Sơn Hà Tướng Vọng

Chương 11



"Nếu không muốn sống nữa, thì còn nhiều biện pháp mà, ngươi cũng có thể tự sát, cần gì phải chấp nhặt với đứa trẻ còn đang nằm trong bụng mẹ cơ chứ?"

Tuy rằng Hoàng hậu nương nương giăng bẫy, nhưng cũng là vì đại Hồ thị không hề mang thai, trong chốn hậu cung này nàng không phải người tốt lành gì, nhưng nàng luôn có điểm mấu chốt của chính mình.

"Nhưng mà nếu Quý phi tự sát sẽ liên lụy đến cả nhà, ta không thể đùa với tính mạng của họ được, trước đây là thế, bây giờ cũng vẫn vậy." Lương Phi tuy rằng đang cười nhưng lời nói ra lại khiến người ta lạnh sống lưng.

Ta nghĩ, hoàng hậu nương nương chắc sẽ không thể chịu nổi những lời nói của nàng ta.

"Đúng vậy, cho nên bản cung hôm nay mới cố ý tới xem kết cục của loại người như ngươi, nếu không sao xứng được với tình tỷ muội nhiều năm của chúng ta? Dù sao nhìn thấy ngươi leo lên ngôi cao, rồi lại nhìn ngươi rơi xuống, thật sự khiến ta rất vui sướng".

Trước đây quý phi nương nương thịnh sủng, ngày mồng một và ngày mười năm hoàng thượng không thể vào Vị Ương cung, thì đều ngủ lại ở chỗ Lương quý phi, nhưng hiện nay, lại rơi vào kết cục này, mắt thấy điện Quỳnh Hoa vắng vẻ tiêu điều, sao còn nhìn thấy quang cảnh khi còn thịnh sủng.

Chỉ là ta vẫn không hiểu, hoàng hậu nương nương và Lương phi kết bái từ khi nào, nếu đã có tình cảm chị em lúc trước sao hôm nay còn đi đến mức bỏ đá xuống giếng mới cảm thấy vui sướng.

"A Thanh, bộ dạng hiện giờ của muội, để cho người khác cảm thấy rất khó chịu."

Vừa nói dứt lời, hoàng hậu sải bước đến trước mặt Lương phi.

Sau đó, trong Quỳnh hoa điện vang lên tiếng tát thanh thúy.

Ta chợt nhớ đến ngày mà Từ mỹ nhân chết trong cung Vị Ương, ta nghĩ lúc đó hoàng thái hậu rất tức giận, nhưng hôm nay xem ra, cái tát này còn mạnh hơn cả nhát dao khi ấy.

"Mộ Dao, ngươi còn mặt mũi nói khó chịu?" Hoàng hậu nắm lấy Lương phi nương nương ném lên bàn trang điểm, chỉ vào người trong gương đồng nghiêm nghị hỏi: "Khi ngươi giúp Lí Diệp thiết kế ta, khi ngươi đưa chén trà có pha thuốc mê đó cho ta, ngươi có thấy khó chịu, có thấy buồn nôn không?

Giống như trong giây lát, miệng vết thương đó lại bị xé ra, ta rõ ràng nhìn thấy Lương phi sững sờ tại chỗ, mà hai mắt của hoàng hậu nương nương thì đỏ ngầu.

" Ngươi cho rằng, làm những việc đó cho bọn họ, có thể cứu được Phùng ca ca của ngươi phải không, nhưng không ngờ rằng bọn họ lại qua cầu rút ván, siết cổ Phùng Bằng cho đến chết trong ngục, còn tuyên ngươi tiến cung. "Cánh cửa điện Quỳnh Hoa đóng chặt, ánh nến mờ ảo làm cho cái bóng của hoàng hậu nương nương như kéo dài vô tận.

Ta cúi đầu đứng ở ngoài cửa, chỉ cảm thấy, những chuyện này rõ ràng mới trôi qua ba năm mà lại giống như một đoạn kí ức xưa cũ và hoang đường.

Khi ta tới, người kia nói với ta, hoàng hậu nương nương từng có một người bạn tâm giao, chỉ là sau này xảy ra biến cố.

Huynh ý dặn ta không được nhắc đến người đó trước mặt hoàng hậu nương nương, ta chỉ cho rằng biến cố đó là người bạn tâm giao kia đã qua đời, nếu nhắc đến sẽ khiến hoàng hậu nương nương đau lòng, lại không hề biết thì ra là như vậy.

" Nhưng đôi khi, ta không biết nên cảm ơn hay nên oán giận ngươi. Nếu không phải ngày hôm đó ngươi dùng thuốc mê, nếu không phải Lý Diệp hôm đó uống nhầm tách trà đó. Hoàng hậu nương nương ghé sát vào tai Lương phi, bất chợt bật cười, đôi mắt hồ ly nheo lại, từng chữ từng chữ nói ra, "thủ cung sa của ta, chỉ sợ, cũng không còn nữa."

Có lẽ chính câu nói này đã kích thích Lương phi, nàng ta đột ngột quay đầu, nhìn về phía hoàng hậu đang dần dần lùi lại, trong mắt chảy ra từng giọt từng giọt nước mắt.

Lương phi nương nương cũng theo đó ngồi thẳng người, sau đó vén ống tay lên, lộ ra một mảng da thịt, trên đó chằng chịt dấu răng cũ mới, ngay cả giọng nói cũng mang theo chút không cam lòng: "Cho nên, không thể coi như ta nợ ngươi nữa rồi. Lý Diệp hắn là tên điên, hắn không vào được cung Vị Ương của ngươi, như vậy sẽ càng nghĩ đến những chuyện năm đó, sau đó đến hành hạ ta, ba năm nay, ta ngày ngày sống trong sợ hãi, rốt cuộc.."

"Một mình ta phài chịu đựng những thứ này sao?"

Ta khẽ ngẩng đầu, nhìn những vết răng đó, cảm thấy bàng hoàng, trong bụng cũng dường như có gì đó khó mà chịu được.

"A kỳ, chúng ta đi thôi."

Hoàng hậu nương nương nhìn Lương phi rất lâu, cuối cùng đưa tay giúp nàng ta chỉnh lại quần áo, sau đó xoay người đi về phía ta.

Ngay lúc chuẩn bị bước ra khỏi cổng cung, Lương phi lớn tiếng gọi hoàng hậu: "A Thanh."

"Những lời vừa rồi không phải thật lòng, ta chỉ là có chút hận Lý Diệp. Chuyện trước đây là ta có lỗi với muội, muội đừng trách ta."

Hoàng hậu nương nương vốn dĩ muốn nói gì đó, nhưng há mồm mấy lần cũng không thốt ra được lời nào, cổ họng như bị cái gì đó làm cho nghẹn lại, đôi mắt lại đỏ lên.

Cho tới khi đi, vẫn như cũ không nói lời nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.