Dận Tự bất ngờ không kịp đề phòng bị đẩy thoáng lảo đảo, kéo theo cả Dận Đường ở trong lòng cùng té về phía trước, hắn sợ đụng phải Dận Đường nên tay trái vội vòng ra trước bảo vệ, kết quả khủy tay chấm đất, ma sát đau buốt.
Mọi người không kịp ngăn cản, nhìn thấy một màn như vậy đều sững sờ, Dận Nga cũng bị dọa mất hồn, nó đánh nhau với Dận Đường là do hai đứa từ nhỏ đã lớn lên bên nhau, càn quấy thành quen, nhưng nó nào có lá gan dám đánh bát ca.
Dận Chân cực kỳ hoảng sợ, vội chạy tới đỡ Dận Tự dậy nhưng khi nhìn thấy Dận Tự vẫn đang ôm chặt Dận Đường thì không khỏi hơi mất hứng, đến lúc nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Dận Tự hơi nhăn, thì nhanh chóng đem chút không vui này quăng ra sau đầu, xem xét thương thế của hắn.
Y kéo tay áo của Dận Tự lên, phát hiện chỗ khủy tay đã bị rách một mảng da lớn, bắt đầu chảy ra tơ máu.
“Bát ca ~~~” Tiểu Cửu ở trong lòng ấp úng.
Dận Nga thấy tình hình không ổn, đứng yên tại chỗ không dám nhúc nhích.
“Không sao đâu, kiếm ít thuốc thoa thì ổn rồi.” Dận Tự còn cười an ủi chúng.
Dận Đường giống như bị dọa ngu người, miệng bất giác lại khóc oa oa lên, Dận Tự dở khóc dở cười, vội bảo: “Khóc nữa là không được ăn dưa đấy.”
“Ở đây xảy ra chuyện gì?” Nghi Phi đến, đạp trên đường hoa, ung dung cao nhã, phong thái hoàn toàn không giống như Lương Tần cùng Huệ Phi, thảo nào tại hậu cung được Khang Hy hết sức sủng ái.
Mọi người vội vàng hành lễ, Dận Tự vẫn còn đang ôm Dận Đường, tay áo trái được kéo cao, lộ ra một mảng sưng đỏ rỉ máu.
Đôi mắt xinh đẹp của Nghi Phi đảo qua, khẽ nhíu mày. “Các ngươi làm việc kiểu gì vậy, còn không mau đi mời Thái y?!”
Kỳ thật không cần nàng nói, vào lúc Dận Tự vừa mới té bị thương thì Cao Minh đã vội vàng chạy đi mời Thái y rồi.
Hai Hoàng tử đánh nhau, còn liên lụy ca ca bị thương, Thập A ca Dận Nga là do Hoàng quý phi Nữu Hổ Lộc thị sinh, thân phận cao quý, Nghi Phi cũng không tiện dạy bảo, chỉ đành trách cứ con của mình trước vậy.
“Dận Đường, đây là chuyện gì vậy, sao lại cùng Dận Nga đánh nhau, còn ra dáng ca ca nữa không?” nàng thấy nhi tử được Dận Tự ôm trong lòng, cũng không bị thương gì cả mới thoáng yên lòng.
Dận Đường thấy chỗ dựa ngạc nương đến, cũng không để câu trách cứ kia ở trong lòng, nó ôm cổ Dận Tự chỉ thẳng mặt Dận Nga: “Là Dận Nga đánh con trước đó!”
“Nói xạo, là huynh ở sau lưng giật tóc đệ!” Thập A ca không cam lòng chịu thua, lập tức phản bác lại.
Mắt thấy chúng lại sắp ầm ĩ, Dận Tự vội nói: “Các đệ ai cũng ngoan cả, chỗ tứ ca có đồ ngon, một hồi huynh dẫn hai đệ đi.”
Nghi Phi ở đây, vốn không đến lượt hắn mở miệng, nhưng hai tiểu hài tử này thật sự làm cho đầu hắn đau âm ĩ.
Dận Đường cùng Dận Nga nhìn nhau rồi không hẹn mà cùng hừ một tiếng, ngoảnh đầu không thèm nhìn đối phương.
Nghi Phi thấy con mình ngày thường cao ngạo không ngờ nay lại chịu ngoan ngoãn để Dận Tự ôm không giãy dụa, không khỏi hơi ngạc nhiên.
Thái y nhanh chóng chạy tới, lúc vừa nghe xong miêu tả của Cao Minh liền mang theo ít thuốc thích hợp, Dận Tự thấy không có gì đáng lo nên không chịu đi Thái Y Viện kiểm tra kỹ lại.
Từ biệt Nghi Phi, Dận Chân cùng Dận Tự dẫn theo hai đứa nhóc nhỏ hơn họ đi tới chỗ của Dận Chân.
“Tô Bồi Thịnh, đi lấy dưa mật Đông ngạc nương đưa tới ra đây.” Dận Chân phân phó.
Chẳng mấy chốc dưa đã được đưa lên, Dận Tự vừa nhìn đã biết là dưa mật phía bên Tây Bắc tiến cống, kiếp trước hắn cũng từng được ban tặng ăn qua mấy lần, hương vị ngọt dịu giòn tan, thấm tận ruột gan.
Quả nhiên, Dận Chân nói: “Nghe Đông ngạc nương nói, đây là Tây Bắc tiến cống, mấy đệ đến nếm thử nào.”
Dưa được đặt giữa bàn, thoạt nhìn xanh biếc vàng óng, màu sắc hết sức đáng yêu, Dận Chân đương nhiên rất muốn ăn nhưng y cuối cùng vẫn không quên bản thân hẳn phải có phong phạm huynh trưởng, chỉ là đáy lòng có tí ti ảo não, y vốn là muốn rủ Dận Tự tới, hai người chia ăn, kết quả nửa đường gặp phải hai tiểu hài tử này.
Dận Nga đã sớm chịu không nổi, không đợi Dận Chân nói xong đã với tay chụp lấy, miệng cạp một miếng, tay cầm một miếng.
Dận Đường đương nhiên cũng không khách khí.
Bên này mấy tiểu hài tử đi chung, mặc dù chưa tới nỗi là huynh hữu đệ cung, nhưng cũng hòa thuận vui vẻ.
Bên phía Khang Hy lại đang vì chuyện đảng tranh giữa Minh Châu và Sách Ngạch Đồ mà đau đầu.
Hai phái tranh chấp, nói trắng ra chính là ủng hộ Hoàng tử khác nhau.
Sách Ngạch Đồ thân phận tôn quý, là thúc thúc của nguyên hậu đã qua đời, thúc công của Thái tử Dận Nhưng, đương nhiên là đứng về phía Thái tử, vào những năm đầu Khang Hy ông đã giúp đỡ diệt trừ Ngao Bái, bình định Tam Phiên, lập không ít công lao, hoàng thân quốc thích còn là trọng thần triều đình, công cao vị hiển, xung quanh hiển nhiên tập hợp vây cánh rộng lớn, đồng dạng ủng hộ Thái tử.
Mà Minh Châu họ Nạp Lan, là đường huynh của Huệ Phi, đường cữu của Đại A ca Dận Đề, đảm nhiệm Đại học sĩ Võ Anh Điện, thái sư Thái tử, quyền thế hiển hách, không kém Sách Ngạch Đồ, bên cạnh ông cũng có không ít người, trăm phương nghìn kế muốn đưa Đại A ca lên đài.
Bàn tính của Khang Hy vốn đã được tính hoàn hảo, trai cò tranh chấp, ngư ông đắc lợi, Sách Ngạch Đồ cùng Minh Châu càng đấu càng kịch liệt, lại càng có lợi trong việc cân bằng quyền lực bên cạnh ông, không đến tình huống xuất hiện một phía lớn mạnh, nên trước nay phàm là có Ngự sử buộc tội hai người, chỉ cần không phải ầm ĩ quá lớn thì Khang Hy sẽ không áp chế, có khi trừng phạt nhỏ cảnh cáo một phen, để cho song phương đồng thời cảnh giác.
Nhưng sự tình phát triển dần dần vượt qua tầm khống chế của ông.
Đầu tiên là Hoàng trưởng tử Dận Đề dần dần trưởng thành, bản thân có năng lực, cũng rất được Khang Hy trọng dụng, ngoại trừ lúc đầu thai có hơi xui xẻo ra, nhưng Nạp Lan thị cũng là cao môn đại hộ của Mãn tộc, y cũng không cảm thấy bản thân thua kém Thái tử.
Dưới tình huống đó còn thêm đám người Minh Châu ở bên xúi giục, y cũng bắt đầu đối với cái ghế kia sản sinh ảo tưởng, vì thế với Minh Châu cầm đầu, Đại học sĩ Dư Quốc Trụ, Hộ bộ Thượng thư Phật Luân, Hình bộ Thượng thư Từ Càn Học phò tá đảng của Đại A ca, tại triều đình bắt đầu cùng Sách Ngạch Đồ đấu đá cũng đã gần mười năm, phàm là quốc sự, hễ Minh Châu tán thành, Sách Ngạch Đồ nhất định phản đối, hễ là Sách Ngạch Đồ tán thành, Minh Châu nhất định nói không ổn, hai phái tranh chấp ác liệt, cuốn rất nhiều đại thần vào cuộc.
Khang Hy hận nhất kết đảng, Sách Ngạch Đồ cùng Minh Châu không chỉ kết đảng, còn tranh giành ngai vàng, cái này liên quan đến vấn đề hoàng quyền mẫn cảm nhất, Khang Hy cũng không phải Hoàng đế yếu đuối vô năng, ông tám tuổi đã đăng cơ, am hiểu tường tận thuật đế vương, cũng có hùng tâm hừng hực, bản thân tinh lực đang thịnh, các đại thần lại ngay trước mũi mình tranh giành xem về sau ai làm Hoàng đế, trong lòng ông ắt không thoải mái.
Tình hình này vào năm Khang Hy thứ hai mươi bảy ngày càng thêm nghiêm trọng, Khang Hy rốt cục quyết định hạ đao với họ, nhưng nhát đao này cũng không phải dễ hạ.
Thứ nhất, Sách Ngạch Đồ cùng Minh Châu đều là trọng thần, vì nước nhà lập không ích công lao hiển hách, xử lý không khéo, dễ lưu lại tiếng xấu giết công thần, Khang Hy một lòng muốn làm thiên cổ minh quân, đương nhiên tuyệt đối sẽ không cho phép loại chuyện này phát sinh.
Thứ hai, bên cạnh hai người này tập họp rất đông người, hở ra sẽ dính dáng diện rộng, người nào phải trừ, người nào phải lưu, phải diệt cỏ tận gốc, hay là thủ hạ lưu tình, có thể nào dẫn tới triều chính bất ổn hay không, những điều này vẫn canh cánh trong lòng Khang Hy.
Thứ ba, Dận Nhưng cùng Dận Đề, một người là Thái tử, một người là đại nhi tử, ông đều rất thích, ở trong lòng ông trước sau vẫn nghĩ rằng hai người tuổi còn trẻ tuyệt đối không thể nào có ý nghĩ không yên phận, nhất định là bị vài người kích động, mới có thể như thế.
Những quan hệ và cục diện rắc rối phức tạp này khiến Khang Hy dạo gần đây cực kỳ đau đầu, nghĩ đi nghĩ lại, quyết định bắt đầu hạ đao từ Minh Châu.