Sơn Hà Tình Sắc - Quân Đại

Chương 25: Chương đầu loạn thế!!



Tác giả: Quân Đại

Editor: nanaluvsj/Shenllino

☆☆☆

Đường Dạ Vũ thấy cố vấn đã đến, cuối cùng cũng chịu dời khỏi cơ thể đàn ông cường tránh xung quanh, mềm mại dỗ dành đám đàn ông vẫn chưa thoả mãn xuống sân khấu, hôn hít vuốt ve tán tỉnh nhau, thậm chí còn tự mình liếm sạch dương v*t mỗi người, lại nâng mông lên cho bọn họ tuỳ ý đào bới một hồi mới hoàn toàn để sân khấu trở về im lặng.

Tô Quân Lan thong thả bước đến bên cạnh Lê Mộ, thấy cậu ta lạnh lẽo đứng nhìn bộ dạng rời rạc, buồn cười hỏi: "Lão tăng nhập định rồi? Cậu biết hắn muốn làm gì sao?"

Lê Mộ khinh thường nói: "Kệ hắn, dù sao tôi vẫn đang giữ một tấm át chủ bài chưa tung ra. Đêm nay quậy theo hắn ta thôi."

Vinh Tây Lăng ở bên cạnh nói theo: "Bên kia chúng ta đã chuẩn bị nhiều lần. Hôm nay sẽ là lần đầu hai bên đối đầu, đều không biết cụ thể thế lực của nhau, chỉ có thể bố trí theo kinh nghiệm."

Mấy người đang nhỏ giọng phân tích tình hình, chỉ thấy Đường Dạ Vũ đã dọn dẹp xong, tác phong nhanh nhẹn bắt đầu nói chuyện. Cậu ta cầm trong tay một xấp hình thật dày, đôi mắt híp lại hình trăng lưỡi liềm loé lên tia nguy hiểm. Cậu ta cố ý nghiêng đầu liếc về phía Lê Mộ, không nhanh không chậm nói: "Các vị đều là những nhân vật có thể xưng bá một phương ở vương triều Đường gia, hôm nay gặp gỡ hiếm thấy, ngày thường kêu cũng chẳng tụ họp đủ như vậy. Hôm nay mọi người chịu tới đây chắc hẳn cũng đã nghe được tin đồn, tới để xem có chính xác hay không. Bây giờ tôi xác minh lại cho các vị, Tô gia ở nam triều đã liên kết với Minh Nguyệt đường nảy sinh mưu phản. Tôi không biết các người đã cấu kết với bao nhiêu người trong đó, nhưng hậu quả phản bội tôi là...". Đường Dạ Vũ dừng trong chốc lát nói: "Chỉ biết là còn thảm hơn so với người trong hình này."

Trợ thủ của Đường Dạ Vũ nghe lệnh đem mấy trăm tấm hình kia phát cho mọi người, nội dung trên đó vừa phong phú vừa kích thích không kém hiện trường ân ái vừa rồi chút nào. Chính xác là, nội dung trong bức hình càng kích thích hứng thú của mọi người. Bởi vì Đường Dạ Vũ dù sao cũng là ngươi tình ta nguyện, cùng nhau hưởng thụ, không có gì sâu xa. Nhưng thứ này lại không giống như vậy, hình ảnh tươi mát nhưng thối nát. Đó là một dáng người mềm mại bị rất nhiều nam nhân đè dưới thân lăng ngược, thủ đoạn không ngừng, nhiều vô kể. Một vài tấm là tư thế có thể nói khiêu chiến cực hạn của loài người, vừa vặn gợi lên dục vọng không đáy của đám quý tộc này, khao khát biến thái kích thích. Và khiến người ta ngây người kinh sợ, chính là đám đàn ông đang thi ngược kia rõ ràng có mặt gia chủ Lê gia, mà người xinh đẹp động lòng sắc mặt ửng đỏ như đồ chơi kia, ai cũng biết chính là tuổi trẻ tài cao - Lê Mộ.

Đường Dạ Vũ giải thích: "Mấy năm nay Lê Mộ đã sớm nổi tâm làm phản, âm thầm làm vài chuyện lén lút. Tôi sợ bứt dây động rừng, không thể làm gì khác là kính nhờ các lão thần trung thành của Lê gia hỗ trợ chăm sóc hơn. Hiển nhiên, cậu bé xinh đẹp ngon miệng, lên giường 'săn sóc' cũng là như dự đoán. Tôi thật lòng nhắc nhở các vị, chọn phe tham gia thông minh một chút. Nếu là cùng với Đường Dạ Vũ tôi... Lại nói, thấy Lê Mộ và đại mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành bên cạnh không, ít nhất bọn họ cho các người tuỳ ý thượng."

Tô Quân Lan cùng Lê Mộ bị điểm danh sắc mặt bình tĩnh đón lấy ánh mắt thèm thuồng lại khiến người ta nôn mửa của đám háo sắc. Vinh Tây Lăng sát khi bừng bừng chắn trước hai người, nổi lên sát khí khiến người ngoài không dám làm hành động thiếu suy nghĩ. Trên tay Tô Quân Lan cũng có vài tấm hình, y nhìn hai lần liền nhận ra lai lịch, chế nhạo nói: "Đường Dạ Vũ quả là lừa trước dối sau, thay mận đổi đào, đám ngu xuẩn này lại không thấy sơ hở. Chẳng lẽ hai tấm hình đồi truỵ kia của cậu quá mất hồn đi, làm bọn họ đầu óc cũng vứt đi?"

Lê Mộ không nói liếc y, lạnh như băng mở miệng: "Đường Dạ Vũ quả thật cho rằng ai cũng ti tiện giống hắn, trăm người gối vạn người cưỡi, còn có mặt mũi đi khoe khoang. Hắn ta đúng là biến thái, rõ ràng bản thân không biết xấu hổ, còn không cho người khác hạnh phúc."

Thật ra, trong xấp hình đó chỉ có mấy tấm là bản thân Lê Mộ, đang lúc bị ai đó làm cho thần say khí sảng thì bị chụp lại. Vốn dĩ đây chính là 'hoạt động' của các cặp tình nhân, quay video chụp hình gì đó Vinh tiên sinh cũng làm không ít, chỉ có Lê Mộ xui xẻo lại bị Đường Dạ Vũ dùng thủ đoạn lấy được. Còn lại những tấm vô cùng thê thảm đập vào mắt người kia, chủ nhân lại là Bùi Thiếu Lăng lúc còn trẻ. Đây là ghi chép rõ ràng nhất những năm tháng đen tối của hắn, năm đó hắn vóc người nhỏ yếu, cùng với vóc dáng Lê Mộ bây giờ cũng không khác lắm, cộng thêm bị chói ánh sáng không thấy mặt, đủ để biến giả thành thật. Chiêu này của Đường Dạ Vũ có thể nói âm hiểm, thừa dịp Bùi Thiếu Lăng vắng mặt lợi dụng lịch sử đen tối của hắn, bôi đen Lê Mộ, lại có thể mua chuộc lòng người thêm hiệu quả khiến người chấn động.

Đường Dạ Vũ tuyệt đối cũng không phải chỉ nói suông, cậu ta hướng ra cửa phất tay một cái, lập tức gần cả ngàn binh lính đạn đã lên nòng ùa vào, sáu đoàn binh lực đem gia chủ các nhà tại hiện trường nghiêm mật vây lại, tuyệt đối có bay cũng không thoát được. Mà lại bốn đoàn thì vây quanh Vinh Tây Lăng, Tô Quân Lan và Lê Mộ. Ba người bị tầng tầng lớp lớp vây quanh, dù sức chiến đấu cao hơn nữa cũng khó mà đánh lại.

Tình hình vô cùng căng thẳng. Xem ra Đường Dạ Vũ là quyết tâm thực hiện lời nói cậu ta từng hùng hồn tuyên bố - muốn xem Tô Quân Lan và Lê Mộ nằm trước mặt mình mặc cho người lăng nhục.

- ---------

Mà tình hình khẩn trương như vậy cũng diễn ra ở Quốc Sắc Thiên Hương. Là khu giải trí tiêu tiền xa hoa lớn nhất vương triều Đường gia, Quốc Sắc Thiên Hương trước giờ khách hàng tốt xấu lẫn lộn, Đường Dạ Vũ tất nhiên không dám sai người đến Quốc Sắc Thiên Hương gây rối công khai, nhưng mật thám gửi tới thì khó mà liệu được. Vốn cũng không có gì quá đáng sợ, bởi vì không kể tiền bạc hay tin tức, Quốc Sắc Thiên Hương là chỗ chỉ có vào chứ không có ra, tình báo có thần thông quảng đại thế nào cũng đừng hòng kiếm lợi được ở chỗ này. Nhưng tối nay không giống vậy, bởi vì Tô Cô Vân ngay cả một tiếng chào hỏi cũng không có đột ngột xuất hiện.

Tô Cô Vân quanh năm đóng ở thành Kim Lăng, cũng không biết hình thức ở kinh thành thế nào. Trong lòng biết đêm nay ở Minh Nguyệt đường nhất định có giao chiến, sợ ở chỗ đó sẽ bị phát hiện, dứt khoát đến Quốc Sắc Thiên Hương nhộn nhịp người, hòng ẩn nấp ở đó.

May mắn phụ trách ở nơi an toàn này là Âu Dương Tuấn nhanh tay nhanh mắt. Tô Cô Vân vừa xuất hiện liền kéo gã vào mật đạo, lo lắng giải thích: "Chỗ này tai mắt ngầm đếm không hết, ngài mau trốn đi."


(Không biết các bạn còn nhớ họ Âu Dương này không, ở chương 10 có xuất hiện Âu Dương Hi thuộc hạ Vinh Tây Lăng ấy, còn đây là Âu Dương Tuấn, chắc là anh em:)))))

Tô Cô Vân vừa nghe cũng nhanh chóng phản ứng, bất đắc dĩ nói: "Có thể trốn chỗ nào đây?"

Âu Dương Tuấn nét mặt nghiêm túc đáp: "Chỗ cửa thoát mật đạo có hành lang, ngài dọc theo nó đi vào trong, thấy căn phòng cuối cùng thì tiến thẳng vào. Trong phòng đó là tiểu quan đầu bài của Quốc Sắc Thiên Hương, người của chúng ta."

Hành động Tô Cô Vân hiển nhiên vô cùng lưu loát, không lâu sau đã tránh được vô số tai mắt bí mật lẻn vào phòng của đầu bài. Vừa tới cửa đã ngạt ngào một mùi hương, nhưng không hề mị tục chán ghét, ngược lại là hương vị ngọt ngào thanh nhã, giống như người đang ngồi ở đầu giường kia. Đầu bài mặc một bộ quần áo ngủ màu trắng sữa, trên đó thêu hình hoa sen, kiểu dáng hào phóng đồng thời cũng không quá mức cẩn trọng, tựa như tất cả đều có chừng mực, người nhìn vào vô cùng thoải mái.

Tô Cô Vân còn chưa kịp nói nguyên nhân mình phá cửa xông vào, đầu bài đã lên tiếng trước: "Tô tướng quân phải không. Tôi là Tạ Lan Khanh, phụ trách yểm hộ cho ngài, ngài cứ an tâm ở chỗ này."

Tô Cô Vân rất thưởng thức tính tình tự nhiên hào phóng của đối phương, cũng là lần đầu tiên gã thấy người đẹp mắt sạch sẽ như vậy, tựa như không chút vẩn tạp, không quyến rũ như Tô Quân Lan, cũng không giống Đường Dạ Vũ... Tô Cô Vân ngưng suy nghĩ bậy bạ của mình lại, lễ phép và tôn trọng cùng Tạ Lan Khanh trò chuyện đôi câu.

Hai người đang không mặn không nhạt trò chuyện, chợt nghe được bên ngoài âm thanh ồn ào, tiếng ồn này khác với náo nhiệt thường ngày, nổi bật lên tiếng cãi nhau, giống như có người tới quấy rối. Tạ Lan Khanh ra hiệu cho Tô Cô Vân trăm ngàn lần đừng hành động thiếu suy nghĩ, bản thân không sợ ra cửa kiểm tra.

Lúc trở lại, Tạ Lan Khanh buồn bực nói: "Đối phương lần này thật không biết trước sau gì cả, điều động cả Cục Cảnh sát Quốc gia, nói Quốc Sắc Thiên Hương dính líu chứa chấp tội phạm đào tẩu, buôn bán ma tuý. Bọn họ căn bản không sợ đắc tội người ta, lục soát từng gian. Bất kể đám người đó đang tìm cái gì, thân phận ngài tuyệt đối không thể đưa ra ánh sáng. Hơn nữa, lực lượng của Minh Nguyệt đường cũng sắp xếp ở trụ sở chính, ở đó còn có các đường dây quan trọng, chúng ta không ngăn được người của Cục Cảnh sát Quốc gia."

Tô Cô Vân cau mày: "Nếu biết sớm tôi đã nhảy cửa sổ trốn đi."

Tạ Lan Khanh lắc đầu: "Vô dụng, bên ngoài bị vây rất chặt, anh trốn không được đâu. Bây giờ chỉ có một cách."

Tô Cô Vân hỏi: "Cách gì?"

Vẻ mặt Tạ Lan Khanh trở nên vô cùng phức tạp. Cậu đến trước mặt Tô Cô Vân, nét mặt như tráng sĩ chuẩn bị cứa cổ tay hào hùng đoạn tuyệt, bất chợt kéo đai áo bên hông ra, cơ thể trắng nõn không tì vết hiện ra trước mắt Tô Cô Vân, nhẹ giọng nói: "Ôm tôi... Vui vẻ sẽ làm chúng lơi lỏng cảnh giác, có thể qua mắt bọn chúng."

Tô Cô Vân mạnh bạo đẩy Tạ Lan Khanh, kiên quyết nói: "Không thể! Dù có bị phát hiện, tôi cũng không thể làm bậy cậu được."

Tạ Lan Khanh cắn cắn môi, bỗng nhiên thay đổi bộ dáng đoan trang nhã nhặn vừa rồi, cười xấu xa lẳng lơ, lém lỉnh nói: "Tô đại thiếu nói ra lời này khiến người ta thực xấu hổ. Tôi đây là đầu bài của Quốc Sắc Thiên Hương, đàn ông lui tới trên giường nhiều như khách qua đò, cũng không phải là công tử trong sạch gì, sao lại nói làm bậy được. Lại nói, có thể lên giường với nam nhân cao to cường tráng như Tô tướng quân đây, huynh đệ tỷ muội chúng ta chỗ này cầu còn không được."

Tô Cô Vân vô cùng kinh ngạc, giống như chưa kịp tiếp thu được sự thay đổi của Tạ Lan Khanh, nhưng sau đó trong lòng lập tức sáng tỏ. Đúng rồi, đầu bài Quốc Sắc Thiên Hương, sao có thể sạch sẽ, chẳng qua chỉ là bộ dáng không nhiễm bụi trần câu dẫn người mà thôi, giống như Đường Dạ Vũ vậy, không có đàn ông là không sống nổi. Nghĩ đến người nọ, Tô Cô Vân lại sôi hết máu thịt lên. Tối nay quả thật gã có chạy đến bữa tiệc, không rõ nguyên nhân là gì, có lẽ là muốn thấy cậu ta, mặt đối mặt. Nhưng gã đã thấy được gì, bao nhiêu ảnh chụp bằng chứng gộp lại cũng không bằng trực tiếp chứng kiến khoảnh khắc chấn động đó. Trong lòng vô cùng đau đớn. Không những thế, gã còn hận Đường Dạ Vũ sao có thể đói khát hạ tiện như vậy, cũng hận bản thân mình vì người như vậy mà đã đẩy Tô gia vào hoàn cảnh khó khăn, hại nhiều anh em chết thảm đến thế.

Khoảnh khắc đó, tất cả yêu hận dây dưa đều dồn dập xông lên. Tô Cô Vân tựa như có ma chướng, xem Tạ Lan Khanh là hoá thân của nghiệt duyên và tội ác. Không sai, bọn họ chính là người như thế, máu lạnh vô tình, lẳng lơ dâm dục.

Tạ Lan Khanh cảm nhận được hận ý và lạnh lẽo ùn ùn kéo đến, biết có thể như mình mong muốn, nhưng không kiềm chế được cay đắng trong lòng dâng cao. Chỉ như vậy thôi, xuân phong nhất độ, rất tốt không phải sao?

Tô Cô Vân mất lý trí động tác thô lỗ đem Tạ Lan Khanh ném lên giường, tìm đúng môi cậu mạnh bạo gặm cắn, răng nanh xé rách môi thịt, chốc lát đã tạo thành vết thương, cắn vô cùng sâu, máu tươi chảy ướt cằm.

Màu máu đỏ tươi kích thích bất mãn và tức giận nhiều năm của Tô Cô Vân, ngay cả tiền hí cũng lười làm, trực tiếp tách hai cánh mông Tạ Lan Khanh ra, lấy sức lực dời non lấp biển xông vào khe sâu bí ẩn ở giữa. Tạ Lan Khanh tê liệt đau đớn trong nháy mắt lan ra toàn thân, đau đến khóc nấc, tiếng nức nở đáng thương vang lên không ngớt.

Nhưng Tô Cô Vân căn bản sẽ không thương hoa tiếc ngọc, ngược lại lực đạo càng mạnh hơn, lạnh lùng hỏi: "Khóc cái gì mà khóc, không phải cậu chỉ thích bị đàn ông chơi sao, không phải càng thô bạo cậu càng sung sướng sao? Ba bốn cây dương v*t cũng có thể ăn vào mà, tôi cắm một cây sao đau được? Ngay cả chó đực cũng có thể chơi tao hoá, ông đây cũng chê cậu bẩn, cậu còn dám khóc lóc?"

Tạ Lan Khanh bị mắng mặt cắt không còn giọt máu. Cậu không biết là Tô Cô Vân bị chuyện của Đường Dạ Vũ kích thích, thật sự cho rằng gã đang chê thân thể mình. Yên lặng không lời nào chịu đựng lăng ngược không chút ôn nhu, Tạ Lan Khanh đột nhiên cảm thấy vô cùng tuyệt vọng...

"A... Anh... Đâm đến chỗ nào, thật kì quái... Ư a... Sướng quá, ha... Chỗ đó còn muốn... oa oa... Cho tôi được không, cầu ngài... chơi điểm dâm của tôi, a..."

Tạ Lan Khanh bị đâm đến điểm nhạy cảm cuối cùng cũng từ đau đớn vô tận tìm được chút giải thoát, không nhịn được rên rỉ, mềm nhũn cầu xin nam nhân trên người, hy vọng được thêm vui sướng.

Nhưng cậu lại vô tình chọc giận Tô Cô Vân. Gã cười nhạt rời khỏi cơ thể Tạ Lan Khanh, đợi đến khi miệng huyệt thê thảm đáng thương khép lại, lại hung ác cả cây xộc thẳng vào, không nói đến kỹ năng gì cả, tận lực tránh điểm nhạy cảm, đâm thẳng vào địa phương sâu nhất, ngoài miệng là những lời cay nghiệt không dám nghe: "Không hổ là kỹ nữ của đàn ông. Dâm đãng, đâm cậu như vậy cũng có thể mẹ nó thoải mái. Quả là nên tìm mấy chục thằng đàn ông cùng nhau chơi cậu, đem cậu chơi đến chết. Hừ, không đúng, là cậu cầu cũng không được chứ gì, cũng không biết cái mông thối này có thể đồng thời cắm vào mấy chục cây dương v*t không. Mẹ nó, cậu kẹp chặt cho tôi, quả nhiên là đồ rẻ tiền bị chơi lỏng, dương v*t ông đây cũng chả sướng nổi."

Tạ Lan Khanh khó chịu nhắm mắt lại, dứt khoát giả chết, không nghe cũng không nhìn. Đều là tự tìm đến, cậu sao có thể oán trách, chỉ mong trận bạo lực đau đớn này sớm kết thúc, vẫn hy vọng nhất là... gã không thể bị phát hiện!

Nhưng ngay lúc Tạ Lan Khanh sắp bất tỉnh, trong khoảnh khắc Tô Cô Vân như điên cuồng, cửa bị đá văng một phát, tiếng động ồn ào thoáng chốc kéo thần trí hai người trở lại...

☆☆☆

Editor: Em bé xuất hiện rồiiiii!!!!! Ngừi iu của anh hai *tung bông*


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.