Sơn Hà Tướng Vọng

Chương 24



Mồng chín tháng năm, là sinh thần của thái hậu

Có lẽ đây sẽ là sinh thần mà Xà thái hậu vĩnh viễn không thể quên được, nửa canh giờ trước bà ta vẫn đang nhận sự bái lạy của chúng thần, trong lòng âm thầm tức giận vì hoàng hậu lại dùng lí do không khỏe để không đến tham gia thọ yến của bản thân.

Nửa canh giờ sau, cả hoàng cung truyền ra tiếng hô chém giết.

Lý Diệp cơ hồ là trong khoảnh khắc liền trốn ra phía sau thái hậu.

Nhiếp chính vương và Lạc tướng cùng nhau đứng ở dưới triều đường, mắt nhìn Mục Gia Nghĩa từng bước từng bước đi đến gần, trong tay cầm một khối ngọc bội.

"Không biết Xà thái hậu có còn nhớ rõ khối ngọc bội này?"

Tiếng nói của Mục Gia Nghĩa không lớn, nhưng Xà thái hậu vẫn nghe thấy rõ ràng, đợi lúc đối phương dùng tay sờ ngọc bội, hô hấp cũng dường như cứng lại.

Khối ngọc bội đó, bà ta đương nhiên nhớ.

Bà ta vào cung làm hoàng hậu, ban đầu tiên đế có một phi tần vô cùng được sủng ái là thần phi, nếu không phải là xuất thân hàn vi, lại thêm khi đó thái hậu nương nương nắm giữ hậu cung, tiên đế chắc chắn để cho thần phi làm một quốc chi mẫu.

Sau đó, thần phi sinh hạ được hoàng tử, tiên đế vô cùng vui vẻ, hận không thể lập tức hạ chỉ chiêu cáo thiên hạ, người lúc đó đã chọn được đối tượng làm thái tử.

Hoàng tử đó tên có một chữ Diễn.

Đồng âm với từ Diên, mang nghĩa là kéo dài sự hưng thịnh của quốc gia.

Những lời này, là những lời tiên đế nói cho thần phi nghe, do cung nữ mà mình gài trong Khải Tường Cung nói lại cho bản thân.

Xà thái hậu vốn không thích tiên đế, cũng không quan tâm tiên đế sủng ái ai, nhưng tiên đế lại hoàn toàn không quan tâm đến sự tồn tại của bà ta, cũng không để cho bà ta chút mặt mũi nào như vậy, khiến cho bà ta rất tức giận.

Do đó mới có việc thần phi dẫn theo Lý Diễn đi Minh Thần Tự vì tiên đế cầu phúc trên đường bị ám sát, thần phi bị giết chết, Lý Diễn rơi xuống vực.

Bà ta vốn cho rằng, Lý Diễn và thần phi vốn đã chết rồi, không ngờ rằng, hôm nay người đó lại cầm khối ngọc bội do tiên hoàng tự mình đề bút quay lại.

"Một khối ngọc bội, ai gia vì sao lại phải nhớ?"

Bà ta lạnh lùng nhìn ba người đang đứng cạnh nhau, lúc ánh mắt đụng phải ánh mắt tràn đầy thất vọng của nhiếp chính vương, Xà thái hậu bỗng nhiên mất đi rất nhiều sự tự tin.

Trước đây mỗi lần bà ta làm gì sai, Phó Dật thường thích dùng loại ánh mắt đó nhìn bà ta.

Nhưng bây giờ hắn vẫn như vậy, Xà thái hậu không nhịn được trong lòng xuất hiện rất nhiều ấm ức và oán hận.

Rõ ràng lúc đó là hắn không cần mình, cây đàn đó cũng là hắn đập vỡ, mà hôm nay hắn lại dựa vào đâu để chỉ trích bản thân mình.

"Xà Viện, việc đến nước này, ngươi vẫn che chở cho Lý Diệp ở sau lưng ngươi?" Lạc tướng hiểu tính cách của Phó Dật, nếu đối phương không phải anh vợ của bản thân mình, hắn nhất định sẽ tặng cho đối phương một ánh mắt xem thường, "hắn vốn không phải con của tiên đế, bà nên là người rõ ràng nhất mới đúng."

Lời vừa nói xong, quần thần đã xôn xao lên.

"Lạc Vệ Trữ, ngươi nói không phải con của tiên đế, chứng cớ đâu?" Xà thái hậu cười lạnh, "đối với việc bảo vệ hắn, trước đây là ai gia chọn trúng hắn, vốn nên có trách nhiệm bảo hộ hắn chu toàn, nếu là ngươi, ngươi có nhẫn tâm để A Thanh của ngươi bị người khác bắt nạt không."

Xà thái hậu biết bản thân đang kéo dài thời gian, nhưng nghĩ đến việc Lý Diệp tự tay đưa Hứa Chiêu cho Mục Gia Nghĩa, chỉ thấy trong lòng phát lạnh.

Tất cả những điều này, có lẽ ngay khi bắt đầu, vốn dĩ đã là kế của mấy người họ rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.