Sơn Hà Tướng Vọng

Chương 22



"Hứa cô nương có chuyện gì, cứ nói đi, đừng nhìn ta mãi thế."

Ta và nàng ta đứng nhìn nhau một lúc lâu trên hành lang, nàng ta mãi không nói chuyện, ta cảm thấy bản thân có chút không kiên nhẫn.

Khẩu khí cũng có chút gay gắt.

"Ta biết cô thích Gia Nghĩa, hôm nay ta đến chỉ muốn hỏi cô, cô có bằng lòng gả cho huynh ấy không?" Tiếng nói của Hứa Nguyệt rất ấm áp, giống như ngọn gió trên mặt hồ, có đôi chút giống nương nương, nhưng trong sự ấm áp của nương nương còn mang chút lười biếng.

Ta nghĩ vậy xong, mới nghĩ kĩ những gì Hứa Nguyệt vừa nói, đột nhiên sửng sốt.

Chắc là ta chỉ là kẻ tầm thường, nên không thể hiểu nổi ý của nàng ta.

Hứa Nguyệt vốn đang nhìn ta, nhìn thấy thần sắc của ta thì quay người lại, chỉ nhìn thấy một bên mặt, nàng ta nói:

"Gia Nghĩa lấy ta, là vì thánh mệnh, ta biết. Nhưng huynh ấy thích cô lại là thật lòng thật dạ, hôm đó ta nhìn thấy tranh vẽ cô trong thư phòng của huynh ấy, sống động như thật, cơ hồ chứa đầy sư ôn nhu của huynh ấy ở trong đó, lúc đó ta đã biết, trong lòng huynh ấy không có chỗ cho ta."

Nàng ta ở trước mặt ta tự hạ thấp bản thân mình, trong một khoảnh khắc, ta có chút ngẩn ngơ, có lẽ trước giờ ta không hề có sự chấp nhất với tình cảm, mà ta lại thấy đau lòng cho những người con gái vì yêu mà trơ mắt chấp nhận nhìn người mình yêu trong lòng vẫn chứa người khác.

"Đêm hôm qua, huynh ấy uống say, khi huynh ấy ôm lấy ta, ta gần như cho rằng huynh ấy cũng có chút tình cảm với ta, nhưng huynh ấy lại gọi tên cô."

Nàng ta vậy mà lại có đôi chút oán hận ta.

Những người con gái trên thế giới này đều giống nhau, chỉ cần có tình cảm, ai lại có thể thật sự chấp nhận chung chồng với người con gái khác được chứ.

"Hứa cô nương, thánh chỉ đã hạ, cô và ta đều không có cách nào có thể thay đổi được. Cô cũng không cần đến thăm dò ý của ta, chuyện của ta và Mục tiên sinh đã qua rồi, cô chỉ cần yên tâm đợi làm Mục phu nhân là được."

Từng trận gió trên hành lang thôi bay những tấm rèm, Hứa Nguyệt nhìn bóng lưng A Kỳ rất lâu, cuối cùng bất lực cười cười, nàng ta cảm thấy việc hôm nay mình đến đây thật là ngu ngốc.

Đúng là nàng ta muốn thăm dò, nhưng muốn để A Kỳ lấy Mục Gia Nghĩa cũng là thật.

Nhưng mà nàng ta không biết, ngay từ đầu A Kỳ đã hạ quyết tâm, cho dù cô ấy chỉ là một nha hoàn thì sao, cô ấy có thể có được tình cảm của Mục Gia Nghĩa, thì cũng có thể nhẹ nhàng mà buông bỏ.

"Hứa cô nương, A Kỳ nhà ta chỉ gả cho người xứng đáng, tuyệt đối không làm thiếp, mời cô về cho."

Trong khoảnh khắc rời khỏi hoàng cung, câu nói của Hoàng hậu nương nương khi đứng ở hành lang Vị Ương cung, vẫn như còn phảng phất bên tai.

Hứa Nguyệt nhịn không được quay lưng nhìn tòa thành mà vô số người hướng đến và vô số người muốn trốn thoát này, một lúc sau, nghe thấy tiếng bước chân sau lưng, lại thở dài:" "Cha, người trước đây nói với con, hoàng hậu nương nương là người thiện lương nhất, đáng để sùng bái nhất trong tòa thành này, con không tin, con chỉ cảm thấy hoàng hậu nương nương lúc nào cũng lạnh lùng, nói chuyện với người khác không có chút thiện ý nào, nhưng hôm nay, con gái mới thấy, lời cha đã nói là đúng."

Hứa Chiêu nhìn con gái cười nhẹ nhàng với mình, không nhịn được cũng cười cười gật đầu.

Nếu không phải vì hoàng hậu thuần lương, trước đây hắn sao có thể cầu người, trong hoàng cung bao nhiêu chuyện đen tối, nếu không phải hoàng hậu tâm tồn thiện ý, sao có thể bình yên như vậy.

Hắn từ năm 15 tuổi bắt đầu theo sư phụ bảo vệ tòa thành này cho đến khi ngồi lên chức vị thống lĩnh ngày hôm nay, nhìn thấy quá nhiều thủ đoạn, những năm nay, hoàng cung bình yên, ngoài những việc mà hoàng đế gây ra thì không có phiền phức gì nữa.

Mà Lương phi.

Hứa Chiêu nhịn không được nhớ đến hai tiểu cô nương ngày trước ở trước mặt hắn xin kẹo, cuối cùng chỉ có thể thở dài một tiếng trong lòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.