Sơn Hà Tướng Vọng

Chương 10



Cuộc sống trong cung vô cùng buồn chán nhưng cũng trôi qua rất nhanh, chớp mắt cái đã vào tháng 12, một năm lại sắp kết thúc.

An Ấu Liên đi tới Thúy Lưu các một lượt, chỉ cảm thấy mệt mỏi không gì bì được.

Từ khi thái y chấn đoán đại Hồ thị có thai, sự bất an trong lòng nàng ta càng ngày càng lớn, bình thường rảnh rỗi không có việc gì làm cũng sẽ đi nhìn xem, chỉ sợ phát sinh vấn đề gì.

Mấy năm nay những người có thai trong cung không ít, nhưng lại không có ai được sinh ra, hiện nay bản thân lại xử lý lục cung, thêm Xà thái hậu và hoàng hậu hai bên đều tỏ ra coi trọng, nàng ta không thể không chú ý.

Ngay lúc An Ấu Liên vừa thở ra một hơi, bưng trà chuẩn bị uống thì một cung nữ vội vàng chạy vào, không kịp hành lễ, chỉ kịp nói: "Quý phi nương nương không hay rồi, con của Mai thường tại, đứa trẻ mất rồi.."

"Chuyện gì sảy ra?" An Ấu Liên lập tức từ trên tháp đứng lên ngay lập tức.

Nhưng không đợi cung nữ nói kĩ, nàng đã vội vàng chạy ra bên ngoài vừa đi vừa nói "Đến Thúy Lưu các"

Con của đại Hồ thị mất rồi, là do Lương phi gây ra.

Lúc An Ấu Liên nghe thấy việc này, đầu tiên là ngẩn ra, mới phát hiện những lo lắng đó trong giây phút này đã có kết quả.

Chỉ là vẫn như cũ có chút không dám tin.

Lương phi tuy tính cách không tốt, nhưng thường ngày cũng không gây chuyện với người khác, chỉ chuyên tâm làm việc của mình, hôm nay sao lại đi hại chết con của một Thường Tại nho nhỏ chứ.

Lúc An Ấu Liên tới Quỳnh Hoa điện thì hoàng thượng và thái hậu đã tới rồi, hai người ngồi trên ghế, có vẻ vô cùng tức giận.

"Lương phi, trẫm không hề bạc đãi ngươi, sao ngươi hết lần này tới lần khác hại chết con của trẫm."

Câu nói này của hoàng thượng, chứa quá nhiều ý nghĩa, An Ấu Liên lại nghĩ đến những đứa trẻ vô tội trước kia, chỉ cảm thấy sau lưng toàn là mồ hôi lạnh.

Lại nhìn về phía Lương phi, nàng ta mặc một bộ cung trang màu trắng, trên đầu chỉ cài một cây trâm rủ nhạt màu, có chút vẻ đẹp xuất thần, nhưng mở miệng nói chuyện lại có chút cay nghiệt: "Thần thiếp vì sao à, hoàng thượng lẽ nào không biết sao, cần gì phải giả vờ?"

"Hỗn xược!"

An Ấu Liên quay đầu nhìn, lại rõ ràng nhìn thấy trong mắt hoàng đế lướt qua chút hoảng loạn.

* * *

Lương Phi bị tước phong hiệu cấm túc tại Quỳnh Hoa điện.

Sau khi hoàng hậu nương nương biết được tin tức này, kêu ta đổi cho người kiểu tóc Phi Tiên, cài một cây trâm gỗ khắc hoa sen đặt ở đáy hòm rất nhiều năm.

Trên đường tới Quỳnh Hoa điện, hoàng hậu nương nương ngẩn ra mấy lần, không biết đang nghĩ gì, cho đến khi người gặp được Lương phi.

"Lạc Thanh, ngươi cuối cùng cũng tới rồi." Dường như Lương Phi đang đợi hoàng hậu, nhìn thấy đối phương đẩy cửa bước vào, lộ ra một nụ cười điềm tĩnh, ngữ khí đó quen thuộc giống như hai người đã quen biết rất nhiều năm vậy.

Hoàng hậu hừ lạnh một tiếng, mở miệng lại giống như đâm vào chỗ đau của người khác "Tới nhìn xem bộ dạng thất bại tới cực điểm của ngươi ngày hôm nay, trong lòng mới cảm thấy vui vẻ."

"Ngươi muốn nói gì với ta?" Lương phi không có chút bực mình nào, so với người ngày thường ta vẫn gặp dường như không phải cùng một người.

"Mộ Dao, ngươi biết vì sao việc này lại bị phát hiện nhanh vậy không?"

"Biết, là âm mưu của ngươi, vừa bắt đầu ta vốn đã biết, nhưng mà ta vẫn làm vậy. Lạc Thanh, ngươi còn không hiểu sao?" Lương Phi rót một ly trà đẩy vào vị trí đối diện mình, "Ta vốn không muốn sống nữa."

Không khí dường như đứng lại, ta rõ ràng nhìn thấy trong mắt hoàng hậu nương nương có sự điên cuồng sau khi báo được thù.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.