Sơn Hà Tướng Vọng

Chương 19



Nghe đồn đêm qua trong điện Triều Dương truyền ra tiếng cãi nhau của hoàng đế và thái hậu.

Chắc là do bất đồng ý kiến.

Xà thái hậu tuy là kẻ không từ thủ đoạn để đạt được mục đích, nhưng rốt cục vẫn còn chút giới hạn, cũng không làm những việc lãng phí thời gian, tuy là luôn nói ra những lời kích thích nương nương, nhưng cũng không phải là quá đáng lắm, hơn nữa đều bị nương nương nói ngược lại.

Có lẽ do ta biết những chuyện trước đây, nên luôn cảm thấy bà ta tốt hơn nhiều so với hoàng thượng.

Hoặc cũng có lẽ, vì những chuyện cũ đó, trong đáy lòng vẫn còn chút thương xót bà ta, nên trước giờ không thấy ghê tớm.

"A Kỳ, có chuyện rồi, Mục tiên sinh bị ám sát rồi."

Chuyện của ta và Gia Nghĩa, nương nương và A Nhiễm đều biết, cho nên lúc nàng ta chạy vào, hầu như không kịp thỉnh an nương nương, liền lập tức nắm lấy cánh tay ta.

Nghe xong những lời của nàng ta, ta chỉ cảm thấy hô hấp cũng trở lên khó khăn, ngay cả tiếng nói chuyện của hoàng hậu cũng cảm thấy rất xa xôi.

"A Kỳ cầm lấy lệnh bài của ta, xuất cung đi thăm Mục tiên sinh đi." Hoàng hậu nương nương ngồi trước bàn trang điểm, mắt vẫn còn hơi sưng, chắc là do đêm qua khóc lâu quá, nghe thấy những lời A Nhiễm nói, quay người đưa ra lệnh bài, thấy ta mãi vẫn không có hành động, lại nói thêm một câu "mang theo ít thuốc quý, thay ta đi xem xem"

"Vâng" ta hiểu tấm lòng của nương nương, cũng thật sự lo lắng cho tình trạng của Gia Nghĩa, liền nhận lấy lệnh bài đi khố phòng lấy thuốc.

Lúc quản gia dẫn ta vào phòng Gia Nghĩa, ta bỗng nhiên ngẩn ngơ.

Trước giường có một cô nương yểu điệu đang ngồi bón thuốc cho Gia Nghĩa, cô nương đó rất là xinh đẹp, họ Hứa, là con gái độc nhất của thống lĩnh cấm quân Hứa Chiêu, tên chỉ có một chữ Nguyệt.

Hoàng thượng vốn dĩ muốn tuyển nàng ta vào cung, nhưng Hứa Nguyệt thà chết không chịu, vợ Hứa Chiêu chết sớm chỉ để lại có một cô con gái như vậy, tự nhiên là ông ta vô cùng yêu thương, quỳ gối trước cung điện của hoàng hậu nương nương cả tiếng trời, cầu nương nương khuyên hoàng thượng thu hồi mệnh lệnh.

Lần đó, vì chuyện của Hứa Nguyệt, hoàng hậu nương nương và hoàng thượng lại cãi nhau một trận to, vốn chỉ là hoàng thượng một mình gây chuyện.

Chỉ là sau đó Xà thái hậu cũng biết chuyện.

Hứa Chiêu là thuần thần, chỉ trung thành với hoàng thượng, lá chắn đầu tiên và cũng là cuối cùng của hoàng thành này, Xà thái hậu không muốn vì việc này mà làm lạnh lòng Hứa Chiêu, cuối cùng cũng khuyên được hoàng thượng.

Chỉ là giờ phút này, nàng ta bỗng dưng xuất hiện ở phòng Gia Nghĩa, lại làm việc thân mật như thế, khiến cho ta bỗng nhiên cảm thấy rất buồn bực, mãi không nói ra tiếng.

Ngược lại Hứa Nguyệt đi đến trước mặt ta, đợi ta nghiêng người mới hành lễ với ta, bởi vì giây phút này ta là đại biểu cho hoàng hậu nương nương.

Nàng ta nói: "Tạ ơn hoàng hậu nương nương quan tâm."

Ta không nói gì, chỉ nhìn nàng ta cười cười, rồi từ từ nhìn về phía Gia Nghĩa.

Trên mặt huynh ấy không có chút huyết sắc nào, rất giống trận bệnh nặng mấy năm trước, khiến cho người ta nhìn thấy rất lo lắng.

"Các ngươi lui ra ngoài đi, ta có vài lời muốn nhờ A Kỳ cô nương chuyển lời cho nương nương." Lời này, là Gia Nghĩa nói với Hứa Nguyệt, người sau mím môi, nở một nụ cười trong trẻo rồi đi ra ngoài.

Đợi cửa phòng đóng lại, Gia Nghĩa lười biếng dựa vào đầu giường vẫy ta, "A Kỳ, tới đây, ta ôm một cái."

Ta nghe lời đi tới, nhưng cuối cùng vẫn không cúi người ôm huynh ấy.

Hứa Nguyệt đường hoàng như vậy đi vào Mục phủ thậm chí là phòng của Gia Nghĩa, tuyệt đội không phải là quan hệ bình thường.

Ta biết ta vốn không nên tức giận, cũng không có tư cách gì để tức giận, nhưng mấy năm nay ở bên cạnh hoàng hậu nương nương, ngay cả tính tình cũng kiêu ngạo vài phần, nhịn không được có chút cáu kỉnh.

"A Kỳ, đây là ý của hoàng thượng, ta không thể không nghe theo."

Đúng rồi, là ý của hoàng thượng, bây giờ huynh ấy là trọng thần thân tín của hoàng thượng, Hứa Chiêu tuy là thuần thần nhưng trước giờ không tham gia vào những chuyện tranh đấu trên triều, chỉ một lòng bảo vệ tòa thành này, nếu bây giờ con gái độc nhất của hắn gả cho Gia Nghĩa, vậy có rất nhiều sự việc không phải hắn có thể khống chế được.

"Nàng ý thích huynh." Ta cúi đầu nhìn tay bị huynh ấy nắm lấy, "vậy huynh thích nàng ta không?"

Ta thật sự không muốn đạt được cái gì, nhưng ta chỉ muốn biết đáp án, huynh ấy trước đây nói thích ta, hôm nay liệu có thích người khác?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.