Sơn Hà Tình Sắc - Quân Đại

Chương 5: Yêu đến vô tận



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tác giả: Quân Đại

Editor: nanaluvsj/Shenllino

☆☆☆

Bên đây Bùi Thiếu Lăng cuồng nghĩ huyết mạch sôi trào, nhưng Tô Quân Lan bị nhớ nhung lại hoàn toàn chìm đắm trong bể dục cuồng cuộn của người đàn ông mình yêu.

"A... Ông xã, to quá thô quá... Ư a... Hỏng mất, ưm ưm... Bị đâm đến hỏng mất..."

Hai cơ thể quấn quít nhau trên ghế salon chật hẹp, Tô Quân Lan hai tay ôm chặt cổ Vinh Tây Lăng mới không bị té xuống, mông nhỏ tròn lẳng đáng yêu lơ lửng trên không, theo Vinh Tây Lăng thay đổi góc độ ra vào giống như xích đu lắc trái lắc phải. Hai bắp đùi cường tráng của Vinh Tây Lăng cố định từ eo mỹ nhân trở xuống, chỉ có thể nảy lên theo tiết tấu của hắn. Động tác nam nhân càng mạnh bạo hơn, ngay cả âm thanh cũng nóng bỏng bức người: "Bảo bối dâm đãng của anh, cưng muốn được dương v*t ông xã chơi nát sao... Kẹp chặt như vậy... Ha, chơi nát tiểu dâm oa cưng được không?"

Tô Quân Lan cảm giác mình bị người đàn ông này làm đến nát rồi, cơ thể không còn nguyên vẹn, nhão thành bãi nước bãi bùn, mút mát lưỡi nam nhân, không kiềm được kêu lên: "A... Ông xã anh thao giỏi quá... Sao... sao lại chơi huyệt như vậy, thoải mái muốn chết, tiểu tao hóa sướng muốn chết, ư ha... Bị chơi hỏng rồi."

dương v*t Vinh Tây Lăng vùi lấp trong dũng đạo nóng bỏng, bên trong ngập tràn d*m thủy tưới hắn sướng muốn thăng thiên. Cái miệng nhỏ của mỹ nhân thật sự quá đói khát, ngoạm được dương v*t liền cắn chặt không buông, còn không ngừng tiết ra d*m thủy, vừa khít vừa trơn. Tô Quân Lan còn uốn éo cọ cọ lên người hắn, chạm đến chỗ trắng nõn ấm áp kia, da thịt cận kề nóng bỏng an ủi nhau.

dương v*t thô to được phục vụ đến sung sướng, Vinh Tây Lăng không nhịn được gầm nhẹ: "Cưng là đồ dâm đãng trời sinh cho đàn ông chơi. Chỉ có đem cưng lột sạch nhốt ở nhà, ngày đêm cho ông xã chơi không ngừng."

Tô Quân Lan rạo rực khó nhịn, kéo áo sơ mi trắng trên vai, ngẩng cổ thét chói tai: "Cởi hết... Bảo bối dâm đãng cởi hết. Sau này... sau này cũng không mặc quần áo, tùy thời tùy chỗ cho ông xã chơi. Ông xã... nhất định chơi..."

Vinh Tây Lăng nhìn cần cổ trắng như tuyết lay động, đột nhiên cắn xuống một cái, lập tức ào ạt ứa ra máu. Nam nhân hệt như quỷ hút máu khát khô mà mút mát, thở dốc nói: "Máu bà xã vừa thơm vừa ngọt, so với d*m thủy trong mông uống không tệ."

Chút đau đớn kia khơi dậy dục vọng nguyên thủy nhất, dường như khoái cảm rút cạn hồn phách vô cùng mãnh liệt, Tô Quân Lan cả người co quắp bắn ra tinh thủy, mật huyệt cũng không cam chịu mấp máy thít chặt, ép nam nhân điên cuồng gầm lên.

Mỹ nhân sau cao trào đổ mồ hôi đầm đìa, cơ thể xương cốt mềm nhũn chịu không được, toàn bộ đu lên người nam nhân cường tráng. Vinh Tây Lăng đột nhiên ngồi bật dậy, tiểu huyệt trơn mềm mất đi gậy th*t yêu thích nhất, căn bản không khép lại được, lớn mật khoe trọn cảnh tượng dâm mỹ bên trong, mời gọi nam nhân bản lĩnh đầy mình lại chơi.

Mỹ nhân mới vừa rồi còn được yêu thương cả người bất ngờ trống rỗng, dường như tim cũng theo khúc thịt hùng tráng kia rời đi, cảm giác trống rỗng lập tức chọc cho mỹ nhân chảy nước mắt, chỉ nghe y khóc lóc thê thảm không tả được: "Ô ô... Không muốn sống, ông xã không cắm thí mắt tao hóa, không thương bảo bối rồi, a... Muốn chết... Trống rỗng muốn chết."

Nam nhân nhìn chằm chằm mỹ nhân bộ dáng dâm đãng quỳ nằm trên ghế salon uốn éo mông khóc cầu, cự vật giữa hai chân trướng lớn như muốn nổ tung. Hắn cũng không nhịn được nữa, kéo mái tóc dài đẫm mồ hôi của mỹ nhân, hai tay hữu lực siết chặt eo thon, đem miệng huyệt đáng thương nhắm ngay dương v*t liền đỉnh vào, lao vào độ sâu kinh khủng, không chút góc chết nghiền ép bên trong thân thể tuyệt đẹp đó, khoái cảm như pháo hoa phát nổ thiêu đốt hai người quên hết tất cả, hậu huyệt mới nếm qua mùi vị trống vắng cuối cùng cũng nhận được tinh dịch đậm đặc, bị nóng đến run rẩy, mỹ nhân cũng như ý muốn ngã vào lồng ngực nam nhân yêu dấu.

Mỹ nhân khóe mắt ướt lệ, chớp đôi mắt to long lanh oán trách nam nhân ác: "Ghét anh, giữa chừng lại chạy mất tiêu. Anh có biết người ta trải qua khổ sở thế nào không, chỗ đó ngứa muốn chết, trong lòng cũng đau muốn chết, cho là... cho là ông xã chán làm huyệt nhỏ của bảo bối..."

Vinh Tây Lăng vội vàng dụ dỗ: "Lỗ nhỏ bà xã dâm đãng biết bao, ông xã hận không thể từng khắc cắm ở trong không rời, quy đầu ấn đặt vào chỗ dâm đãng nhất cọ, cọ đến khi bà xã dâm đãng chỉ có thể bắn ra nước tiểu."

Trêu ghẹo hạ lưu của nam nhân làm mỹ nhân xấu hổ đến ngón chân cũng hồng hồng, mặt chôn trên ghế salon, rầu rĩ nói: "Ông xã xấu nhất, cả ngày chỉ biết khi dễ người ta."

Vinh Tây Lăng tỉ mỉ vuốt ve tấm lưng vô cùng xinh đẹp của Tô Quân Lan, nhẹ nhàng hỏi: "Vừa rồi còn trước mặt Bùi Thiếu Lăng dùng ngón tay đùa giỡn bảo bối, giận ông xã không nè?"

Tô Quân Lan xoay người lại, thâm tình nhìn gương mặt anh tuấn của nam nhân, ôn nhu nói: "Em tin anh, Vinh ca ca làm như vậy nhất định là có lý do của mình. Huống chi em cũng không bị người ta nhìn thấy, sao phải giận?"

Vinh Tây Lăng nghiêng người bao trùm toàn bộ người mỹ nhân, bảo bối tuyệt thế như vậy, chỉ muốn đem y giấu trong lòng yêu thương tường tận, không để cho bất kì ai nhìn thấy. Nhưng hắn cũng biết, cục cưng trước mặt mình nũng nịu phát lãng không phải là người yếu đuối cần che chở phía sau, y tâm tư thông minh nhanh nhạy, suy nghĩ kín đáo, nếu không cũng không có khả năng chỉ huy tổ tình báo trọng yếu nhất của Minh Nguyệt đường. Hắn chưa bao giờ giấu giếm Tô Quân Lan, cuối cùng giải thích: "Em cũng đã tìm hiểu chuyện trước đây của Bùi Thiếu Lăng, đại khái nhìn ra được tính cách hắn ta không bình thường phiến diện, chỉ cần tìm đúng nhược điểm, tâm tư rất dễ bị kích động. Trong nháy mắt hắn ta nhìn em, anh cũng biết em kích thích ma tính của hắn, cũng là chỗ yếu ớt nhất. Anh càng táo trợn kích thích hơn, chỉ sợ hắn ta muốn nhẫn nại cũng không được."

Tô Quân Lan cười nói: "Không trách được cấp dưới đều nói anh tâm tư thâm trầm đáng sợ, đoán không ra đấy. Anh cứ nói nói một hồi như vậy, trong bụng vòng vo, còn hại người ta trước mặt người ngoài muốn tìm bất mãn."

Vinh Tây Lăng ôn nhu xoa bóp eo mỹ nhân bị sử dụng quá độ, trầm thấp giọng nói: "Tâm tư nhiều đi nữa, còn không phải là bị bảo bối của anh thấy thấu hết rồi. Ta tính mưu thiên hạ, nhưng cam nguyện thua trong tay cưng."

(chỗ này xài "ta" một chút nha, nghe nó ngầu ngầu =))))).

Tô Quân Lan nghe đến hưởng thụ, mị nhãn giảo hoạt nói: "Đã như thế, vậy cưng thật thà khai ra, kiểu gì cũng muốn cho Bùi Thiếu Lăng thấy em bị cưng chơi nhưng không chút phản kháng, còn là vì nguyên nhân gì?"

Vinh Tây Lăng trầm ngâm một lát, chậm rãi nói: "Đương nhiên là muốn tuyên bố chủ quyền. Em là người của anh, mặc kệ người khác có vì em mà thần hồn điên đảo, chỉ anh mới có thể hôn em, chạm vào em, chơi em."

Tô Quân Lan bị lời yêu càn rỡ nhưng cường thế của hắn làm rung động thất thần, hồi lâu mới đáp lại: "Vinh ca ca, ông xã tốt, làm sao bây giờ, em yêu anh quá đi mất."

Mỹ nhân tỏ tình trực tiếp lấy lòng Vinh Tây Lăng, hắn hưng phấn ngẩng cao đầu nói: "Bảo bối cũng yêu anh như vậy, ông xã tất nhiên thưởng cho cưng."

Tô Quân Lan tò mò: "Thưởng cái gì dọ?" ‎(∩❛ڡ❛∩)

Vinh Tây Lăng cười đểu một cái, từng chữ nói: "Hừm, dùng tinh dịch ông xã tắm cho bảo bối, tắm so với dương chi bạch ngọc thượng phẩm còn sáng loáng tinh tế hơn, để cho ông xã không rời tay khỏi người bảo bối dâm đãng được..."

- ---------

Hai người trần trụi ve vãn nhau, rất nhanh cọ đến cọ ra lửa, hai người cùng nhau quậy một trận, đến khi mặt trời đến lưng núi, Vinh Tây Lăng mới ôm mỹ nhân nơi đầu quả tim rời khỏi phòng làm việc.

Mới ra khỏi cửa liền gặp nữ hộ pháp duy nhất của Minh Nguyệt đường, Phượng Hướng Nhan. Cô nàng phóng khoáng hào sảng ranh mãnh nhìn Tô mỹ nhân nửa tỉnh nửa mê trên tay lão đại, kia rõ ràng là quần áo lớn hơn một số, che cả người cũng không giấu được dấu vết, tóc mặt còn ướt. Vinh lão đại và Tô mỹ nhân có cần mỗi lần xuất hiện đều là bộ dạng phơi phới vậy không aaa!! (∩˃o˂∩)

Vinh Tây Lăng không thèm nhìn Phượng Hướng Nhan đang quắn quéo, bước chân ưu nhã bước ra ngoài, bóng lưng dưới ánh nắng chiều rực rỡ, chói mắt giống như một vị thần. Phượng Hướng Nhan bị mê hoặc trong chốc lát, đột nhiên toát lên một ý nghĩ kì quái, có thể ngày nào đó khói súng tứ phía nổi lên, giang sơn loạn lạc, sau đó Vinh lão đại lôi Tô mỹ nhân đến một đống phế tích vu sơn vân vũ không?

☆☆☆

(*)Vu sơn vân vũ: chjt chjt chjt x3 =))))))))))))

chapter content


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.