Sơn Hà Tướng Vọng

Chương 1



Mọi người đều nói Hoàng hậu điên rồi!

Khi mà người dùng thanh đao bảy tấc đâm vào ngực của Từ Mĩ Nhân, máu tươi cơ hồ bắn vào trong mắt ta, nhưng Hoàng Hậu lại chỉ cười lớn ngạo nghễ.

Người quay đầu lại, vài vệt máu trượt dài trên gò má như ngọc, khiến cho khuôn mặt tuyệt mỹ của người tăng thêm vài phần si mê, một đôi mắt hồ ly nhìn chằm chằm ta, bên trong không che dấu được vẻ quyến rũ và mê người:

A Khởi, ta có đẹp không?

Ta ngẩn ra nhưng lập tức hoàn hồn lại, quỳ trên mặt đất, vùi đầu vào cánh tay:

Bẩm nương nương, người vô cùng xinh đẹp ạ.

Hoàng hậu nương nương sinh ra đã có được một gương mặt tuyệt mỹ, có tin đồn rằng, gương mặt này rất giống Chiêu Ý trưởng công chúa năm đó tới chín phần, một phần còn lại là do thần thái không giống nhau.

Chiêu Ý trưởng công chúa có vẻ đẹp băng thanh ngọc khiết, mà Hoàng Hậu nương nương thì lại là xinh đẹp mê hoặc lòng người.

Khi Hoàng Hậu vẫn đang cười, Hoàng đế đã nghe tin mà đến, nhìn thấy Từ Mỹ Nhân đang nằm trong vũng máu, hắn ngẩn ra rồi dùng giọng nói đau khổ vô cùng chất vấn Hoàng Hậu:

Lạc Thanh, sao ngươi lại ác độc như vậy, nàng ấy có gì sai, sao ngươi lại ra tay giết chết nàng ấy?

Làm gì sai sao?

Hoàng hậu nương nương nghe thấy câu nói này thì im lặng, một lúc sau, giọng nói mới vang lên trong Vị Ương Cung:

Hoàng thượng, thần thiếp đã nói với ngài rằng thần thiếp chẳng hề để tâm đến việc ngài có sủng ái bọn họ hay không?

Giọng của Hoàng Hâu vốn đang rất nhẹ nhàng, mềm mại, nhưng trong một giây tiếp theo bỗng trở lên sắc bén

Nhưng ngài ngàn vạn lần không nên đem vị trí vốn dĩ thuộc về thần thiếp hứa hẹn cho bọn họ.

Không thể được, Hoàng Thượng ngài có hiểu không?

Mà câu nói cuối cùng này lại nói vô cùng mềm mại, cơ hồ còn chứa vài phần tủi thân.

Cuối cùng do Hoàng Hậu nương nương đột nhiên thể hiện sự yếu đuối khiến cho Hoàng Thượng ngẩn người, hồi lâu không nói được thêm gì nữa.

Toàn bộ Vị ương cung chìm trong sự im lặng.

Hoàng Thượng đợi Hoàng Hậu tiếp tục nói, nhưng Hoàng Hậu lại ỷ vào việc Hoàng Thượng không dám làm gì người mà yên lặng không nói tiếp nữa.

Hoàng Hậu, nàng đừng để trẫm có cơ hội băm xác nàng ra

Rốt cục Hoàng Đế cũng không nhịn được nữa, dù sao hắn vẫn còn quá trẻ.

Khi hắn nói ra những lời này, mang theo sự lạnh lẽo thấu xương, nhưng Hoàng Hậu không hề để ý, ta lặng lẽ ngẩng đầu. Tình cờ nhìn thấy Hoàng Hậu nương nương dùng long bào của Hoàng Đế lau vết máu trên thanh đao bảy tấc, hành vi phạm thượng như thế, vậy mà Hoàng Đế vẫn nhẫn nhịn, không hề tức giận.

Có lẽ Hoàng Hậu nương nương cũng cảm thấy nhàm chán, đột ngột lùi xa Hoàng Đế vài bước, giống như rất chán ghét, nhưng nàng lại nói chuyện với một giọng dịu dàng khác lạ:

Vậy thì thần thiếp mỏi mắt trông chờ.

Hoàng Hậu nương nương là con gái một của Lạc Gia, cha là thừa tướng đương triều Lạc Vệ Trữ, mẫu thân Phó Nhân là con gái một của Chiêu Ý trưởng công chúa, được Thái Tổ tự mình phong tặng danh hiệu Phong Diên quận chúa.

Cho nên, Hoàng Thượng không dám làm gì Hoàng Hậu là chuyện mà cả thiên hạ đều biết.

Đứng lên hết đi, sao vẫn còn quỳ, không lẽ nơi này cần bản cung tự mình dọn dẹp sao?

Hoàng Thượng vừa bước chân ra khỏi Vị Ương cung, Hoàng Hậu nương nương lập tức gọi chúng ta đứng dậy. Các cung nữ khác vẫn còn đang run rẩy, ta liền đi tới dìu Hoàng Hậu nương nương vào trong phòng

Nương Nương người mệt mỏi sao?

Uhm, đêm hôm qua mưa to quá, tiếng ồn khiến ta không tài nào ngủ được, không ngờ hôm nay lại có kẻ không sợ chết chạy đến trêu chọc ta.

Nói xong, lạnh lùng liếc Từ Mỹ Nhân một cách lúc này đã trở thành một thi thể, lại liếc nhìn những cung nữ đang chậm chạp nuốt nước miếng,

Nếu các ngươi còn chậm chạp như vậy, ta sẽ cho rằng các người không lỡ, ta có thể xem xét đưa các ngươi xuống dưới đó bầu bạn với ả ta.

Từ miệng nói ra những lời muốn lấy tính mạng của người khác, nhưng trong mắt lại chứa đầy sự cáu giận.

Ta nghĩ, nếu như năm đó Hoàng Hậu được gả cho Lâm gia công tử, thì người chắc sẽ không biến thành bộ dạng như ngày hôm nay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.