Sơn Hữu Mộc Hề

Chương 170: 170: Thuyền Tế Thủy




"Tôn tiên sinh luôn thích nói hươu nói vượn," Lưu Hoa dở khóc dở cười nói, "Chịu không nổi y, công tử xin đừng để ở trong lòng."
Khương Hằng chưa hiểu ý của Tôn Anh, nghe xưng hô như vậy, lại cười nói: "Đã lâu không có người gọi ta là công tử."
Cảnh Thự ở một bên an tĩnh nghe hai người nói chuyện, ngắm nhìn bầu trời đầy sao được phản chiếu trên mặt sông Tế Thủy.
"Cảnh gia là công hầu đất Việt," Lưu Hoa nói, "Không gọi công tử thì gọi là gì?"
Khương Hằng thương cảm cười nói: "Công tử gì chứ? Chẳng qua là một hài tử không cha không mẹ mà thôi."
Bỗng nhiên, Cảnh Thự xoay người nhìn Khương Hằng nói: "Ta đi lên chợ đi dạo."
Khương Hằng nói với Lưu Hoa: "Đi thôi?"
Cảnh Thự lại nói: "Các ngươi ở trên cầu đi, chợ nhiều người, ta lập tức quay lại."
Khương Hằng biết Cảnh Thự sợ lại có thích khách tới ám sát, liền không khăng khăng đòi theo.

Chỉ thấy Cảnh Thự đi xuống cầu Tế Thủy, đi vào trên chợ, dưới ánh sáng rực rỡ của đèn sao chiếu rọi, đi đến trước một sạp hàng nhỏ.
Trên sạp hàng có bán rất nhiều đồ trang sức, không ít tình lữ đang ở trước quán chọn lựa.

Cảnh Thự cúi đầu nhìn những đồ trưng bày trước mặt, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn trên cầu Tế Thủy nơi xa, Khương Hằng đang cùng Lưu Hoa nói chuyện phiếm, hai người xa xa nở nụ cười.
Một bên Tôn Anh vừa lúc đi tới đây, nắm tay thiếu niên kia, lại nhìn Cảnh Thự thổi tiếng huýt sáo.
Cảnh Thự lấy lại tinh thần, thoáng nhìn Tôn Anh, Tôn Anh nhắc nhở hắn nhìn bên kia chợ, trong chỗ tối xuất hiện một bóng người theo dõi.

Tôn Anh nhướng mày, chỉ chỉ sau lưng ra hiệu với Cảnh Thự, ý tứ là ngươi sao lại không mang kiếm ra cửa, quá sơ ý?
Cảnh Thự không có trả lời, ở trên sạp chọn lấy một cây trâm ngọc nạm vàng, xoay người đi lên trên cầu.

"Hằng Nhi." Cảnh Thự đứng ở bên cầu vẫy vẫy tay với Khương Hằng, lúc đó Khương Hằng đang cùng Lưu Hoa hàn huyên chuyện nửa năm này, bao gồm Triệu Khởi làm sao đột nhiên mất đi toàn bộ ký ức, bị Cảnh Thự cắt ngang liền đi về phía hắn.
Cảnh Thự đưa cho Khương Hằng, chỉ chỉ Lưu Hoa, nói: "Cho ngươi, Hằng Nhi, đưa cho nàng đi."
Khương Hằng: "!!!"
Khương Hằng kinh hãi, quay đầu lại nhìn Lưu Hoa, lại nhìn Cảnh Thự, bỗng nhiên có chút mất mát, lại miễn cưỡng cười nói: "Ngươi thích nàng sao? Ta cho rằng ngươi......"
"Không." Cảnh Thự nói, "Ta là nói, ngươi đưa cho nàng."
"A?" Khương Hằng ngay lập tức choáng váng, nói, "Vì, vì sao?"
"Đi thôi," Cảnh Thự nói, "Ngươi đã đến tuổi nên thành hôn, trước nay chưa từng có động lòng với nữ hài nhi sao?"
"Không không không," Khương Hằng quay đầu lại nhìn Lưu Hoa một cái, vội nói với Cảnh Thự, "Ngươi đang nói cái gì? Ca! Ngươi đừng chọc ghẹo ta."
"Không có chọc ghẹo ngươi." Cảnh Thự nói, "Ta thấy ngươi ở cùng một chỗ với nàng, ngươi cũng rất vui vẻ, đi đi, ngươi không hiểu sao?"
Khương Hằng thầm nghĩ thật là điên rồi, vội đem trâm ngọc nhét trở lại trong tay Cảnh Thự, Cảnh Thự lại khó hiểu, nghiêm túc mà nhìn hai mắt Khương Hằng, kiên trì nói: "Hằng Nhi."
Khương Hằng cùng Cảnh Thự đối diện, hiểu được tâm ý hắn chưa từng nói ra miệng, lập tức nở nụ cười, xua xua tay, quay đầu lại đi tới trước thành cầu, nói với Lưu Hoa mấy câu, Lưu Hoa hiểu được gật gật đầu, cùng Khương Hằng cùng nhìn về phía Cảnh Thự.
Ánh mắt xinh đẹp long lanh, nụ cười dịu dàng có duyên.*
*Nguyên văn: Mỹ mục phán hề, xảo tiếu thiến hề.


Xuất từ 《 Thi Kinh · Vệ Phong · Thạc Nhân 》của Khổng Tử.
Lưu Hoa xoay người rời khỏi cầu, một mình quay về cung.

Khương Hằng tiện tay đem trâm ngọc thu lên đi tới bên cạnh Cảnh Thự, nhìn hắn cười.
"Mua bao nhiêu tiền?" Khương Hằng hỏi Cảnh Thự.
"Không biết." Cảnh Thự mày hơi nghiêm lên, hỏi, "Nàng sao lại đi rồi?"
Khương Hằng nói: "Nàng bỗng nhiên nhớ tới có việc, hồi cung rồi."
"Đuổi theo đi a." Cảnh Thự cố chấp nói.
Khương Hằng nhìn sắc mặc Cảnh Thự, tâm tình nhất thời vô cùng phức tạp.
"Ngươi còn biết mua đồ tặng người khác," Khương Hằng tươi cười mê hoặc nói, "Lần tới khi mặc nữ trang vừa lúc có thể dùng tới."
Cảnh Thự: "......"
Lưng Khương Hằng dựa lên thành cầu.

nhìn lên ngân hà, Cảnh Thự không thể hiểu được, hỏi: "Nhìn cái gì?"
"Ngôi sao." Khương Hằng nói với Cảnh Thự, "Khi chúng ta còn nhỏ, vào buổi tối mùa hè, không phải thường xuyên nằm ở trên nóc nhà ngắm sao sao?"
Cảnh Thự nói: "Ta thấy ngươi khi gặp mặt nàng thật cao hứng, cho rằng lúc ở Trịnh cung, hai ngươi cũng đã......!Đã......" Nói, Cảnh Thự nắm lại hai nắm tay, ngón cái làm cái động tác.
"Sao có thể?" Khương Hằng cười ha hả, nói, "Nếu ta thích ai, sẽ nói với ngươi."
Cảnh Thự chỉ phải gật đầu, nói: "Được rồi."
Khương Hằng nhìn Cảnh Thự, lại nói: "Nhưng mà ngươi nói đúng, ca, ngươi cũng đến......"
"Ngươi biết không, Hằng Nhi," Cảnh Thự quay đầu, cắt ngang lời Khương Hằng, không cho hắn đem nửa câu sau nói ra, "Có một việc, ta đã ở trong lòng suy nghĩ thật lâu."
"Cái gì?" Khương Hằng hỏi.
Cảnh Thự trầm mặc không nói, mấy phút sau, hắn đột nhiên làm cái động tác, không nói không rằng nắm lấy cánh tay Khương Hằng, thô bạo kéo vào trong lòng ngực chính mình.
Động tác kia của Cảnh Thự thình lình xảy ra, Khương Hằng chưa kịp lấy lại tinh thần, Cảnh Thự liền nói: "Cẩn thận! Thích khách!"
Trong chớp mắt, một bóng đen từ dưới cầu nhảy ra, Khương Hằng được Cảnh Thự ôm nghiêng người né qua bóng đen kia.

Bóng đen kia dáng người cao gầy, ăn mặc như thợ săn, một tay cầm chủy thủ trong nháy mắt đâm về phía Khương Hằng, Cảnh Thự ngửa ra sau, tóc Khương Hằng dựng lên, ba sợ tóc rơi xuống.
Hôm nay Cảnh Thự không có mang theo Hắc Kiếm, trong lúc vội vàng chưa có đánh trả, đã xoay người nhảy ra thành cầu, hai người lại tránh một chiêu của thợ săn, "Ầm" một tiếng vang lên, rơi vào trong nước.

Trên chợ có người nghe thấy tiếng nước chảy, vội vàng lại đây xem xét, hô: "Có người nhảy cầu tuẫn tình rồi ——!"
"Ca!" Khương Hằng ngay tức khắc bị nước nhấn chìm, động tác Cảnh Thự lại cực kỳ nhanh nhẹn, sau khi xuống nước xoay người mang theo Khương Hằng lên mặt nước, hít một hơi, lại chìm vào trong nước, nghiêng đầu phong bế môi hắn, độ khí cho hắn.
Hai người bị dòng nước cuốn xuôi dòng, ánh đèn ảm đạm, chỉ thấy thợ săn thu hồi chủy thủ, dọc theo bờ sông chạy tới, giương cung cài tên chỉa vào trong nước.


Hạ lưu Tế Thủy có rất nhiều thuyền nhỏ, đều là ngư dân sử dụng, thợ săn nghe thấy cách đó không xa ra truyền đến tiếng nước vang, liền nhảy lên một con thuyền ba lá, từ thuyền ba lá đến thuyền, lại dọc theo một hàng thuyền dừng ở cạnh nhau một đường đi qua, truy tìm tung tích của hai người.

Khương Hằng bò lên trên thuyền, một thân ướt đẫm, Cảnh Thự lại bảo hắn đừng hé răng, ở lại trên thuyền.
"Ở chỗ này chờ." Cảnh Thự tiến đến bên tai Khương Hằng, cực kỳ nhỏ giọng.
Khương Hằng gật gật đầu, đêm hè rơi xuống nước, tuy toàn thân ướt đẫm nhưng thật không lạnh mấy.

Chỉ thấy Cảnh Thự quay người lại, lẻn vào bóng đêm.
Lỗ tai thợ săn khẽ nhúc nhích, dọc theo thuyền nhỏ trên mặt nước lúc chìm lúc nổi một đường thong thả đi tới, lặng yên không một tiếng động.
Ngay sau đó, sau lưng im hơi lặng tiếng mà bị chưởng một chưởng, một chưởng kia thế tới cực chậm, chỉ mang theo một chút gió, nhưng khi lòng bàn tay tiếp xúc với lưng thợ săn, thợ săn kia liền biết đại sự xong không, vội vàng né tránh.
"Chậm." Cảnh Thự lạnh lùng nói, khi lực chưởng đè lên lưng địch nhân mới nhẹ nhàng thả ra, thợ săn tức khắc hai mắt tối sầm, nôn ra máu tươi, lục phủ ngũ tạng bị thương do chấn động nghiêm trọng, hướng về phía trước một bước, nỗ lực xoay người, móc ra chủy thủ, muốn cùng Cảnh Thự đồng quy vu tận.
Nhưng mà tay trái Cảnh Thự lại phất một cái, chụp ở trên đỉnh đầu gã, chưởng thứ hai mạnh mẽ bá đạo, ngay lập tức đem đầu người nọ chấn đến dập nát.
Thợ săn trước khi chết còn không kịp nói nửa câu, mềm mại ngã xuống, "Xôn xao" một tiếng rơi vào trong nước.
Khương Hằng nghe thấy tiếng nước, ở trên một con thuyền nhỏ đứng lên, lại thấy Cảnh Thự đang đứng sừng sững, ngọc thụ lâm phong, ở dưới ánh sao đầy trời hơi hoạt động cánh tay, thong thả đi về phía hắn.

"Không có việc gì." Cảnh Thự một thân võ phục người Việt ướt đẫm, dán ở trên người, hiện ra ngực bụng cùng dáng lưng nam tử xinh đẹp.
Khương Hằng hỏi: "Sát thủ lần trước sao?"
"Ừm." Cảnh Thự nói, "Bây giờ chỉ còn lại một tên cuối cùng, tối nay bọn họ sẽ không lại đến, chúng ta hồi cung đi?"
Ở trong mắt Cảnh Thự, người này thình lình nhảy ra, thình lình mà chết, thậm chí không thể so với một con chim bay qua trong nháy mắt.
"Không có việc gì là tốt." Khương Hằng ngồi ở đầu thuyền, vắt nước trên y phục, nhìn Cảnh Thự cười nói, lại có chút đáng tiếc, nói, "Vậy......!Trở về thôi."
Cảnh Thự ở dưới ánh sao cúi đầu nhìn Khương Hằng, trong lòng sinh ra một ý nghĩ, nói: "Không muốn trở về sao? Vậy mang ngươi chèo thuyền đi ra ngoài chơi đi."
"Được được." Khương Hằng lập tức nói.
Nói, hắn cởi ra dây thừng, cầm lấy cây sào ở bên bờ đẩy một cái, thuyền nhỏ chở hai người, lại lần nữa lắc lư trôi về trong thành Tế Châu.
Cảnh Thự đứng ở đuôi thuyền, Khương Hằng ngồi ở đầu thuyền, trong đêm tối cũng không có ai nhìn thấy, Khương Hằng liền cởi bỏ áo ngoài, phơi ở một bên, chỉ mặc áo đơn quần trong ngồi ở đầu thuyền, nhìn ngọn đèn dầu lộng lẫy hai bên bờ sông.

Cảnh Thự chèo thuyền trong chốc lát, đến bên bờ mua rượu và đồ nhắm, chống thuyền ngược dòng, theo nước sông chậm rãi xuôi dòng đi xuống.
Ven đường bọn họ đi qua giáo phường Tế Châu, đi qua quán rượu đầy ánh sáng rực rỡ, hết thảy giống như ở trong mộng.
"Uống rượu không?" Cảnh Thự cũng một thân bạch y, ngồi ở trên thuyền, quơ quơ rượu trong tay với Khương Hằng.
"Không phải không cho ta uống nhiều sao?" Khương Hằng cười nói, "Ta rót cho ngươi đi."
"Ta rót." Cảnh Thự nói, tự mình cầm bình rượu rót ra hai ly, đưa một ly cho Khương Hằng, nói: "Cạn, đệ đệ."
Khương Hằng đã thật lâu không có nghe thấy Cảnh Thự gọi hắn "Đệ đệ", cho tới nay, Cảnh Thự đều gọi hắn là "Hằng Nhi", khi nghe xưng hô như vậy, còn rất kỳ quái.
Khương Hằng cười uống cạn ly rượu, nói: "Rượu đào hoa, rượu người Việt."
"Ta nói," Cảnh Thự uống một hơi cạn sạch, lại bắt đầu rót rượu, nghiêm túc nói, "Có một việc, ta đã ở trong lòng suy nghĩ thật lâu, thật lâu."

"Cái gì?" Khương Hằng không thể hiểu được, nói, "Chuyện gì?"
Lời nói vừa rồi ở trên cầu, bị thích khách kia làm gián đoạn, Khương Hằng đã quên mất.

Cảnh Thự nói: "Vừa rồi trên cầu đã muốn nói......!Thôi, uống rượu đi."
"Ngươi nói đi a," Khương Hằng cười nói, "Chuyện gì trang trọng như vậy?"
"Bỏ đi." Cảnh Thự thở dài, nói, "Uống rượu, tới, Hằng Nhi, chúng ta đã lâu không có cùng nhau uống rượu, ta còn nhớ ngày đó ngươi uống say, ở trong đêm tuyết hát một bài hát, ngươi còn nhớ không?"
Cảnh Thự rót lên ly thứ hai.
"Bài hát gì?" Khương Hằng mờ mịt nói.
"Ngươi sao lại hay quên như vậy?" Cảnh Thự thật sự không thể nhịn được nữa.
"Ồ!" Khương Hằng nhớ lại, nói, "Trời đất cùng ta cùng sinh, vạn vật cùng ta hợp nhất ——"
Ngày đó Cảnh Thự ở trên tường thành xa xa, thế nhưng nghe thấy được.
"Chờ một chút." Cảnh Thự nói, sau đó phi thân nhảy lên đầu thuyền, đạp chân một cái nhảy lên lầu nhỏ bên bờ, trong lầu loáng thoáng truyền đến tiếng đàn.

Không bao lâu, bên trong truyền đến tiếng kinh hô, Cảnh Thự một tay cầm đàn, tiện tay xoay một vòng nhảy về lại trên thuyền.
"Ai," Khương Hằng dở khóc dở cười đẩy hắn, "Sao ngươi lại đi cướp đồ của người ta?"
"Ta để lại tiền." Cảnh Thự nói, "Lại qua mấy ngày, ta sẽ vì tòa thành này đi đánh giặc, bảo hộ toàn bộ bá tánh, mua của bọn họ một cái đàn thì có làm sao?"
Có khi Khương Hằng đối với tính tình dã man cùng nói một không hai này của Cảnh Thự thật sự là không có biện pháp, nhiều năm như vậy, trong lòng Cảnh Thự vẫn còn là thiếu nhiên hoang dã kia, chưa bao giờ thay đổi.
"Ngươi hát đi," Cảnh Thự đem đàn gác ở trên đầu gối, nhìn chăm chú hai mắt Khương Hằng, nói, "Ta tấu đàn cho ngươi nghe.

Ta là con trai Cảnh Uyên, tựa như ngươi biết sử dụng kiếm, ta cũng biết đánh đàn, người muốn nghe cái gì thì hát cái đó."
Khương Hằng ôm đầu gối, cười híp mắt, hát lên: "Cây đào xanh tươi, hoa đào rậm rạp......"
"Người ấy vu quy, lứa đôi thuận hòa......"
Cảnh Thự gảy dây đàn, thuyền nhỏ chậm rãi lướt qua ngân hà, xung quanh như được bao bọc bởi một giấc mộng đầy màu sắc rực rỡ và hỗn loạn, tiếng đàn réo rắt nảy lên trên mặt nước Tế Thủy, giống như ngàn vạn bọt nước dừng ở trên mặt sông, hóa thành gió nhẹ mưa phùn tan vào trong bầu trời đầy sao.
"Cỏ lau xanh um, sương sớm vừa lên, người đang mong nhớ, ở bên kia bờ......"*
*Nguyên văn: "Kiêm gia thương thương, bạch lộ vi sương, sở vị y nhân, tại thủy nhất phương......" Xuất Từ Kiêm Gia của Khổng Tử.
Khi Cảnh Thự gảy lên dây đàn, những ngôi sao trong mặt nước cuồn cuộn trong phút chốc phảng phất như nhảy lên theo, theo thuyền nhỏ trôi xuôi dòng, hòa vào muôn ngàn những vệt sáng mềm mại.
"Tinh hà như mây, núi sông ngưng sương." Khương Hằng lại nhẹ nhàng mà hát lên, "Với người yêu này, có bách mộc này......"
Cảnh Thự không cúi đầu, nhìn chăm chú sườn mặt Khương Hằng, tay trái ấn lên dây đàn, tay phải gảy dây, tiếng đàn ting ting tang tang từ bên người bọn họ tản ra, rơi vào trong nước, nổi lên từng vòng từng vòng gợn sóng.
"Còn hát gì nữa? Ngươi nói đi?" Trong mắt Khương Hằng phản chiếu ánh đèn hai bên bờ sông, trên con thuyền này, ngăn cách bọn họ với trời đất, chỉ có lẫn nhau.
"Ta muốn hát một bài cho ngươi nghe." Cảnh Thự nói.
"Ta tới đàn?" Khương Hằng muốn nhận đàn, Cảnh Thự lại nói: "Ngươi ngồi đi."
Tiếng đàn yên lặng trở lại, trong yên lặng tiếng đàn lại lần nữa vang lên "Ting" một tiếng, phát ra âm rung.
"Đêm nay là đêm nào thế....!Đưa thuyền trôi giữa dòng." Cảnh Thự dùng giọng hát trầm thấp của hắn chậm rãi hát lên, "Hôm nay là hôm nào thế, được chung thuyền cùng vương tử......"
Hai người ngồi ở trên thuyền nhỏ kia, khi Cảnh Thự tấu cầm hát lên, trước sau luôn nhìn khuôn mặt thanh tú của Khương Hằng lập lờ trong ánh sáng, cùng hai mắt xinh đẹp kia.
"Thật lấy làm hổ thẹn, mong vương tử không trách." Khương Hằng cười hát cùng Cảnh Thự.
"Trong lòng ưu phiền không dứt, được quen biết vương tử." Môi Cảnh Thự khẽ mở, tựa như đang nói hết với Khương Hằng.
Vào lúc đó, Khương Hằng từ trong vẻ mặt Cảnh Thự, phảng phất như cảm giác được điều gì.
"Trên núi có cây, cây có cành." Cảnh Thự thấp giọng nói, "Trên núi có cây......"
"Cây có cành......"

Tiếng đàn im lặng, thế gian một mảnh yên tĩnh.
Cảnh Thự buông đàn, Khương Hằng không nói gì, tránh đi ánh mắt Cảnh Thự, nhìn bầu trời đầy sao trong mặt nước.
Sau đó, Cảnh Thự rót ly rượu thứ ba, đưa tới trong tay Khương Hằng, nói: "Tới, uống rượu.

Đây là những lời vừa rồi ở trên cầu, ta muốn nói với ngươi."
Khương Hằng bỗng nhiên có chút không biết làm sao, trong nháy mắt hắn đã hiểu ra, nhưng theo đó mà tới, so với khi hắn biết được thân thế của chính mình, còn chấn động hơn.

"Ta chỉ nói một lần, Hằng Nhi." Cảnh Thự quyết định không lảng tránh nội tâm chính mình nữa, cầm chén rượu, nghiêm túc nói, "Hằng Nhi, Hằng Nhi của ta."
"Ca," Khương Hằng thực hoảng loạn, nói, "Đừng nói nữa, ta......!Ta đã hiểu......"
"Để ta nói," Cảnh Thự lặp lại, "Chỉ một lần này thôi."
Khương Hằng không thể không quay đầu, nhìn chăm chú hai mắt Cảnh Thự, trong mắt Cảnh Thự mang theo một chút thương cảm, cười nói: "Đừng trả lời ta, đừng nói gì cả.

Ta biết ngươi nhất thời không tiếp thu được, từ nay về sau, ngươi xem ta là gì cũng đều được.

Ngươi xem ta là là ca ngươi, ta liền vĩnh viễn đối đãi ngươi giống như đệ đệ, đối đãi ngươi giống như chúng ta trước đây, lòng ta chỉ có một mình ngươi, lúc trước như vậy, hiện tại như vậy, sau này nhất định cũng như vậy."
"Nếu ngươi nguyện ý......!Nguyện ý đáp lại ta," Cảnh Thự nói, "Ta vì ngươi làm bất kỳ điều gì cũng được, vì ngươi đi chết ta cũng nguyện ý.

Ta yêu ngươi, Hằng Nhi, ta biết ta lòng tham không đáy, ta có nhiều như vậy nhưng lại không biết đủ, còn muốn nhiều hơn."
Mới đầu Khương Hằng như đứng đống lửa, như ngồi đống than, hắn chưa bao giờ nghĩ tới sẽ như thế này, mà khi hắn nhìn thấy sự dịu dàng trong mắt Cảnh Thự, rồi lại không hề cảm thấy điều này làm hắn khó chịu một chút nào.
"Ngươi có thể chậm rãi suy nghĩ," Cảnh Thự nói, "Nghĩ bao lâu cũng được, nguyện ý hay không, ta đều vĩnh viễn ở bên cạnh ngươi.

Nếu ngươi không thích ca ca, liền ngàn vạn đừng miễn cưỡng, ngươi phải có được ngôi nhà của riêng mình, có vợ con của riêng mình, chỉ cần ngươi sống vui vẻ, sống tự do tự tại, ta đều có thể......!ừm.

Ta đều có thể.

Ta nguyện ý chờ, cũng sẵn sàng buông tay bất cứ lúc nào."
"Hằng Nhi, tới, cạn ly này."
Sau đó, Cảnh Thự uống một hơi cạn sạch, Khương Hằng cầm ly rượu kia nhìn Cảnh Thự, thật lâu nói không ra lời.

Thuyền nhỏ trôi qua Tế Thủy trong ánh sáng lờ mờ trên bầu trời.
Đêm nay đêm nào thế, đưa thuyền trôi giữa dòng.

Hôm nay hôm nào thế, được chung thuyền cùng vương tử?
Trên núi có cây rừng, trong nước có hoa sen.
Núi sông ngưng đọng sương đêm, tinh hà đầy trời sập đổ, rơi xuống nhân gian.
"Ta......" Khương Hằng ruột gan rối bời, tim đập kinh hoàng, "Để ta ngẫm lại, ca."
Cảnh Thự như trút được gánh nặng, gật gật đầu, hắn biết mình không cần nói thêm gì nữa..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.