Mà ngay cả Khang Hy khi nghe lời này, cũng hơi bất ngờ. “Tại sao?”
Thái tử đầu tiên dập đầu một cái xong mới nói: “Hoàng a mã, ngài lần trước thân chinh, do không cẩn thận bị nhiễm sốt rét, may nhờ chân mệnh thiên tử, bách bệnh tránh xa, cuối cùng mới chuyển nguy thành an, nhi tử thật sự không muốn ngài lại phải chịu bất kỳ nguy hiểm nào nữa, nếu thật sự cần thiết, hãy để nhi tử thay ngài xuất chinh!”
Khang Hy thật sự cảm động, từ năm Khang Hy thứ hai mươi chín đến nay, ông chưa từng thấy Thái tử kích động đến thất lễ như vậy trước mặt mọi người, đồng thời lần đầu thất lễ này, còn là vì ông.
“Đứng dậy đi.” Ông khẽ thở dài, tự mình tiến lên nâng Thái tử dậy, Thái tử đúng lúc cũng ngước đầu lên, Khang Hy thấy rõ trong mắt hắn ươn ướt, không khỏi càng xúc động hơn.
Vốn ông nói những lời này, cũng chỉ định thử phản ứng của mọi người, lại không ngờ tới Thái tử sẽ biểu hiện như thế.
Quá ngoài ý muốn, Khang Hy quyết định lần thứ hai thân chinh.
“Ý trẫm đã quyết, chọn một ngày lành, chinh phạt nghịch tặc Cát Nhĩ Đan.”
Đại quân chưa đi, lương thảo đi đầu, do lần xuất chinh này, Dận Chân phụ trách Hộ Bộ nên bận rộn đến mức đầu tắt mặt tối, đương nhiên phía bên Binh Bộ cũng phải phối hợp điều binh khiển tướng, nếu như so sánh, Dận Tự ở chỗ Lại Bộ, trái lại khá là nhàn nhã.
Lại qua hơn mười ngày nữa, cuối cùng cũng đến ngày xuất chinh, lần này, Khang Hy vẫn mang theo Đại A ca, để Thái tử lại giám quốc.
Ngoài ý muốn chính là, Sách Ngạch Đồ cũng bị hạ lệnh phải đi theo hộ giá.
Thiết nghĩ Hoàng a mã lo lắng hai người họ tiếp tục dính lấy nhau, lại nảy sinh ra ý đồ xấu xa gì đấy. Đại A ca ngồi trên lưng ngựa theo đại quân xuất phát, chậm rãi đi về hướng ngoài thành, đáy lòng cười khẩy suy nghĩ, mặt khác quay đầu lại nhìn.
Thái tử dẫn theo văn võ bá quan vẫn đứng yên ở đấy đưa tiễn, trong gió rét, gương mặt hắn dần dần trở nên mờ nhạt không rõ.
Khang Hy đi rồi, Dận Chân rốt cuộc có thể thở phào nhẹ nhõm, chỉ là lần này lại tới phiên Dận Tự nơm nớp lo sợ.
Chỉ vì Lương Phi ngã bệnh.
Thân thể Lương Phi, ban đầu vốn cũng không khỏe gì cho cam, bệnh cũ từ thời ở Tân Giả Khố làm khổ dịch, lại thêm sau khi sinh Dận Tự không được điều dưỡng đàng hoàng, dù nhỏ nhặt nhưng từ từ tích lũy theo ngày tháng, càng ngày càng nghiêm trọng.
Bình thường không nói gì, nhưng tới lúc thời tiết trái gió trở trời, thân thể lại theo đấy lòi ra không ít bệnh vặt, cộng thêm lần trước Dận Tự bị thương, nàng mỗi ngày lo lắng cho nhi tử, đúng là họa vô đơn chí.
Bệnh tới như núi lở, lần này bị bệnh, chớp mắt đã hơn mười ngày, không có chút khởi sắc nào.
Trong thâm tâm Dận Tự, vẫn tồn tại thứ cảm giác lo lắng thầm kín.
Kiếp này vì hắn mà có nhiều sự thay đổi, đưa đến ngạc nương được phong phi trước bốn năm, kiếp trước lúc Ngạc nương qua đời là vào năm Khang Hy thứ năm mươi, như vậy, hiện tại có thể vì chuyện này mà khiến bệnh của nàng tái phác sớm hơn dự định không?
Dù tứ ca có đối xử tốt với hắn thế nào đi chăng nữa, địa vị cũng không thể sánh bằng ngạc nương trong mắt hắn, nếu kiếp này có nguyện vọng nào hắn muốn thực hiện nhất, thì đơn giản chỉ là có thể thoát khỏi tràng cuộc tai họa này, phụng dưỡng ngạc nương đến cuối đời.
Vệ thị nửa nằm trên giường, nhìn nhi tử một tấc không rời, thở dài: “Ở đây trông chừng ta như thế để làm gì, công vụ Hoàng thượng giao cho con, đã làm xong hết chưa?”
“Ngạc nương không cần bận tâm, nhi tử tự biết chừng mực.” Dận Tự ngồi bên giường, nắm lấy tay nàng. “Ngạc nương hãy chuyên tâm dưỡng bệnh, mau chóng khỏe lên.”
Vệ thị mỉm cười dịu dàng: “Giờ đây con đã trưởng thành rồi, ngạc nương cảm thấy may mắn biết bao, có thể được con hiếu thuận thế này, chỉ trông sao có thể nhìn thấy con cưới một người hiền thê, thì đã không mong gì hơn.”
Dận Tự nghe thấy trong lời nói loáng thoáng lộ ra ý nghĩa không lành, không khỏi hơi nhăn mày. “Ngạc nương nói gì vậy, người đương nhiên có thể sống lâu trăm tuổi mà.”
“Con người sống lâu như vậy để làm gì chứ, ngạc nương sống, chỉ có thể trở thành gánh nặng của con mà thôi.” Vệ thị nhìn hắn, ánh mắt lộ ra sự ôn nhu từ ái. “Từ nhỏ đến lớn, con vì xuất thân của ngạc nương mà phải chịu không ít ánh mắt xem thường lạnh nhạt, ngạc nương vốn còn lo lắng con sẽ vì vậy mà bị ảnh hưởng, thật may sao con không có. Không chỉ không có, lại còn tao nhã lễ độ, cung kính khiêm nhường, ngạc nương rất mừng.”
“Ngạc nương chỉ có một nhi tử là con, nếu con biểu hiện không tốt, chẳng phải sẽ làm ngạc nương đau lòng sao?” Dận Tự mỉm cười, đặt tay nàng vào trong chăn.
“Lần trước con nhờ ngạc nương giúp lựa chọn thê tử, ngạc nương cũng đã để ý rồi, nhìn tới nhìn lui, cảm thấy Nhị Cách cách của Phú Sát gia, tính tình ngoan ngoãn dịu hiền, lại dễ dàng hòa hợp, ắt hẳn sẽ là một thê tử tốt.”
Nhị Cách cách của Phú Sát gia?
Dận Tự lấy làm lạ hỏi: “Phú Sát gia nào?”
“Nhị Cách cách của Nghị chính đại thần Mã Tề thuộc Tương Hoàng Kỳ, khuê danh gọi là Đình Xu.”
Dận Tự bắt đầu suy nghĩ, muội muội của vị Cách cách Đình Xu này, không phải mai sau sẽ là Đích phúc tấn của thập nhị đệ Dận Đào sao.
Nhất thời cảm thấy dở khóc dở cười, một gia đình không thể nào có hai vị Phúc tấn của Hoàng tử, nếu hắn thật sự cưới nữ tử này, có thể tính là phá hỏng mối nhân duyên của thập nhị đệ không?
“Ngạc nương, nhà Mã Tề, cũng có thể xem là vọng tộc.”
Vệ thị than thở: “Ngạc nương xuất thân không tốt, sao lại có thể xem thường nữ hài từ xuất thân gia đình thấp bé, chỉ là con hãy thử nghĩ xem, Hoàng a mã của con sẽ chịu cho con lấy một nữ tử thấp cổ bé họng làm Đích phúc tấn sao?”
Dận Tự ngẫn người, hắn chỉ một lòng mong không làm gì gây chú ý cho người khác, đích thực không nghĩ tời vấn đề này.
Từ xưa đến nay Phúc tấn của Hoàng tử, hiển nhiên đều phải lựa chọn từ những gia đình cao quý trong Tam Kỳ, vào cung hầu hạ là một chuyện, nhưng chưa từng nghe qua có người xuất thân thấp kém có thể làm chính thê của Hoàng tử, đừng nói chính thê, cho dù là Trắc phúc tấn, xuất thân cũng không thể thấp.
Thấy bộ dạng bần thần của Dận Tự, Vệ thị tiếp tục nói: “Ngạc nương đã nghe ngóng rồi, vị Mã Tề đại nhân này, giữ thân trong sạch, thiết nghĩ nề nếp gia đình cũng rất nghiêm khắc, ta cũng đã gặp qua mấy Cách cách của nhà họ, tướng mạo không tệ, tính tình cũng khá được, chỉ là Nhị Cách cách tuổi tác xấp xỉ với con, sang năm tuyển tú nàng chắc chắn phải tham gia.”
Mã Tề....
Cũng tốt.
Kết thân với ông ấy, so ra cũng không có gì đáng để người khác chú ý.
Dận Tự còn nhớ kiếp trước, lúc biết được Khang Hy chỉ Dục Tú cho hắn, biểu tình những huynh đệ khác nhìn hắn, giống như bản thân hắn là chuột sa hủ gạo vậy.
Về phần Mã Tề, ấn tượng của Dận Tự với ông cũng không xấu, kiếp trước không nói, chỉ lần trước cùng nhau đi cứu viện thiên tai, biểu hiện của Mã Tề cũng không tệ.
Hơn nữa người do ngạc nương lựa chọn, mới có thể hòa hợp với Ngạc nương.
“Ngạc nương làm chủ là được rồi.”
Hai mẫu tử đang trò chuyện, thì thấy Tô Bồi Thịnh từ bên ngoài lảo đảo chạy vào, phía sau là Cao Minh chạy theo.
“Bát gia, Bát gia!”
“Có chuyện gì vậy?” Dận Tự khẽ nhíu mày, không vui vì sự yên tĩnh của ngạc nương bị quấy rầy.
“Bát gia, ngài mau mau đi cứu gia của chúng tôi!” Dễ nhận thấy Tô Bồi Thịnh đã chạy rất gấp gáp để tới đây, khi nói còn thở không ra hơi.
Dận Tự ngạc nhiên. “Xảy ra chuyện gì, từ từ nói.”
Tô Bồi Thịnh gấp gáp đến độ sắp bật khóc tới nơi. “Gia, ngài ấy, ngài ấy bị Đức Phi nương nương tát một bạt tai, hiện đang quỳ gối ngoài Vĩnh Hòa Cung!”
Dận Tự tim như ngừng đập.
Sao lại ồn ào đến mức này?
An trí cho Lương Phi xong xuôi rồi, Dận Tự và Tô Bồi Thịnh cùng Cao Minh vội vã chạy đến Vĩnh Hòa Cung, lại thấy Dận Chân đang quỳ gối bên ngoài cửa, lưng ưỡn thẳng, nhưng đầu lại cúi thấp.
“Tứ ca!” Dận Tự bước lại gần, nhỏ giọng gọi.
Bóng lưng Dận Chân thoáng cứng còng, nhưng không quay đầu lại.
Dận Tự ngầm thở dài, nói huynh tạm thời đợi một chút, rồi lập tức đi vào Vĩnh Hòa Cung.
Trên đường tới đây, hắn đã nghe Tô Bồi Thịnh kể lại tổng thể mọi chuyện đã xảy ra.
Dận Chân đi thỉnh an Đức Phi, trùng hợp Đức Phi lại tới chỗ của Thái hậu, ở đấy chỉ có mỗi Thập Tứ A ca Dận Trinh.
Dận Trinh liền một mực đòi y dẫn nó ra ngoài chơi, Dận Chân không lay chuyển được nó đành phải dẫn nó ra ngoài Vĩnh Hòa Cung chơi, cứ đi cứ đi, đi mãi đến Ngự Hoa Viên.
Sau đó Thập Tứ A ca bảo có lời muốn nói riêng với tứ ca, Tô Bồi Thịnh liền bị phái đi lấy đồ.
Kết quả lúc quay lại, cục diện đã hoàn toàn thay đổi.
Thập Tứ A ca rơi xuống nước thiếu chút nữa chết chìm, lúc đó chỉ có một mình Tứ A ca ở đấy.
Vậy cuối cùng trong lúc đó xảy ra chuyện gì, không ai có thể nói rõ ràng.
Hôm nay một người còn đang nằm trên giường hôn mê bất tỉnh, sinh tử chưa rõ.
Người còn lại thì đang quỳ ở ngoài, không nói một lời, không hề biện bạch.
Dận Tự vào Vĩnh Hòa Cung, thì thấy Đức Phi đang ngồi bên giường, sắc mặt tái nhợt, lẳng lặng rơi lệ nhìn Dận Trinh, cũng không chú ý tới sự có mặt của hắn.
Xung quanh người thì bắt mạch, vắt khăn, bưng trà dâng nước, vội vàng rối loạn.
“Nhi thần Dận Tự thỉnh an Đức Phi nương nương.”
Đức Phi quay đầu lại nhìn hắn, nét mặt lãnh đạm nói: “Hôm nay Vĩnh Hòa Cung đang trong tình cảnh lộn xộn, không rảnh tiếp chuyện Bát A ca, mời về.”
Dận Tự cung kính thi lễ, nói: “Dận Tự nghe nói thập tứ đệ rơi xuống nước hôn mê, đặc biệt đi đến thăm.”
Trên mặt Đức Phi không nhận ra lấy một tia dao động. “Hóa ra là vậy, ngươi không phải đến xin tha cho Dận Chân à?”
Việc đã đến nước này, xin tha sẽ chỉ như thêm dầu vào lửa, Dận Tự sao lại không biết, hiện tại cảm thấy vô phương, đành phải nói: “Đức mẫu phi thứ tội, nhi thần đến không đúng lúc, chỉ là trong lòng lo lắng cho thập tứ đệ, không còn cách nào khác đành phải mạo muội.”
Đức Phi gật đầu, lau nước mắt, thản nhiên nói với hạ nhân đang đứng hầu bên cạnh: “Đi mời Thái tử điện hạ đến đây một chuyến cho ta.”
Mặc dù Dận Chân là nhi tử thân sinh của nàng, nhưng đồng thời cũng là dưỡng tử của Đông Hoàng hậu quá cố, đường đường là Hoàng tử cao quý chính thống, Đức Phi không tiện xử lý y, mà Thái hậu xưa nay hiền hòa dễ dãi, đụng phải những chuyện thế này cũng không cách nào nặng tay, bởi vậy nàng vừa mở miệng nói muốn đi mời Thái tử, Dận Tự biết ngay hỏng bét rồi.
“Nể tình cái gì?” Hắn còn chưa dứt lời, đã bị Đức Phi lạnh lùng cắt ngang. “Vậy nó có từng nghĩ tới nể tình Dận Trinh là huynh đệ ruột thịt cùng mẹ không?”
Dận Tự không dám nói nữa, Đức Phi rõ ràng là đang trong cơn giận, hắn chỉ có thể im lặng, tùy ý đối phương nổi cáu, trong lòng lại nhanh chóng suy xét các phương diện.
Tuy rằng kiếp trước hắn và tứ ca không thân thiết như hiện tại, nhưng cũng không nhớ là từng xảy ra một chuyện như thế này, chẳng lẽ bản thân sống lại lần nữa, liên lụy nhiều chuyện vốn không xảy ra cũng thay đổi?
Trong lúc căng thẳng, Thái tử cũng chạy tới.
Chuyện xảy ra trong cung nào có chuyện gì là bí mật, chỉ mới chớp mắt đã lan truyền khắp trên dưới hoàng cung, các A ca đã thành niên khác thì ngại đó là hậu cung không tiện xông vào, Thái hậu một lòng niệm Phật chỉ sợ lúc này còn chưa biết chuyện gì đang xảy ra, hiện tại người cai quản hậu cung ngoại trừ Đức Phi chính là Nghi Phi, nhưng một phần do sự thật Dận Chân là nhi tử thân sinh của Đức Phi, mẫu thân dạy dỗ nhi tử, người bên ngoài lấy tư cách gì can thiệp, cho nên Nghi Phi cũng không xuất hiện, người còn lại có tư cách hỏi tới, cũng chỉ có Thái tử.
“Này....” Thái tử nhìn qua Dận Tự đang quỳ trên mặt đất, lại nhìn sang Đức Phi.
Đức Phi thuật lại ngắn gọn quá trình câu chuyện, sau cùng nói: “Dận Chân là nhi tử của ta, Dận Trinh cũng là nhi tử của ta, mu bàn tay hay lòng bàn tay đều là thịt, phải xử lý thế nào, xin điện hạ hãy quyết định.”
Thái tử muốn lôi kéo Dận Chân, nhưng đồng thời không thể không nghiêm phạt, nhưng nếu không xử lý, rõ ràng Đức Phi cũng sẽ không bỏ qua, nghĩ nghĩ, hắn cười nói: “Đức mẫu phi bớt giận, việc này còn phải điều tra tỉ mỉ, không chừng bên trong có hiểu lầm gì đấy, hay là chờ thập tứ đệ tỉnh dậy rồi hẵng nói.”
Thái tử đã lên tiếng, đương nhiên không giống như Dận Tự, không có khả năng Đức Phi sẽ không nể tình, tuy rằng trong lòng bực tức, nhưng ngoài mặt vẫn nói: “Vậy cứ nghe theo điện hạ, trước mắt phải làm thế nào cho phải?”
“Không bằng trước mắt nhi thần dẫn tứ đệ về Dục Khánh Cung canh chừng thỏa đáng, đợi thập tứ đệ tỉnh lại hỏi han rõ ràng, không thì chờ Hoàng a mã ngự giá trở về, rồi đưa ra quyết định sau.”
“Vậy thì làm phiền Thái tử điện hạ rồi.”
Dận Tự biết trước mắt Đức Phi tuyệt đối sẽ không nghe lọt tai bất kỳ lời nào có nội dung xin xỏ cho Dận Chân, không còn cách nào khác đành phải lui ra cùng với Thái tử.
Ngoài điện Dận Chân vẫn đang quỳ thẳng lưng.
Thái tử đi đến trước mặt y, thấp giọng nói: “Đừng quỳ nữa, đi theo ta, trước lúc thập tứ đệ tỉnh lại, đệ phải ở lại chỗ ta.”
Dận Chân ngẩng đầu, môi khẽ mấp máy, dường như muốn nói gì đấy, nhưng đến cuối cùng vẫn lựa chọn im lặng.
Dận Tự cũng bước lên, nửa như ép buộc nâng Dận Chân dậy. “Tứ ca, hiện giờ huynh có quỳ ở đây cũng không ích gì, Đức Phi nương nương còn đang tức giận, làm gì cũng vô ích thôi, Thái tử điện hạ cũng là vì tốt cho huynh.”
Thái tử muốn lôi kéo Dận Chân, Dận Tự đương nhiên biết. Từ Bình Dương trở về, hắn và Dận Chân đã gián tiếp đắc tội Thái tử, nhưng sau đó Thái tử chẳng những không hề khởi binh vấn tội, đến cả âm thầm ngán chân cũng chưa từng, giống như chuyện đấy đã bị hắn cho vào lãng quên, khiến Dận Tự nhất thời không đoán ra tâm tư của hắn.
“Lời Dận Tự nói rất đúng.” Thái tử cười nói: “Đi thôi, lý nào nhị ca lại bạc đãi đệ sao?”
Ánh mắt Dận Chân lướt qua Dận Tự, thở dài, nghiêm trang hành lễ với Thái tử. “Đa tạ Thái tử điện hạ.”
“Huynh đệ một nhà, mắc gì nói lời khách khí như thế, bát đệ có muốn qua ngồi chơi một chút không?” Đôi mắt hoa đào của Thái tử hướng về phía Dận Tự.
Dận Tự mỉm cười hơi e ngại: “Gần đây ngạc nương triền miên giường bệnh, đệ còn phải qua đấy hầu hạ, không tiện ghé qua, ngày mai sẽ đến thỉnh an Thái tử điện hạ.”
“Cũng được.” Thái tử thấy dáng cười yếu ớt ngôn từ nhẹ nhàng của hắn, không khỏi tấm tắc bát đệ đúng là càng lớn càng xinh đẹp, trên gương mặt còn có thể thấp thoáng thấy được hình bóng của Lương Phi. “Vậy nhị ca sẽ chờ đệ đại giá quang lâm.”
Dận Tự cúi đầu hành lễ. “Cung tiễn Thái tử điện hạ.”
Hắn ngẩng đầu, nhìn hai người đi xa, chỉ là trong lòng đột nhiên cảm thấy bồn chồn không yên, không sao xua đi được.
“Rốt cuộc lúc đó đã xảy ra chuyện gì?” Hai người vừa đi xa, Thái tử lập tức truy hỏi.
Dận Chân thoáng trầm ngâm, lát sau mới đáp lại: “Tóm lại là lỗi của thần đệ.”
“Đệ nói những lời này là có ý gì?” Thái tử không nhịn được xua xua tay. “Nếu đệ thật sự bị oan, chẳng lẽ ta còn có thể đi thiên vị thập tứ đệ sao, nếu đệ không nói thật, ta làm sao giúp đệ đây.”
Dận Chân thở dài: “Đa tạ lòng tốt của điện hạ, chỉ là việc này, đích thực sai nằm ở Dận Chân, không có gì đáng để biện bạch.”
Thái tứ nhíu mày: “Chiếu theo ý đệ, tức là đệ thật sự đẩy Dận Trinh xuống nước sao?”
Dận Chân mím chặt môi, gật đầu.
Thái tử giậm chân: “Sao đệ có thể hồ đồ như thế hả, mẫu phi đệ bất công với Dận Trinh, cũng không phải chuyện ngày một ngày hai, trong cung biết bao nhiêu tai mắt đang chăm chăm vào chúng ta, trong lòng đệ có uất ức, âm thầm tìm một cơ hội dạy dỗ nó, cũng được đi, tội gì làm nên những chuyện gây chú ý thế này chứ, Hoàng a mã trở về, đệ bảo ta phải nói đỡ cho đệ thế nào đây!”
Dận Chân miễn cưỡng trưng ra gương mặt cười: “Ai làm người nấy chịu, thần đệ không dám liên lụy Thái tử điện hạ.”
Thái tử hừ lạnh: “Những lời này của đệ thật vô nghĩa, ta là Thái tử, đồng thời là nhị ca của đệ, tóm lại sẽ cố hết sức bảo vệ đệ, đệ cứ theo ta về Dục Khánh Cung rồi hẵng nói.”
Thái tử nói ra lời này, mang theo ba phần thăm dò, bảy phần lôi kéo, nên vừa dứt lời lập tức muốn nhìn thử phản ứng của Dận Chân thế nào.
Không ngờ tứ đệ của hắn lại phảng phất như không nghe thấy, hơi cúi gập đầu nhìn đường, có vẻ đang xuất thần đâu đâu.
Về phần Dận Tự vẫn đứng nguyên ở đấy suy nghĩ chốc lát, bóp bóp trán, không trở về chỗ Lương Phi mà ngược lại đi hướng về phía Thư phòng.