Sơn Hà Tình Sắc - Quân Đại

Chương 42: Cha bắt gặp chơi huy*t!!



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tác giả: Quân Đại

Editor: Shenllino/nanaluvsj

☆☆☆

Vinh Tây Lăng túm hai chân mỹ nhân, bẻ chúng thành hình chữ 'nhất' (一) để quấn lên hông mình. Tiểu quân kỹ bị người đùa bỡn như vậy, nửa thân trên chỉ có thể áp sát xuống mặt đất, da thịt mềm mại ma sát với thảm lông không chút kẽ hở, lại bị nam nhân kéo chân ra sau, lông thảm trượt qua da thịt mềm mịn khiến cổ và ngực ngứa vô cùng, cảm giác tựa như bị vô số cành liễu quét qua người, nhẹ nhưng dày đặc khiến toàn thân mềm nhũn. Ngứa ngáy qua đi, nhưng tiểu quân kỹ như bị dục hỏa trong người thiêu đốt, tay nhỏ len lút nhét vào trong yếm xoa xoa cặp ngực đã sớm trướng lớn. Bàn tay nhỏ bé sao cầm hết được cái vú trơn trợt, lắc lư muốn bày tỏ bất mãn không được đàn ông an ủi, mỹ nhân chỉ có thể dùng sức níu lấy hai viên cứng nhô ra, ra sức xoa nắn đầu v* hòng giảm bớt dục vọng. Đang chơi đùa, đột nhiên nam nhân cúi đầu chôn mặt vào cổ y, đầu lưỡi nương theo viên ngọc nhô lên, chậm rãi liếm một vòng, cuốn toàn bộ chất lỏng màu đỏ tràn ra vào miệng. Cơ thể mẫn cảm lập tức run rẩy như lá thu trong gió, rên rỉ nhộn nhạo: "A... Tướng quân liếm huyệt em rồi, ha... Tiểu tao hóa thật hạnh phúc, thí mắt được liếm sướng quá, ở trong cũng muốn... Tướng quân liếm..."

Vinh Tây Lăng chép miệng thưởng thức chất lỏng ở hạ thân, thoang thoảng dâm vị ngọt ngào, nhưng rõ ràng nhất là hương rượu đậm đà, là rượu vang Pháp hắn thích nhất, hỗn hợp d*m thủy trong mông kết hợp với hương vị ngọt ngào tạo nên mùi vị càng thêm tiêu hồn. Hắn yêu thương vuốt ve thịt non cúc huyệt, cười nói: "Đúng là thức uống ta thích nhất. Coi bộ kỹ nữ như cưng cũng biết chơi đấy..."

Được nam nhân khen ngợi, quân kỹ kia càng thêm hưng phấn, ra sức uốn éo cái mông càng thêm nhấp nhô, cầu khẩn: "Cái đó... Tướng quân nhanh uống nhiều thêm chút nữa đi... Cái mông tiểu quân kỹ thèm chịu không nổi rồi, dường như... Tướng quân, a a, tướng quân cho em..."

Vinh Tây Lăng thưởng thức cảnh đẹp đủ rồi cũng không khách sáo nữa bắt đầu hành động. Hắn không lấy viên ngọc kia ra, ngược lại vươn đầu lưỡi đẩy nó vào sâu hơn, chen chúc như vậy, chất lỏng dồi dào lập tức tuôn ra không ngớt, vừa thơm ngon vừa dâm đãng, đơn giản là cực phẩm trong các loại rượu. Nam nhân tham lam mút mát không biết đủ, đầu lưỡi không tự chủ đưa sâu vào tràng đạo ngọt ngào, ép sát thành ruột quét sạch như sợ bị rớt mất giọt nào, môi theo tự nhiên đặt lên thịt mềm cúc môn, trằn trọc cắn xé, không thể rời cái miệng nhỏ nhắn phía dưới của mỹ nhân mà hôn thật lâu.

"A... Tướng quân dùng đầu lưỡi chơi em... Ưm ư, sướng quá... A, tiếp tục đi, liếm nữa đi... Cái mông, ưm, d*m thủy tao hóa chảy ra còn ngon hơn rượu vang..."

Vinh Tây Lăng như vũ bão hút càn quét sạch sẽ chất lỏng cái mông mỹ nhân, dương v*t bựa dưới quần đã cứng chịu không nổi. Cái mông múp míp của mỹ nhân không ngừng lắc lư, lẳng lơ dâm đãng, hắn nước nào chịu nổi chỉ nhìn mà không chơi. Thấy mỹ nhân liên tục duy trì tư thế nâng cao hạ thể đã hơi muốn mất sức, nam nhân quan tâm săn sóc ngồi dưới đất cho tiểu quân kỹ ngồi vào giữa mặt đối mặt, phía sau tựa vào chân sofa để đỡ người.

Sắp xếp tư thế xong Vinh Tây Lăng bắt đầu túm mỹ nhân muốn cuồng cắm, vốn cũng là thô bạo rút ra cắm vào, không có tận lực hành hạ, nhưng chết người là, trong huyệt dâm vẫn còn viên ngọc đó, vừa vặn chọt ngay điểm nhô lên trong tràng đạo, theo dương v*t nam nhân cắm rút cọ lên điểm dâm gây kích thích.

Mỹ nhân bị chơi muốn nín thở, khóc không ra tiếng: "A a... Tướng quân, em... Không được, a... đâm... quá sâu... Ứ a, sướng chết được, ư ư... Muốn bị chơi hư..."

Vinh Tây Lăng mạnh bạo rút ra cắm vào chục lần, cũng không đói khát như lúc này, sự chú ý bây giờ dồn vào cảnh đẹp ướt át trên cơ thể mỹ nhân, hắn vén cái yếm ướt đẫm lên, kinh ngạc phát hiện một cặp vú vô cùng đầy đặn, vì bị động tác hắn đâm vào phía dưới mà giật giật lắc lư không ngừng, núm vú cũng lớn hơn nhiều so với người bình thường, đỏ rực ứ máu tựa như quả cherry chín mọng. Nam nhân không nhịn được luồn tay vào chơi đùa, còn không ngừng thở dài: "H-hưm... Sao cưng có thể có cặp vú cực phẩm như vậy nhỉ, thật mềm... Núm vú mẹ nó to thật, cắn vào chắc sướng lắm. Ngoan, nói tướng quân nghe, núm vú kỹ nữ cưng sao lớn như vậy?"

Bị bàn tay nam nhân dày xéo khiến mỹ nhân càng thêm động tình, thân thể mềm dẻo ưỡn ra sau hòng đưa cặp vú vào tay nam nhân nhiều hơn, dâm đãng nói: "Ứ a... đầu v* mỗi ngày đều bị đàn ông cắn... Ưm, còn hút nữa, nên lớn... Hu hu, cái vú... Cái vú cũng là bị đàn ông chơi lớn, sờ... còn có chịch, chịch ra sữa..."

Vinh Tây Lăng vừa nghe chịch ra sữa, động tác dưới thân càng thêm mạnh bạo, đè mỹ nhân nửa ngã lên sofa, vùi đầu vào vú y bắt đầu liếm mút. Đương lúc hai người đang vô cùng thú tính, cửa bị mở ra.

Mỹ nhân đối diện với cửa, nghe 'cạch' một tiếng ngẩng đầu lên nhìn, hai mắt bị thao ngấn lệ mờ mịt chỉ nhìn thấy một bóng người mơ hồ, y sợ hãi đến phun d*m thủy, vội vàng đẩy đẩy cái dầu đang bận rộn trước ngực mình, khóc nói: "Tướng quân, không cần... Huhu có người đang nhìn, xấu hổ quá..."

Vinh Tây Lăng như cung đã lên dây xuống kiểu gì được, đang muốn ra lệnh người kia cút ra ngoài, lại nghe phía sau truyền đến một giọng nam không bao giờ nghiêm túc được: "Ui da con trai, hai đứa ban ngày ban mặt chơi hăng dữ, đừng ngừng... Cho ba nhìn con trai ba chơi con dâu làm sao nò..."

Vinh Tây Lăng không nghĩ rằng đó là người cha không đời nào tin cậy được của mình, tiện tay túm một cái gối ôm quăng tới, cũng biết là lão già mặt dày đó đuổi thế nào cũng sẽ không chịu đi. Rất may mỹ nhân được kẹp giữa hắn và sofa, phần lớn 'cảnh đẹp' đã được cơ thể hắn che lại. Hắn cảm nhận được kháng cự và căng thẳng của mỹ nhân, nhưng quả thực không dừng lại được, chỉ có thể càng ra sức thao làm.

Mỹ nhân bị chơi thành dâm oa chốc lát sau đã quên mất xấu hổ giao hoan trước người khác, một lần nữa bị nam nhân nhấn chìm vào sóng bể dục vọng, dương v*t chơi hư tràng nhục, răng môi và bàn tay còn đang an ủi núm vú y, mỹ nhân đã biến thành nô lệ tình dục, lắc lư đầu thét chói tai: "Á... Chơi muốn thăng rồi, tướng quân rất biết chơi huyệt, tao hóa... Sướng quá, a... Có người, ư ư... Bị ba chồng phát hiện... Cắm mông, ứm, lại tới, tao hóa còn muốn... Cái vú trướng quá, xoa mạnh nữa đi, ư a, cho ba nhìn... tiểu tao hóa phun sữa..."

Bị người khác nhìn thấy cảnh nóng, đồng thời nghe những lời dâm đãng của mỹ nhân, Vinh Tây Lăng càng kích động dữ hơn, bàn tay hung hăng đùa giỡn hai quả bóng nhỏ, trầm giọng thỏ mạnh: "Đồ dâm đãng, bị đàn ông thấy mình bị thao hứng như vậy sao... Mai ta sẽ ra ngoài đường lớn chơi cưng, cho cưng bị nhìn hết..."

"A, muốn... Muốn đi trên đường cái bị chơi, bị thật nhiều người nhìn, ưm ưm, nhìn em bị tướng quân hung hăng chơi cái mông... Ưm, lại bị đâm bắn... Cái vú được sờ thật sướng, a a... Sữa, em muốn phun sữa rồi..."

Vinh cha bị những lời dâm đãng của con dâu và con trai, còn có bộ dáng phóng đãng làm cho á khẩu, liên tục thán phục. Thì ra thằng con trông nghiêm túc cũng mê kiểu này, còn phun sữa nữa, khẩu vị cũng ít có nặng. Đang rơm rớm xúc động, lại thấy giữa ngón tay con trai đang che ngực người ta thật sự rỉ ra mấy dòng sữa đậm đặc, thằng con nhà mình tựa như em bé đói bụng túm lấy cái vú mút lấy mút để, tiếng mút sữa chùn chụt cùng với tiếng va chạm cơ thể, còn có tiếng kêu phóng đãng của mỹ nhân lần lượt thi nhau vang vọng, êm tai đầy mê hoặc.

Thân kinh bách chiến như Vinh cha phát hiện mình thấy một màn này lại... cứng lên. Ông vội vàng ôm quần tung cửa chạy trốn, chừa lại không gian cho hai con người đang thác loạn kia.

Vinh Thương Vân bất đắc dĩ đến nhà vệ sinh dùng tay giải quyết, nhưng hiện lên trong đầu không phải là cảnh tượng ướt át vừa rồi, mà là gương mặt của một người khi cao trào... Ông vội vã lắc lắc đầu, tăng nhanh tốc độ tay 'giải quyết'.

Ở nhà vệ sinh 'giải quyết' xong xuôi, rửa mặt, Vinh Thương Vân nhìn gương mặt thành thục anh tuấn trong gương, không có chút nào dấu vết tuổi già, hài lòng gật đầu, vênh mặt lắc lư đi ra, vừa vặn gặp được Tạ Lan Khanh đi ngang qua.


Tạ Lan Khanh không ngờ ở chỗ này gặp Vinh Thương Vân, nhanh chóng dừng bước, ngoan ngoãn kêu: "Cha nuôi!"

(trong raw ghi là nghĩa phụ.)

Vinh Thương Vân cười hì hì đi lên vỗ vỗ vai cậu, cười nói: "Ha ha, con ngoan." Nói đoạn, ông thân mật kéo Tạ Lan Khanh ngồi xuống ghế đá. Tạ Lan Khanh cũng rất vui gặp lại người cha đã lâu không gặp. Cậu là cô nhi mang trong mình huyết hải thâm thù, cửa nát nhà tan, lưu lạc đầu đường xó chợ thì được cha nuôi nhặt dẫn về Minh Nguyệt đường. Mặc dù Vinh Thương Vân tính tình bốc đồng, lượm đứa trẻ về cũng là thả nuôi, thường xuyên một năm nửa năm cũng không nhớ nổi việc phải đi thăm con trai, nhưng Tạ Lan Khanh vẫn luôn cảm kích và kính mến ông. Bởi vì Vinh Thương Vân đối với con ruột cũng như thế, lại cho cậu sự quan tâm che chở, cho người dạy cậu bản lĩnh, lần nào trở về Minh Nguyệt đường cũng tìm cậu tâm sự một chút để cậu không bị sự thù hận làm vặn vẹo.

Hai người trò chuyện việc nhà mấy câu, bỗng nhiên Vinh Thương Vân nói: "Phương gia ở Tây hải bị diệt môn mấy ngày trước, chó gà cũng không để lại một con, con biết chuyện này không?"

Tạ Lan Khanh chấn động, không dám tin, hỏi: "Cha nói sao?"

Tây hải Phương chính là người năm đó vì một cái gọi là bản đồ kho báu mà mua hung tàn sát cả người Tạ gia, Tạ Lan Khanh may mắn thoát được một kiếp, ở Minh Nguyệt đường lớn lên. Về sau cậu vào Quốc Sắc Thiên Hương chuyên tâm làm công việc tình báo chính là muốn tìm hiểu rõ mối thù diệt môn năm đó. Cuối cùng mấy trước cũng tra ra được Tây hải Phương gia, cũng là lúc thiên hạ đại loạn, phe phái các nơi như sóng lớn âm thầm dâng trào, cậu sao có thể mặt dày nhờ vả thế lực Minh Nguyệt đường giúp mình báo oán, không thể làm gì khác là nhẫn nhịn chịu trói tay, đợi sau trận chiến lại nghĩ cách giải quyết. Mà mấy ngày nay cậu cùng Tô Cô Vân chạy ngược chạy xuôi, trong lòng còn vướng mắc chuyện tình cảm của gã nên cũng không liên tục chú ý tin tức bên Phương gia. Lại bị diệt môn... là những kẻ thù khác làm hay là...

Vinh Thương Vân cười ha hả vỗ vỗ lưng Tạ Lan Khanh, an ủi: "Tốt lắm, thù cũng đã báo rồi, sau này cứ vui vẻ sống tiếp thôi. Còn rốt cuộc ai đã báo thù cho con thì con phải từ từ tự tìm hiểu..."

Khổ sở chất chứa nhiều năm đột nhiên được thực hiện, Tạ Lan Khanh chỉ cảm giác mình như vừa tỉnh mộng, trong lúc nhất thời cứ như bị tê não, ngơ ngác ngồi nhìn.

Lúc này Vinh Tây Lăng cuối cùng cũng được tiểu quân kỹ làm cho thỏa mãn, để mỹ nhân xấu hổ nghỉ ngơi trong phòng, còn mình thì ra ngoài tìm lão cha ưa sát phong cảnh đó. Vinh Thương Vân thấy hắn tới liền cười híp mắt ngoắc ngoắc lại, mặt không đỏ tim không loạn, giống như người vừa nhìn lén hai người ân ái không phải ổng dị.

Vinh Tây Lăng cũng quen cha hắn mặt dày, bất đắc dĩ hỏi: "Sao ba đột nhiên chạy tới đây?"

Vinh Thương Vân nói: "Nhớ con nhoa..."

Vinh Tây Lăng liếc xéo bày tỏ đíu tin.

Đột nhiên Vinh Thương Vân nghiêm túc, nghiêm mặt nói: "Ba cũng không phải không không mà tới đây. Lần này đúng lúc đi đường núi, thấy có quân đội đang hành quân, nhìn bộ dạng có vẻ là quân đội phía Bắc đang muốn xâm phạm thế lực Tô gia, các con nhanh chóng sẵn sàng."

Vinh Tây Lăng nheo mắt trầm tư, xem ra Đường Dạ Vũ muốn đánh lén đây, lại có thể điều động được quân đội phía Bắc, không ngờ Cố Dạ Hằng khó nhằn thế kia mà chịu đầu hàng. Dù vậy, bọn họ vẫn có ưu thế nha...

☆☆☆

chapter content


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.