Sơn Hà Tướng Vọng

Chương 12



Từ Quỳnh Hoa điện trở về, Hoàng hậu nương nương ngồi bên cửa sổ gần canh giờ, không nói lời nào, chỉ ngẩn người nhìn cây đào đã khô héo ngoài cửa.

Thật sự ta rất muốn hỏi nương nương, nếu người ngồi tù lúc đó là Lâm thiếu tướng và người bị tính kế là Lương phi, người liệu có mời chén trà ấy không?

Nhưng nếu nghĩ như vậy lại cảm thấy rất nực cười.

Người như hoàng hậu nương nương có lẽ sẽ chọn đồng sinh cộng tử với Lâm thiếu tướng chứ quyết không chọn cách hại người khác.

Khi màn đêm buông xuống, Tiểu An Tử cúi đầu thấp giọng đi vào, nhưng trong không khí im lặng của Vị Ương cung vẫn khiến cho người khác nghe thấy rõ ràng: "Nương nương, vừa rồi Quỳnh Hoa điện truyền tin đến Lương phi hoăng rồi ạ".

Chết rồi sao.

"Như thế không đúng?" Hoàng hậu nương nương dụi dụi mắt.

"Nghe nói là cửa điện đóng im cả canh giờ, như thế nào cũng không thể mở ra được, nhất định yêu cầu hoàng thượng phải qua đó. Sau đó hoàng thượng tới, nhưng cũng không biết hai người đã xảy ra chuyện gì, có lẽ do Lương phi ngôn ngữ mạo phạm thánh nhan, nên bị.."

Tiểu An Tử nhìn vẻ mặt càng trở nên dữ tợn của hoàng hậu, nhất thời không nói tiếp được nữa.

"Bị hoàng thượng một kiếm đâm chết."

Nhìn thấy hoàng hậu nghe xong những lời đó toàn thân run rẩy, ta vội vàng chạy đến đỡ người, "Nương nương.."

* * *

Hoàng hậu nương nương và thái hậu nương nương gần như đến cùng lúc.

Người trước không có biểu cảm gì trên mặt, ngay cả vẻ yếu đuối vừa lộ ra cũng được che đậy kỹ càng, trong khi người sau lại vội vàng, như thể sợ hoàng đế lại làm ra chuyện gì nữa.

Quả nhiên hoàng đế thật sự không làm Thái hậu thất vọng, hắn đứng ở trong điện Quỳnh Hoa chán ghét liếc mắt nhìn Lương phi đang nằm trên mặt đất, sau đó cười lạnh nhìn hoàng hậu nương nương: "Nữ nhân ngoan độc này đã nhiều lần sát hại hoàng tự, tội đáng chết, dùng thân phận thường dân mai tang đi"

Từ lúc hoàng đế giết Lương phi cho tới khi hoàng hậu chạy tới ước chừng hai nén nhang, nhưng hắn phải đợi hoàng hậu đến mới hạ mệnh lệnh như vậy, hiển nhiên là muốn làm cho hoàng hậu xem.

Đương nhiên hoàng hậu cũng không hề sợ hắn, chỉ lạnh lùng nói: "Bản cung hôm nay muốn xem, ai dám dùng nghi thức của thường dân an tang Lương phi."

Mấy người cung nhân vốn muốn mang thi thể của Lương phi xuống xử lý nghe thấy những lời của hoàng hậu nương nương, lập tức sững sờ tại chỗ, chỉ biết cúi đầu, nghe hoàng đế tức giận chất vấn hoàng hậu nương nương:

"Lạc Thanh, ngươi muốn kháng chỉ sao?"

"Đúng vậy." Hoàng hậu nương nương ngay cả nhìn cũng không nhìn hoàng đế, nàng chỉ nhìn trường kiếm trong tay hắn, "Hôm nay, cho dù ta kháng chỉ, ngươi lại làm gì được ta?"

Một lời nói khiến hoàng đế không còn gì để nói.

"Chẳng lẽ ngươi muốn phế bỏ ta?" Hoàng hậu nương nương đã ở trong thâm cung này ba năm, nàng cũng biết rất rõ cách khiến cho hoàng đế khó chịu. "Ngươi có thể sao? Ngươi dám phế bỏ ta?"

Đúng vậy, hắn không thể cũng không dám.

Nhưng trước sự chứng kiến của rất nhiều người trong cung, Lạc Thanh lại hỏi như vậy, khiến Lí Diệp cảm thấy mất hết mặt mũi suýt chút nữa muốn ra tay đánh người, nhưng lại bị Thái hậu ngăn lại.

Hoàng hậu nương nương lạnh lùng nhìn hắn, đột nhiên bật cười: "Lí Diệp, ngươi thật sự làm cho ta coi thường. Trước đây khi ta giết Từ thị, ngươi cũng chỉ tức giận vì ta bẻ gãy cánh tay mới của ngươi, giờ ta chỉ làm ngươi mất mặt, ngươi lại muốn động thủ đánh ta, cũng không biết Từ thị dưới cửu tuyền nếu biết được, liệu có cảm thấy đáng tiếc".

"Đủ rồi"

Mặc dù Thái hậu cảm thấy bộ dạng của hoàng đế hiện tại rất mất mặt, nhưng bà cũng không muốn Lạc Thanh chiếm được thế thượng phong, "Dùng nghi lễ của quý phi an táng đi, thêm phong hào, tuyên bố với bên ngoài là bị bệnh nặng qua đời."

Nói xong, Thái hậu lạnh lùng nhìn Lạc Thanh, trên mặt có chút không kiên nhẫn: "Hoàng hậu thấy được không?"

"Quần áo đưa vào Phi lăng, xương cốt trở về Mộ gia."

Nhưng bà ta lại quên rằng, Lạc Thanh lại là người có được một thước tiến một tấc nhưng lại làm cho ngươi khác không cách nào bắt bẻ được, bà ta vốn định thương lương với Lạc Thanh, nhưng ai ngờ rằng đối phương không lượng tình, còn khiến cho bà ta tức giận.

"Ngày mai bổn cung tự mình đi tiễn, nếu như có vấn đề gì, Lương Phi vì sao qua đời, bản cung không sợ cho cả thiên hạ cùng biết đâu."

Hoàng hậu nương nương nói xong, cũng không để ý đến sắc mắt xấu xí vô cùng của Thái hậu và hoàng thượng, quay người bước đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.