Sơn Hà Tướng Vọng

Chương 4



Việc Hoàng Hậu giết Từ Mỹ Nhân, trong vòng một đêm đã truyền ra khắp hậu cung, từ Từ Ninh Cung đến Dịch U Đình, không ai là không biết.

Nhưng ở trên triều đình lại không có chút động tĩnh gì, đừng nói là có bản tấu, ngay cả nhắc cũng không ai nhắc đến Hoàng Hậu Nương Nương.

Xà Thái Hậu sau khi biết việc này là do Lạc Tướng và Nhiếp chính vương gây ra, tức giận tới mức đập vỡ mấy món đồ gốm tiền triều mà bình thường rất yêu thích, nửa ngày, chỉ cảm thấy khí huyết dâng lên, trước mắt tối sầm. Suýt nữa ngã xuống cũng may có cô cô theo hầu bên cạnh là Thu Hoa nhanh tay đỡ được.

Sau khi uống hết nửa bát canh, Xà Thái Hậu mới cảm thấy bản thân có chút sức lực, không nhịn được cười lạnh ra tiếng.

"Thu Hoa, bình thường là ai gia đã coi thường Lạc Thanh."

Thu Hoa ngẩn ra, tay đỡ lấy cái bát Xà thái hậu đưa cho, lên tiếng: "Ý thái hậu là? Từ Thị?"

"Ai gia làm cho Từ Thị tiến cung, cũng chỉ là muốn hoàng đế có võ tướng chống lưng, nhưng còn chưa kịp lợi dụng mối quan hệ này, Lạc Thanh đã giết Từ Thị rồi."

Từ thái hậu nói, trong mắt lộ ra chút âm lãnh.

"Có lẽ.. là do Từ Thị thực sự quá ngang ngược?" Thu Hoa đã nghe nói về toàn bộ sự việc.

Xà thái hậu nghe xong, không tự chủ được lại cười lạnh một tiếng, mang theo hàm ý khinh thường "gỗ mục không thể khắc"

"Đó là do cô ta ngu ngốc, với thế lực của Lạc gia và Phó gia hiện nay, chỉ cần nhẹ nhàng động thủ cũng có thể khiến cho Từ gia không có cơ hội trở mình, ai gia chỉ là cho cô ta chút ngon ngọt, cô ta lại ba ba chạy đến trước mặt Lạc Thanh, nhận định bản thân sau này có thể trở thành mẫu nghi thiên hạ? Đúng là loại phế vật không thể trọng dụng."

"Ngày thường Hoàng Hậu Nương nương, cùng lắm là quản lý nghiêm khắc chút, trước đây cũng không phải không có những phi tần đền chỗ người nói những lời quá đáng, nhưng đều là trừng phạt nhẹ nhàng.." Thu Hoa cũng không thích Từ Mỹ Nhân kiêu ngạo, độc đoán, nhưng hiện nay người cũng chết rồi, cô ta cũng không muốn nói những lời khó nghe, nhưng Hoàng Hậu không phải là loại người lòng dạ ác độc.

"Cho nên ai gia mới nói, là ta đã coi thường Lạc Thanh"

Không biết Xà thái hậu nghĩ đến chuyện gì, đôi mắt lạnh lùng chợt phiêu diêu, ngay cả nụ cười khinh thường vừa rồi cũng bị thay thế bằng một chút chua xót.

"Nàng ta rốt cục vẫn là con cái của Phó gia!"

Người của Phó gia, há có thể thật sự làm quân cờ mặc người sắp đặt.

Lời vừa nói xong, liền thấy Hoàng đế mặt mũi âm trầm tiến vào, nhìn Xà thái hậu, sắc mặt mới dịu đi chút "Nhi thần thỉnh an mẫu hậu."

"Không cần đa lễ!" Xà thái hậu biết mục đích hắn đến đây, cũng không quanh co lòng vòng, "Nghe nói Hoàng Hậu giao ra quyền quản lý Lục cung?"

"Vâng, đã giao hết những việc cần thiết cho An Quý Phi, ngoài ra còn sắp xếp Hiền phi và Thục phi cùng thương nghị." Hoàng đế có chút cắn răng cắn lợi nói.

Hắn đợi nguyên cả buổi triều sáng, nhưng cũng không có ai nhắc đến sự việc này, ngay ca cha của Từ Thị là Từ Giang Luân cũng cáo bệnh không đến.

Ngày hôm qua hắn vốn nghĩ rằng, đợi sự việc bị đưa ra trước triều đình mới trị tội của Lạc Thanh, nhưng ai biết được trên triều không ai hỏi về chuyện này. Hắn tức tới mức trong lòng nói liền mấy tiếng thật giỏi, nghĩ rằng sau này không thể dễ dàng mà tha cho Lạc Gia.

Ai biết vừa mới về đến hậu cung, liền nhận được tin báo Lạc Thanh nói rằng thân thể không thoải mái, không tiện quản lý hậu cung, chủ động cấm túc một tháng.

Khiến cho hắn một bụng tức không có chỗ xả.

XàThái hậu đột nhiên cảm thấy có chút bực bội, bất lực.

Hai năm rồi, Lạc Thanh luôn không nói gì cả, không oán hận, tuy thái độ lạnh lùng, nhưng vẫn có bộ dạng của một hoàng hậu, cho nên bọn họ cứ tưởng nàng ta sớm đã cam tâm tình nguyện ở lại trong cung, cho nên bọn họ dung túng Từ thị, Quách thị chạy đến trước mặt nàng ta nói những lời bất kính, để khiêu khích tôn nghiêm của Hoàng Hậu.

Nhưng mà bọn họ nghĩ sai rồi.

Việc làm hôm nay của Lạc Thanh, là để báo cho bọn họ, vị trí này là năm đó bọn họ bắt buộc nàng ta nhận, nếu nàng ta đã nhận rồi, thì có cần hay không, chỉ có nàng ta mới quyết định được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.