Sơn Hà Tình Sắc - Quân Đại

Chương 12: Chuyện cũ tựa khói sương



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tác giả: Quân Đại

Editor: nanaluvsj/Shenllino

☆☆☆

Đường Dạ Vũ ra chiêu câu dẫn, đáng tiếc Vinh Tây Lăng căn bản đứng yên không nhúc nhích. Hắn vốn là quý công tử tự cao tự đại, xuất thân trong một gia đình gia giáo giàu có, tài văn chương rất có thiên phú, tuổi còn trẻ đã hô mưa gọi gió, nhân sinh đắc ý, hắn đối xử với mọi người rất bình đẳng, lễ phép tôn trọng nhưng cũng khinh thường.

Vinh lão cha từng vô cùng lo lắng tuổi trẻ con trai sẽ trôi qua như vậy, vô dục vô cầu, tẻ nhạt vô vị qua không cả đời. Cũng may cho hắn gặp được Tô Quân Lan, một đời cuồng si, để bản thân hiểu ra tình ái là gì, cũng hiểu được quý trọng bảo vệ, để gởi gắm sinh mệnh mới có thể xương cốt lành lặn sống trên cõi đời này.

Có một từ gọi là 'một cặp trời sinh' rất thích hợp để hình dung Vinh Tây Lăng và Tô Quân Lan. Tình yêu của hai người khiến người khác có ảo giác như không có ngày mai, oanh oanh liệt liệt quấn quít nhau, có ý vị như thời y hương tấn ảnh(*). Vinh cha từng nói một câu, mọi người thấy là Vinh Tây Lăng hết sức yêu chiều Tô Quân Lan, nhưng thực tế Tô mỹ nhân cũng dùng cách của mình để yêu thương Vinh tiên sinh của y cực kỳ sâu đậm. Chỉ có y mới gánh vác nổi tình yêu của Vinh Tây Lăng.

(*)(raw chỗ này là Y hương tấn ảnh đích niên đại, y hương tấn ảnh chỉ phụ nữ xinh đẹp xiêm áo lộng lẫy. Tui hông biết nghĩa tiếng Việt là gì nên tạm để vậy.)

Ánh mắt Vinh Tây Lăng trong vắt như hoa lê dưới trăng, không chút gợn sóng, tựa như Đường Dạ Vũ chẳng qua chỉ là một bụi cây, tự nở tự tàn, không chút liên quan đến mình. Hắn thờ ơ nhún vai, nói: "Tôi còn có việc đi trước, tùy cậu."

Đường Dạ Vũ bị hắn khinh thường làm cho lúng túng không thôi, tay chân lóng ngóng, tứ chi lạnh băng giống như bị đổ một xô nước đá lên đầu, nhất định là thường ngày tự cho mình đối xử rất chế nhạo. Càng tức hơn chính là, Vinh Tây Lăng lấy đồ quay lại thật sự không thèm nhìn cậu ta một cái. Đường Dạ Vũ lúc này mới hay, thì ra khiến cho người ta khó chịu không phải chán ghét mỉa mai, mà là không chút cảm xúc. Mặc kệ ngươi lên sân khấu trang điểm múa may, dưới sân khấu lại là lão tăng ngồi thiền đem hết mọi thứ hóa thành hư không, từ đầu đến cuối một người quyến rũ như vậy nhưng cũng không bằng hạt bụi.

Vinh Tây Lăng nhanh chóng vào phòng ngủ, yêu thương hôn lên mỹ nhân đang say ngủ dưới ánh nến, thấy trán y có mồ hôi, giữa tâm ý tiêu sái xốc chăn lên. Trơn nhẵn như sứ, châu viên ngọc nhuận, bộ dạng mỹ nhân lúc nào cũng mang theo mê muội phong tình, như hương thơm lan toả trong đêm, say sưa chìm đắm. Vinh Tây Lăng mê luyến mơn trớn từng nơi cảm xúc tuyệt diệu, dùng chóp mũi cao ngất đâm đâm làm nổi lên đầu v* được chơi đến đỏ ửng, lại ngửi được một cỗ nhũ hương, không khỏi ngậm vào miệng nhiệt tình mút mát, dường như muốn mút ra sữa tươi.

Tô Quân Lan ngủ vốn không yên, theo bản năng chờ nam nhân trở về ôm y ngủ một giấc thật đã, vào lúc này cảm thấy hai vú trước giờ được chăm sóc cẩn thận có chút đau ngứa, thật nhớ nhẹ nhàng xoa xoa nha. Kết quả là duỗi tay ra sờ soạng, nhưng lại chộp được mái tóc cưng cứng.

Mỹ nhân nhập nhèm mở mắt nhìn, thì ra là nắm phải tóc của nam nhân, nhìn Vinh Tây Lăng như em bé mút sữa cắn đầu nhũ tinh xảo không chịu thả, hút đến y càng đổ nhiều mồ hôi, giống mật đào tươi ngon mọng nước, chỉ chờ nam nhân hút sạch nước, sau đó tỉ mỉ mài mài thịt non, ăn vào bụng không chừa một chút.

Tô Quân Lan vừa xấu hổ vừa khao khát, mơ mơ màng màng nâng cao hai vú, đưa vào miệng nam nhân nhiều hơn, cảm nhận quầng vú xung quanh đều bị đầu lưỡi mềm mềm lướt qua an ủi mới hài lòng khẽ rên: "Ông xã, mau xoa xoa người ta đi mà, còn lộng nữa."


Vinh Tây Lăng thấy hai vú bị mình mút cắn thảm thương, dâng lên thương tiếc, mỗi tay cầm một cái ôn nhu xoa làm, đem thịt vú trấn an như nhũn ra, hận không thể tan chảy trong lòng bàn tay nam nhân. Vinh Tây Lăng hưởng thụ mềm dẻo độc nhất vô nhị dưới tay mình, ngoài miệng vẫn không chịu buông tha người, cười nói: "Bảo bối chắc chắn không đau nha, rõ ràng mặt mày dâm đãng, chẳng lẽ không phải do ông xã mút thoải mái quá sao?"

Tay của nam nhân quanh năm cầm súng, hữu lực như vậy, nốt chai mỏng cùng thịt mềm ma sát đem lại kích thích không gì sánh được. Hơn nữa động tác nam nhân lại nhẹ nhàng như vậy, sờ mỹ nhân không biết trời trăng, chỉ biết lãng kêu: "A... thoải mái... Nhưng người ta chỉ thích ông xã xoa vú mà, sờ nhiều một chút... Ưm hưm... Thêm sữa, cho... cho ông xã uống."

Vinh Tây Lăng đột nhiên ngừng động tác trên tay. Hắn bây giờ không muốn uống sữa, chỉ muốn đem sữa phun vào động của tiểu tao hoá. Quả nhiên, mỹ nhân không được nam nhân sờ vú trống rỗng khó nhịn, ngực từng trận phát đau, tự động nâng hai chân dài trắng nõn như bạch ngọc quấn lên eo nam nhân, như có như không cọ cọ lên vật cứng rắn nóng hổi.

Vinh Tây Lăng há có thể bỏ qua mỹ nhân chủ động dâng lên cúc huyệt, một đường lập tức đỉnh vào chỗ sâu nhất trong tràng đạo, sung sướng nói: "Tiểu tao hoá không phải nói muốn ngậm dương v*t ông xã ngủ sao?"

"A... Thật thô... Làm sao... làm sao ngủ được?"

Vinh Tây Lăng để mỹ nhân bên cạnh, từ sau lưng ôm y, cánh tay nhấc một chân mỹ nhân lên hung ác tấn công, không quên trấn an nói: "Bảo bối ngủ đi, tất cả giao cho ông xã, nhất định cho cưng trong mơ cũng sướng đến khóc."

Hai người lăn lộn chơi đùa, tình ý triền miên, nhưng Đường Dạ Vũ lại một mình cay đắng giữa đêm. Cậu ta lần này bị kích thích không rõ, vô cùng nhục nhã, lại không quan tâm lễ nghĩa liêm sỉ, loã thể ra khỏi tiểu lâu của Tô Quân Lan, vô tri vô giác cũng không biết đi đâu, cho đến khi đột nhiên va vào trong ngực một người. Cẩn thận nhìn một chút, là Tô Cô Vân không biết từ chỗ nào xuất hiện.


Tô Cô Vân đang tuổi khí huyết thịnh vượng, lại che giấu tâm tư không muốn ai biết với Đường Dạ Vũ, lúc này thấy cậu ta trần trụi chìm đắm dưới ánh trăng, hô hấp hỗn loạn nhưng lại ẩn nhẫn hỏi: "Dạ Vũ, em làm gì thế?"

Đường Dạ Vũ là người thông minh, lại sớm biết chuyện hoan ái sung sướng, thế nào không nhìn ra được trong mắt thiếu niên thoát cương dục vọng cùng kinh hoảng bị đánh vỡ tâm sự. Xem ra Đường Dạ Vũ cậu cũng không phải quá tệ, đây không phải là có người mang tâm tư xấu xa với cậu sao, nói không chừng hàng đêm muốn cậu trần truồng tự chơi đây.

Đường Dạ Vũ trong lòng dấy lên thoả mãn, lại càng nhớ đến thân thể tịch mịch không người an ủi tỉ mỉ tưới tắm, thật lãng phí lệ chất trời sinh của cậu. Nghĩ đến đây, Đường Dạ Vũ uốn éo như rắn, một tay cầm ngọc hành mình lên chơi đùa, một tay di chuyển dưới hạ bộ Tô Cô Vân, ỏn ẻn nói: "Em tịch mịch muốn chết, chờ người an ủi đây. Anh có muốn làm với em không?"

Tô đại thiếu đáng thương là con cháu quanh năm được giáo dục trong quân đội, vốn rất đơn thuần, đối với chuyện nam nữ cũng hiểu biết nửa vời, huống chi là nam nam với nhau, thoáng chốc bị Đường Dạ Vũ hỏi đến rối rắm, lắp bắp hỏi: "Làm... Làm cái gì?"

Đường Dạ Vũ bực mình vì gặp phải thằng ngốc, nhưng cảm thấy bộ dạng đần đần của gã vừa buồn cười vừa đáng yêu, chút không vui cũng tản đi không ít. Tô Cô Vân không hiểu, cậu ta không thể không chủ động một chút. Đường Dạ Vũ kéo cậu nhóc mặt đỏ bừng đến hòn non bộ trong hang động, bất chấp né tránh vội vã của đối phương, động tác nhanh nhẹn lột sạch Tô Cô Vân, nhìn chằm chằm vào chỗ kia của gã ta nửa ngày, bình luận: "Bé cưng rất tốt, hy vọng có thể bù đắp kỹ thuật chưa đủ của anh."

Tô Cô Vân bị cậu ta nhìn đến nhanh chóng cứng lên, lại không được người trong lòng trước mặt tự chơi, kìm nén đến nghẹn đỏ mặt. Đường Dạ Vũ hiển nhiên sẽ không tốt bụng giúp gã giải phóng, thấy dục vọng gã tích tụ không được giải quyết quả thật sung sướng không thôi, giống như đem căm ghét với Tô Quân Lan trút lên người đại ca y. Nhưng ai có thể chịu được nổi lên dâm ý với tên ngốc dương v*t thô to kia, liền muốn há miệng nhỏ cho cây gậy thô to kia cưỡng gian.

Đường Dạ Vũ không thể làm gì khác hơn là ngoắc tay với Tô Cô Vân gần đó, luôn miệng nói: "Lại đây, lại nằm xuống."

Tô Cô Vân không rõ, nhưng bị lửa dục đốt sạch lý trí không biết trong đầu đang nghĩ gì, chẳng qua theo bản năng tuân theo mệnh lệnh Đường Dạ Vũ, tuỳ ý nằm trên mặt đất.

Đường Dạ Vũ đối với cơ thể cường tráng của gã coi như hài lòng, lại nhìn qua cây dương v*t dựng thật cao, cuối cùng mạnh mẽ đến cưỡi trên người Tô Cô Vân, cắn răng một cái, cúc huyệt nhắm ngay dương v*t trực tiếp ngồi xuống...

☆☆☆

Hòn non bộ

chapter content


chapter content


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.