Hôm đó ta không hề nhận được đáp án nào từ chỗ Gia Nghĩa, huynh ấy im lặng rất lâu, cuối cùng chỉ nhìn ta thở dài, sau đó buông tay ta ra.
Vào lúc đó, ta cuối cùng đã hiểu tại sao mỗi lần hoàng hậu nương nương nhìn ta, trong mắt luôn có sự bất lực và đau lòng.
Bởi vì người luôn biết Gia Nghĩa vì sao lại đi đến tòa thành phồn hoa này.
Mà ta, bị choáng ngợp bởi tình yêu, cứ nghĩ huynh ấy thật sự đến đây vì ta, cứ cho rằng người thiếu niên mà ta yêu mến cũng sẽ giống thiếu tướng quân năm đó, từng không quản đường xá xa xôi chỉ vì muốn được nhìn thấy cô nương mà mình yêu quý.
Sau khi quay lại Vị Ưong cung, ta đi gặp hoàng hậu nương nương, người thấy ta cảm xúc có chút không ổn, cho rằng do ta không khỏe, nên bảo ta đi nghỉ sớm.
Ta đáp một tiếng, sau khi quay lại phòng thì tự khóa mình trong phòng, có cung nữ đến gọi ta đi ăn cơm, ta cũng coi như không nghe thấy, chỉ cho tới khi tiếng của hoàng hậu vang lên ngoài cửa,
"A Kỳ, nếu ngươi muốn khóc, vậy khóc đi, sẽ thấy tốt hơn chút."
Ta vốn muốn nói câu gì với nương nương, nhưng mở miệng nửa ngày, chỉ thấy nước mắt thi nhau rơi xuống, khiến ta không thể nói ra lời.
"A Kỳ, thực ra có những việc ngươi không biết. Trước đây khi ta mới tiến cung, cũng giống ngươi bây giờ cảm thấy rất khổ sở, chỉ muốn nhốt mình trong Vị Ưong cung, không gặp một ai cả. Ngay cả khi ép bản thân đi gặp người khác cũng chỉ cảm thấy vô cùng khó chịu.
Bởi vì ta bị ép gả cho Lý Diệp, nhưng tình huống như vậy, ta ngoài cách gả cho hắn thì không còn cách nào khác, bọn họ nếu nhất định muốn đưa vị trí đó cho ta, thì ta ngồi vậy.
Chỉ là lúc đó, mỗi ngày ta đều có mơ đi mơ lại một giấc mơ, mơ thấy thiếu niên lang của ta cưỡi tuấn mã, mạnh mẽ phi vào Vị Ương cung, nói với ta: Tiểu Thanh, ta đến đón muội về nhà.
Nhưng, mỗi ngày tỉnh lại, ta vẫn ở trong Vị Ương cung, ta vẫn không thể gặp được huynh ấy.
Ta lại nghĩ, vậy thì cứ thế này đi, trên thế giới này không phải cứ yêu nhau là có thể ở bên cạnh nhau, ta hận ai cũng không thể hận huynh ấy.
Sau đó, ta vào cung này chưa được một tháng, lại có người nói với ta, người mà ta thương đã chết trận ở biên quan rồi.
Nếu thật sự là chết trận, ta tìm cách đi cùng huynh ấy là được, nhưng huynh ấy bị Lý Diệp hại chết, tên hoàng đế đó, hoàng đế của Đại Ninh, vì sự ích kỷ của bản thân mình, làm lộ bí mật quân sự, ta thật sự cảm thấy buồn thay cho huynh ấy.
Sau đó biên quan báo rằng không tìm thấy thi thể của A Từ, ta lại tự an ủi bản thân mình, như vậy cũng tốt, có thể huynh ấy giống như trong truyện viết vậy, mất trí nhớ, quên hết chúng ta, rơi vào một nơi phong cảnh xinh đẹp, lấy một cô nương xinh đẹp, cả đời đều tiêu diêu tự tại.
Ta trước giờ chưa từng nghe thấy những tâm sự này của nương nương, hôm nay nghe thấy, chỉ thấy đau lòng.
" Cho nên A Kỳ, ngươi phải hiểu, Mục Gia Nghĩa đi vào tòa thành này là muốn độc chiếm một phương, nếu ngươi yêu hắn, phải yêu những gì hắn yêu, nghĩ tới những gì hắn tưởng, không thể chỉ nghĩ đến tình yêu của riêng hai người. Hắn cùng cha ta còn có cữu cữu sẽ phải đứng ở lập trường đối lập, nhưng những điều này không liên quan gì đến ta, cũng không liên quan đến ngươi, ngươi chỉ cần đi theo tiếng gọi trái tim là được.
Ta nói những lời này với ngươi, thì là đã tính toán đến việc để ngươi đi, ngươi đi cùng hắn, ta chắc chắn sẽ cho ngươi một thân phận thể diện, tuyệt không để ngươi bị ủy khuất, cũng không trách ngươi, ngươi và A Nhiễm giống như muội muội của ta vậy, ta không thể ở bên A Từ, trong lòng cũng hi vọng các ngươi có một kết thúc viên mãn.
Ngày sau nếu hắn và cha ta có ra sao, cũng chắc chắn sẽ giữ thể diện cho nhau, ngươi không cần quá lo lắng."
Nghe xong những lời này, ta gần như là lao ra khỏi cửa, lao vào vòng tay hoàng hậu nương nương, nước mắt rơi không ngừng.