Sơn Hữu Mộc Hề

Chương 164: 164: Lệnh Cấm Túc




Trung Nguyên đã đến mùa hè, nhưng thành Lạc Nhạn lại vẫn còn rất mát mẻ, Trấp Tông đã trở lại An Dương.
Còn chưa có tìm được Khương Hằng, đây là biến số duy nhất, cũng là một cây gai đâm trong lòng Trấp Tông.
Hắn sẽ làm ra chuyện gì? Ngày đó khi Cảnh Thự bị thiêu chết, khói độc nổi trên mặt đất từ đâu mà đến?
Khi Trấp Tông nghĩ đến biến cố ở An Dương liền kinh hồn bạt vía, lúc này y đang đứng ở trước một tòa vương cung An Dương to lớn, nhìn về phía thành thị đang dần dần khôi phục trở lại.

Sau khi chiếm lĩnh vương đô nước Lương, đám người Ung đang lục tục từ ngoài quan dời vào, làm tòa thành chết này sống lại một lần nữa.
Biến cố ngày hôm đó đã phát sinh ở dưới mí mắt của y, trên người Cảnh Thự đã xảy ra chuyện gì? Là củi lửa thiêu chết hắn trước đó đã bị ngâm độc? Trấp Tông nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có một cái khả năng như vậy.

Duy nhất có thể giải thích là, người Dĩnh dự liệu Ung quân nhất định sẽ phấn đấu quên mình, tiến đến cứu Cảnh Thự, đến lúc đó khói độc bốc lên liền có thể giết chết người trong phạm vi hơn một ngàn bước.
Chỉ là bọn họ tính không bằng trời tính, đã xem nhẹ lực sát thương của khói độc, mười vạn đại quân đều đã chết hết ở trong một trận gió.
Đây là trời cao cho Trấp Tông một lời giáo huấn trước, nhắc nhở y không nên nhồi nhét quân đội trong cùng một tòa thành.

Lục Ký từng góp lời với y, chọn thủ đô mới tốt nhất nên tránh đi An Dương, bởi vì tòa thành này đã chết hơn mười vạn người, chỉ sợ oan hồn không tan, âm khí quá nặng.

Không nghĩ tới Lục Ký một đời mưu lược tung hoành thiên hạ, già rồi, thế nhưng cũng tin vào những lời quỷ thần hảo huyền này.
Trấp Tông đối với điều này trả lời là: "Người sống ta còn không sợ, chết rồi thì có thể làm gì được ta?"
Dương khí Ung quân rất nặng, Trấp Tông tự tin có thể trấn áp được oan hồn ở nơi này, không tin sao? Nhìn xem An Dương bây giờ không phải đang khôi phục sao?
Trước mắt Cảnh Thự đã chết, Khương Hằng đã biến mất không rõ tung tích, một ngày nào đó hắn nhất định sẽ tới báo thù y, Trấp Tông cần phải mau chóng tìm ra tung tích của hắn.


Chuyện khiến y phiền nào hơn chính là, cái chết của vương tử làm Đông Cung trước nay luôn cuối đầu nghe lệnh đã sinh ra không ít lời nói làm người khó chịu, tiếng gầm này đang không ngừng lớn lên, đã đến mức làm y không thể làm như không nghe thấy.
Ngày đầu tiên dời đến An Dương, quyết sách của Đông Cung lại là tuyên bố vương lệnh, để bá tánh nước Lương quay về An Dương, cũng hứa hẹn chuyện lúc trước sẽ không truy xét......!Đang nói dỡn gì vậy? Chính lệnh này may mắn bị Trấp Tông kịp thời ngăn lại.

Nhiều người như vậy, thật vất vả mới có thể đuổi đi toàn bộ, vừa lúc trống ra vị trí để người nước Ung vào ở, nhà cửa đã có sẳn cho bọn họ, tiền tài cùng lương thực tồn trữ của bọn chúng thậm chí còn để tại ở An Dương, đây không phải vừa lúc sao?
Từ Lạc Ngạn ngàn dặm xa xôi đến đây, này không phải là tu hú chiếm tổ hay sao, đây là chiến lợi phẩm của bọn họ! Trấp Tông không có cho phép thủ hạ cướp bóc, chỉ vì thành quả thắng lợi này chắc chắn sẽ là của bọn họ.
Thái Tử Lung thế nhưng muốn đem An Dương trả lại cho người Lương?!
"Tới rồi?" Trấp Tông trầm giọng nói.
Con trai y cũng đã tới, một tháng trước rời đi Lạc Nhạn, lúc này đã đến An Dương sau một hành trình dài mệt nhọc.
Thái Tử Lung đi đến phía sau Trấp Tông, hành lễ với phụ thân, Trấp Tông không có xoay người lại.
"Khi còn nhỏ ngươi thường nói, muốn đi đến phương Nam nhìn ngắm thiên đường Trung Nguyên được viết trong sách," Trấp Tông trầm giọng nói, "Cha trả lời ngươi, một ngày nào đó chúng ta sẽ trở về.

Ồ, ngươi xem, không phải làm khách, hiện giờ Trung Nguyên đã là của ngươi."
Tay y chỉ thẳng về phía trước, ý bảo Thái Tử Lung nhìn cho kĩ, đây là thứ y tặng cho hắn, tự nhỏ đến lớn, phụ thân chưa từng cho hắn thứ gì, nhưng hiện giờ, đây là một phần lễ vật duy nhất y tặng cho hắn trong cuộc đời.

Trấp Tông quay đầu, chờ mong nhìn thấy sự vui sướng ở trong mắt con trai mình.

Thái Tử Lung lại không có nói chuyện, trong mắt mang theo vẻ phức tạp.
"Còn chưa nghĩ kỹ sao?" Trấp Tông đem điều này lý giải là vì Thái Tử Lung vẫn còn đắm chìm trong nổi đau Cảnh Thự chết đi, chậm rãi đi tới bên người hắn.

Trong mắt Thái Tử Lung ần ận nước, cực kỳ giống mẫu thân hắn Âm Sương công chúa, sau khi gả đến trong cung, nàng liền suốt ngày mặt ủ mày chau buồn bực không vui như vậy.
"Người rồi cũng sẽ chết." Trấp Tông vươn ra tay trái, ngón cái ở trên mặt con trai nhẹ nhàng lau lên khóe mắt hắn, "Vương tổ mẫu ngươi cũng sẽ chết, cô cô ngươi cũng sẽ chết, phụ vương cũng như vậy, sau cùng người nào cũng sẽ rời khỏi ngươi."
Trong nháy mắt Thái Tử Lung thế nhưng không dễ phát hiện mà né tránh đi, nhưng cũng đã bị Trấp Tông phát hiện.
"Muốn nói cái gì?" Trấp Tông buông tay, không vui nói, "Ngươi rất nhanh sẽ chính là thiên tử Thần Châu, muốn nói cái gì thì nói cái đó, không cần luôn sợ hãi rụt rè như vậy."
Thái Tử Lung giương mắt nhìn về phía Trấp Tông.
"Đây không phải là thứ ta muốn, phụ vương." Thái Tử Lung thấp giọng nói.
Trấp Tông bỗng nhiên mất hứng, mấy ngày nay, y cảm giác được con trai mình rõ ràng đã thay đổi.
"Ai dạy ngươi nói lời này?" Ngữ khí Trấp Tông trở nên lạnh nhạt.
"Không có người nào dạy ta." Ngữ khí Thái Tử Lung, lại vô vùng kiên định, "Phụ vương, đây là điều ngài muốn sao?"
"Ngươi đang phát điên cái gì?" Trấp Tông tiến lên một bước, mang theo ngữ khí nguy hiểm nhìn Thái Tử Lung nói, "Ngươi đang thương hại kẻ địch? Người Lương cùng người Trịnh phát động trận chiến diệt quốc ở Lạc Nhạn, có từng thương hại qua chúng ta sao?!"
Thái Tử Lung hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn chăm chú phụ thân.
"Phụ vương......" Thái Tử Lung nói.
"Lời này, ngươi có từng nói với các tướng sĩ của ngươi chưa?" Trấp Tông tức giận đến tay nhẹ phát run, "Bọn họ vì nước Ung chinh chiến khắp nơi, trả giá sinh mệnh, nếu nghe thấy lời này của ngươi, không biết có bao nhiêu người sẽ thất vọng buồn lòng!"
Thái Tử Lung: "Phụ vương!"
Trấp Tông: "Ta bây giờ thực hối hận, nên mang theo ngươi ở bên cạnh, để ngươi mở to mắt nhìn cho kỹ, phàm là những người nhìn thấy nhân gian luyện ngục trên chiến trường, liền vĩnh viễn sẽ không nói ra......"
"Phụ vương!!" Thái Tử Lung giận dữ hét, "Ngươi có từng nguyện ý nghiêm túc, nghe ta nói sao?!"
Trấp Tông yên lặng ngay tức khắc.
"Ngươi cho ta cơ hội nói chuyện sao?" Thái Tử Lung hỏi ngược lại.
Hai cha con yên lặng nhìn nhau.

"Nói." Trấp Tông lạnh nhạt đáp.
Thái Tử Lung: "Phụ vương, ai là kẻ địch?"
Trấp Tông: "......"
Thái Tử Lung đi đến trước đài cao quan sát toàn thành An Dương, lại quay đầu lại nhìn Trấp Tông nói: "Ai là địch nhân của ngài? Ngài không có địch nhân, mười năm sau ngài sẽ trở thành thiên tử, bọn họ đều là thần dân, đều là thần dân đã từng lạc đường của ngài.

Vì sao không cho mỗi người bọn họ một cái nhà? Ngài là tân vương của bọn họ, người Lương đã trở thành bá tánh ngài.

Ta vẫn luôn biết rõ chiến tranh là không thể thiếu, để làm Thần Châu thống nhất trở lại sẽ có hy sinh thảm thiết, và phải trả một cái giá vô cùng nặng nề......!Chỉ là......"
Thái Tử Lung chỉ về trong thành, khó có thể tin nói: "Phụ vương, quyết sách của ngài là cướp đi nhà của bọn họ, để cho bọn họ lưu lạc bên ngoài mà chết, chỉ để lại người Ung!"
Bên trong thành An Dương đã trở nên hoang tàn, bá tánh đã chạy trốn toàn bộ giống như một tòa thành quỷ, sau đó không lâu, người Ung sẽ lục tục vào ở, nhưng Trấp Tông tuyệt sẽ không để người Lương trở về.
"Ai bảo ngươi nói như vậy?" Trấp Tông lạnh nhạt dò hỏi hắn.
Khương Hằng chạy trốn, Cảnh Thự đã chết, hiện giờ sẽ không còn có người nào tới dạy hư con y, nhưng vì cái gì? Cho tới bây giờ, sau lưng Thái Tử Lung phảng phất như còn một linh hồn đang đứng đó?!
"Không có người nào," Thái Tử Lung đáp, "Từ đầu đến cuối đều là ta nói, phụ vương, ngài vì sao lại không tin?"
Là Tằng Vanh? Chu Du? Hay là đám sĩ tử xuất thân Hàn tộc kia?
"Ngươi quản không được đám thần tử của ngươi," Trấp Tông cảm thấy mình cần phải một lần nữa đánh giá năng lực cùng tố chất quốc quân của Thái Tử Lung, gần như vô tình nói, "Ngươi quản không được miệng bọn họ, càng quản không được lòng bọn họ.

Ngươi bị Khương Hằng dạy hư, trong lòng ngươi tràn đầy lòng nhân từ của đàn bà và trẻ nhỏ, đối với người một nhà thì khắc nghiệt, đối với địch nhân thì nhân từ."
Thái Tử Lung biết Trấp Tông vẫn luôn nghe không lọt tai, hôm nay hắn đã phản kháng đến cực hạn, hắn biết Trấp Tông đã hiểu được, kế tiếp, chính mình sẽ phải đối mặt với lửa giận ngập trời của y.
"Trở về tự kiểm điểm đi," Trấp Tông lạnh lùng nói, "Ngẩm lại sự yếu đuối của ngươi."
"Vâng." Thái Tử Lung thấp giọng nói, xoay người rời đi.
Câu "Vâng" này giống như nói tiếng "Không", lực độ tuy nhẹ nhưng lại kiên trì hơn so với trước đây, Thái Tử Lung thành công khơi dậy lửa giận mãnh liệt của Trấp Tông, y đứng ở trên đài cao, nhìn con trai mình giận dữ hét: "Tự gẫm lại thật kĩ cho ta! Khi nào nhận ra được bản thân sai rồi! Lại lên triều đình——!"

Hôm sau, Thái Tử Lung đóng cửa kiểm điểm bản thân, Trấp Tông bắt đầu đối mặt với sự chống cự kịch liệt của một đám môn khách Đông Cung, ngay cả đám người Tằng Vanh, Chu Du ngày thường hiếm khi phản đối đề nghị của Trấp Tông cũng ngồi không yên, bắt đầu chất vấn quốc quân.
"Vương bệ hạ," Tằng Vanh nói, "Mới đến An Dương, chính vụ phức tạp, vì sao vào lúc này lại để Thái Tử điện hạ lại đóng cửa kiểm điểm, hắn làm sai cái gì?!"
Chu Du nói: "Hội minh năm nước còn chưa bắt đầu, hành động công chiếm An Dương nhất định sẽ làm lòng người bốn nước hoảng sợ, cần phải lấy kế trấn an làm đầu......"
"Không phải còn có các ngươi sao?" Trấp Tông không lưu tình chút nào nói ra chân tướng, "Thái Tử không ra khỏi cửa, chức trách của Đông Cung vẫn như cũ, có gì không ổn?"
Đông Cung đã thối, thối đến tận gốc rễ rồi.

Đây là ý nghĩ duy nhất của Trấp Tông, quanh năm y chỉ lo chinh chiến, không hỏi chính vụ, sự xuất hiện của Khương Hằng đã ăn mòn Thái Tử Lung cùng đám quan viên trẻ tuổi của hắn, y cần phải ra tay sửa trị ngay lập tức.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, Tằng Vanh vẫn nhịn không được theo lý tranh luận: "Thái Tử điện hạ bị cấm túc cũng cần có có lí do, người trong thiên hạ không thấy được Thái Tử, lời đồn đãi nổi lên khắp nơi trên phố phải ứng đối như thế nào?"
"Đồng tình với địch nhân! Đây là tội của hắn!" Trấp Tông bỗng nhiên giận dữ hét.
Y vốn tưởng rằng quan viên Đông Cung sẽ im như ve sầu mùa đông, ai ngờ bọn họ tuy không nói lời nào, nhưng ánh mắt nhìn về phía Trấp Tông, lại như cũ mang theo kiên trì cùng cố chấp.
Cho dù Trấp Tông hiểu được rằng Tằng Vanh đại biểu cho Tằng gia con cháu sĩ tộc cũng nên chừa chút tình cảm, nhưng giờ khắc này y vẫn không kìm nén được ý nghĩ thô bạo của mình.
Y cảm thấy cần phải giết vài người, như vậy, Đông Cung mới có thể hoàn toàn thần phục y.
"Vương bệ hạ, chính vụ quyết sách thì sao?" Tằng Vanh nói.
"Cô là quốc quân," Trấp Tông thong thả ung dung nói, "Cô tự mình làm.

Có phải các ngươi cảm thấy, cô giao chính vụ cho Đông Cung quản lý thay nhiều năm như vậy, đã không còn là quốc quân nữa hay không?"
Không có người nào lên tiếng, Tằng Vanh cuối cùng vẫn phải nhượng bộ.
Chu Du nói: "Trước mắt cần phải mau chóng phái ra sứ giả, đi tới hai nước Dĩnh Trịnh, tạm thời lấy nghị hòa làm chủ......"
"Nghị hòa?" Trấp Tông nói, "Nghị hòa cái gì?"
Lời này vừa ra, mọi người đã không còn ôm vọng tưởng gì nữa.
"Đánh tới!" Trấp Tông nhắc lại, "Tháng sau liền phát binh công phạt nước Trịnh! Đòi lại nợ máu trong trận chiến ở Lạc Nhạn! Ta muốn cho người trong thiên hạ biết, ai dám can đảm mạo phạm Đại Ung, cô sẽ khiến cho hắn có nợ phải trả! Đem công văn công vụ của các ngươi đưa tới trong thư phòng ta! Sau khi cô xử lý xong liền sẽ ngự giá thân chinh!".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.