vào nha môn, lại từ chỗ thân thích làm việc trong nha môn nghe được tin tức, biết được các vị chính là khâm sai triều đình phái tới...”

Huệ Thiện cắt ngang lời của hắn, lạnh lùng nói: “Vậy ngươi ở đây giả thần giả quỷ, rốt cuộc là muốn làm gì?”

Khuôn mặt kẻ đó lập tức trở nên nghiêm túc, vén vạt áo phịch một tiếng quỳ trên mặt đất, dập đầu hướng bọn họ rồi mới đứng dậy, cung kính chắp tay thi lễ, nói: “Thảo dân Thẩm Triết, đặc biệt đến đây để minh oan.”

Dận Tự nhìn thấy nét mặt nghiêm túc của hắn, hoàn toàn không còn vẻ biếng nhác trước đấy. “Ta cũng không phải khâm sai, chỉ là người đồng hành giúp đỡ, ngươi có oan tình, cớ sao lại đứng đợi trước cửa nhà Từ Thái?”

Thẩm Triết gật đầu: “Chuyện là vầy, thương nhân của Phủ Bình Dương có nhiều liên hệ với giới quan lại Sơn Tây, rắc rối phức tạp, không thể nói rõ trong vài câu, nếu các vị đến để thăm dò dân tình, tất nhiên sẽ đề cập đến vấn đề mượn lương, mà Phủ đài đại nhân nhất định sẽ nhắc về Từ Thái với các vị, ta dự đoán khâm sai đại nhân tám chín phần sẽ phái người đến điều tra Từ Thái, vả lại không còn cách nào khác nên đành tới đây canh chừng.”

Dận Tự thoáng trầm tư, nói: “Nơi này không phải chỗ để trò chuyện, ngươi tìm một chỗ rồi hãy kể tỉ mỉ cho ta nghe.”

“Xin mời các vị đi theo ta.”

Thẩm Triết dẫn mấy người bọn họ đi đến trước một gian nhà, đi vào trước rồi xoay lại tỏ thái độ ái ngại nói: “Nhà nhỏ đơn sơ, mong các vị bỏ qua cho.”

Gian nhà tuy cũ kỹ không thiếu các vết nứt trên tường, nhưng bày biện lại khá gọn gàng tao nhã, vài chậu cây kiểng đặt trong nhà, còn có mấy bức thi họa treo trên tường, phần lạc khoản đều đề Thẩm Triết.

Đợi mọi người ngồi vào chỗ của mình rồi, Thẩm Triết mới chắp tay nói: “Tại hạ có thể đường đột hỏi một câu không, công tử là người có quan hệ thế nào với khâm sai đại nhân, tôn tính đại danh?”

Dận Tự trả lời: “Ta là chất tử họ hàng xa của khâm sai đại nhân, gọi Ứng Bát là được rồi, lần này đi theo bá phụ ra ngoài làm việc, nếu có nội tình gì thì có thể nói với ta.”

Thẩm Triết gật đầu, y thực sự đã không còn nơi nào để cầu xin giúp đỡ, cũng không so đo người trước mắt chỉ là một thiếu niên mười lăm tuổi đầu, lập tức kể: “Chuyện này kể ra rất dài dòng. Ta thuở nhỏ phụ mẫu mất sớm, toàn nhờ vào sự giúp đỡ của một đôi phu phụ họ Lệ hàng xóm mới có thể an tâm đọc sách, thi đỗ công danh, thế nhưng ba năm trước đây xảy ra một biến cố, Lệ tẩu lúc ra ngoài tình cờ chạm mặt Từ Thái, bị gã nhìn trúng, gã liền phái người sát hại Lệ đại ca, lại ép dòng họ Lệ gia ra mặt, nói muốn đòi lại nhà cửa ruộng vườn của Lệ gia, khiến cho Lệ đại tẩu cùng đường, nàng không cam lòng bị Từ Thái bắt làm ngoại thất, nên cũng trầm mình tự sát, để lại một đứa con thơ, năm nay mới ba tuổi.”

“Ngươi nói Lệ đại ca của ngươi bị người khác bức tử, có bằng chứng gì không?”

Thẩm Triết lắc đầu: “Không có, lúc đó tin tức Lệ đại ca chết truyền về, nói là đêm khuya đi trên đường bị trượt chân rơi xuống ao, nhưng mà con đường bên cạnh cái ao đó, bằng phẳng rộng rãi, Lệ đại ca cũng không bị bệnh về mắt, sao có thể đi tới nỗi rơi xuống ao, cứ xem như là bị rơi xuống đi chăng nữa thì khả năng bơi lội của huynh ấy xưa nay rất tốt, sao có thể lăn đùng ra chết đuối được, hơn nữa Lệ đại ca chết chưa được ba ngày thì đã xảy ra vụ dòng họ Lệ gia bức bách Lệ tẩu, sau đó còn vụ quản gia Từ gia tự nhiên nhảy ra, sao có thể bảo kẻ khác không liên tưởng.”

“Nếu đã vậy, sao ngươi không trực tiếp báo oan với Tri phủ?”

Thẩm Triết ai thán: “Tại hạ thật sự đã cùng đường mạt lộ, không còn nơi nào để cầu xin giúp đỡ, vụ án này xảy ra Huyện Phù Sơn, đến nay đã ba năm, trong ba năm này đã thay đổi hai vị Huyện lệnh, cả hai người ta đều đã gặp để tố cáo, nhưng cũng tốn công quay về, một người thì đùn đẩy một người thì lần lựa, hay không tra.”

Hắn khẽ cười khổ: “May mà ta có công danh trên người, bằng không chỉ sợ đã sớm bị quan phủ chụp cho tội danh vu cáo đem trảm lập huyết rồi, sau đó ta lại chạy đi tìm Tri phủ tiền nhiệm, ông ta nói với ta, Từ Thái là em vợ của Tuần phủ Sơn Tây Cát Nhĩ Đồ, tỷ tỷ của gã là tiểu thiếp được Cát Nhĩ Đồ cực kỳ sủng ái, khuyên ta nên trở về chăm chỉ đọc sách, không nên tiếp tục mù quáng chật vật vậy nữa, rồi lại bị Từ Thái biết, còn phái người đánh ta một trận, răn đe ta chớ chõ mỏ xen vào việc người khác, nghe nói vị Tri phủ hiện thời là một thanh quan tốt bụng vô cùng, nhưng ta cũng không dám mạo hiểm lần nữa, chỉ mong bản thân có thể sớm ngày đạt được công danh, đòi lại công bằng cho Lệ đại ca, không ngờ gặp phải thiên tai, biết chắc triều đình tám chín phần sẽ phái khâm sai đến đây, nên lại dấy lên một tia hi vọng, diễn một trò ra vẻ huyền bí, muốn gây chú ý với các vị.”

Huệ Thiện và Cao Minh sau khi nghe xong lời tường thuật của y, đều lộ ra nét mặt căm phẫn vô cùng, ngược lại Dận Tự vẫn bình tĩnh như thường, thong thả nói: “Theo như lời ngươi, Tuần phủ Sơn Tây là hậu đài của Từ Thái, dù ngươi có đỗ hạng nhất thi Đình, nhiều nhất cũng chỉ là một Hàn lâm lục phẩm, mà đến khi đó nói không chừng Cát Nhĩ Đồ đã thăng chức từ lâu, ngươi lại phải đợi đến bao giờ mới có thể lật đổ hắn?”

Thẩm Triết thở dài một tiếng: “Ta sao có thể không rõ, nhưng dù biết lời này bất kính ta vẫn phải nói, quan trường đen tối, quan lại bao che lẫn nhau, ta lại phải đợi đến tháng nào năm nào mới có thể báo thù này?”

Đang lúc trò chuyện thì có một giọng nói rụt rè vang lên: “Trầm thúc...”

Thẩm Triết quay đầu lại, lộ ra nét mặt từ ái, vẫy tay bảo nó qua đây, rồi nói với đám người Dận Tự: “Ứng công tử, đây là đứa con thơ của phu phụ Lệ thị mà lúc nãy ta nhắc tới, tên là Thanh Hòa. Thanh Hòa, mau mau thi lễ với khách đi.”

Lệ Thanh Hòa làm dáng điệu chắp tay thi lễ, giọng nói trẻ con trong trẻo, làm Dận Tự nhớ tới Thập Tam và Thập Tứ tuổi hãy còn nhỏ ở trong cung.

“Thanh Hòa thỉnh an các vị.”

“Nếu ngươi muốn lật đỗ Từ Thái, chưa hẳn cần tự mình đi khảo thí công danh.”

Thẩm Triết ngạc nhiên hỏi: “Ý của Ứng công tử là?”

Dận Tự điềm nhiên nói: “Huệ Thiện, Cao Minh, các ngươi đi ra ngoài trước đi.”

Đợi hai người đều lui ra ngoài rồi, Dận Tự mới tiếp tục: “Từ Thái dù sao cũng là kẻ thù của ngươi, chẳng lẽ ngươi chưa từng điều tra về gã sao? Nhược điểm của gã, thóp của gã, đôi khi cũng có thể đưa đối phương vào chỗ chết.”

Huệ Thiện là thiếp thân thị vệ Hoàng a mã ban cho hắn, dù có trung thành hơn đi nữa, khi nói chuyện cũng cần kiêng dè ba phần, hắn tuyệt đối không mong muốn để những lời ngày hôm nay truyền đến tai Khang Hy, bị ông nhận định mình là một người giỏi về mưu kế.

Thẩm Triết vốn còn đang nghĩ cách thuyết phục thiếu niên này chuyển lời giúp mình, không ngờ hắn chớp mắt đã nói trúng tâm sự của bản thân, không khỏi đánh giá hắn cao hơn.

“Ứng công tử tuổi trẻ thông tuệ, ta biết khâm sai đại nhân và Phủ đài đại nhân hiện tại chắc hẳn đều đang đau đầu vì vấn đề lương thực, kẻ hèn này bất tài, nhưng đang muốn hiến một kế sách có thể bắt Từ Thái cam tâm tình nguyện giao lương thực ra, chỉ mong sau khi chuyện này thành công, có thể đem Từ Thái ra trị tội, hoàn thành tâm nguyện báo thù của ta.”

Dận Tự biết rõ còn cố hỏi: “Sao nói vậy, Từ Thái bảo trong nhà gã không có lương thực, là nói dối à?”

Thẩm Triết cười khinh bỉ: “Bá tính Bình Dương có ai không biết Từ Thái gia tài bạc triệu, lương thực chứa trong kho nhiều đến mốc meo, nếu gã không có dư lương, vậy còn nơi nào có nữa?”

Dận Tự nhướng mày: “Nếu đã vậy, ngươi có kế sách gì?”

Thẩm Triết mở miệng đang định nói, chợt phát giác mặt đất dưới chân rung động nhè nhẹ, bàn ghế giường tủ cũng rung rinh theo, song trong nháy mắt, cảm giác rung rinh càng ngày càng dữ dội, Thẩm Triết biến sắc, Lệ Thanh Hòa bên cạnh gương mặt tràn đầy sợ hãi.

Dận Tự còn chưa kịp đứng dậy, toàn bộ phần tường ngói phía sau ầm ầm ngã sập xuống, Cao Minh và Huệ Thiện sắc mặt đại biến, không chút nghĩ ngợi lập tức lao vào nhà, nhưng vào lúc còn cách cửa chưa tới nửa bước thì chứng kiến xà nhà trên đầu Dận Tự sập xuống, cả gian nhà hóa thành phế tích.

“Gia ——!” Cao Minh thảm thiết hô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.