Sơn Hữu Mộc Hề

Chương 198-199



Chương 198:


Ngoài Lạc Dương, sĩ khí Ung quân trên chiến trường đã đạt đến cực hạn, giờ khắc này, những ấm ức bọn họ phải chịu trong trăm năm qua cuối cùng cũng được gột rửa sạch sẽ, cuối cùng cũng chờ tới thời khắc chiến đấu vì thiên tử.

Sau lưng Cảnh Thự và Khương Hằng, chính là vương kỳ mang chữ "Nhiếp" cùng chữ "Trấp", cờ lớn tung bay giống như linh hồn Triệu Kiệt còn ở trên đời, mang theo toàn bộ lửa giận bảy năm trước cùng nhau trút xuống.
Thế công của quân Ung như trời sụp đất nứt, quân Đại đã bị đánh bại hoàn toàn, binh bại như núi đổ, nhưng Cảnh Thự vẫn không buông tha cho kẻ địch, nghiêng đầu hô: "Bắn tên!" Sau đó kéo xuống mũ giáp, bảo vệ khuôn mặt.
Khương Hằng kéo cung, ven đường bắn kẻ địch rơi xuống ngựa, Cảnh Thự một thân áo giáp sắt, ngăn cản mưa tên dày đặc, sau đó, Khương Hằng đã không còn nhìn thấy rõ xung quanh có bao nhiêu người, trước mặt là một tầng sương máu mênh mông mờ mịt.

Duy chỉ có Cảnh Thự còn đang chém giết, vang lên tiếng động áo giáp cọ xát.
Mũi tên ngưng bắn, Khương Hằng ôm eo Cảnh Thự, giữa áo giáp che đậy thân trên cùng chân, vòng eo Cảnh Thự vẫn ấm áp cường kiện như cũ, giống như người mang nhiệt độ.
Chỗ của Giới Khuê, lại là một cảnh tượng khác: Quân đội Cảnh Thự đang va chạm với đại quân Lý Tiêu, hai bên đều nhanh chóng hao tổn, giống như một thanh đao nhọn đâm vào nước thép nóng đỏ, nước thép theo đó tan ra, đao nhọn lại không ngừng hòa tan.

Mà trong giây phút tiếng chuông khàn đặc, trời đất đen tối, Cảnh Thự cưỡi ngựa chở theo Khương Hằng, giết tới gần đội ngũ bên cạnh Lý Tiêu.
Lý Tiêu trăm triệu không nghĩ tới, hỗn loạn tới nhanh như vậy, một thân áo giáp vàng thiên tử đã mặc sẵn để chuẩn bị tiến vào Lạc Dương, chỉ thấy máu thịt thân vệ bay tứ tung, kỵ sĩ áo giáp đen kia lại đã tới trước mặt.
Ngay sau đó, Hắc Kiếm đã đến trước ngực.
"Ngươi là......" Lý Tiêu bị một kiếm kia đâm thủng ngực, văng lên trên, sau đó lăn xuống ngựa.

"Được cha ngươi nhượng lại," Cảnh Thự đẩy lên nón giáp, đáp: "Thiên hạ đệ nhất, Nhiếp Hải."
Tấn Huệ Thiên Tử năm thứ ba mươi sáu, vương quân nước Đại Lý Tiêu hoăng.
Quân đội nước Đại thất bại hoàn toàn, quốc quân chết dưới kiếm Cảnh Thự, ngay lập tức chạy tán loạn, binh lính đau thương vài lần muốn tới báo thù, lại đều bị Ngự lâm quân giết lui.

Cảnh Thự phóng ngựa quay lại đi tới trước đất trống, hơi nghiêng đầu nhìn Khương Hằng: "Hằng Nhi?"
Hai tay Khương Hằng đã mất sức, thả người xuống ngựa.
"Bọn họ đều đã chết," Cảnh Thự nói, "Lý Tiêu là một người cuối cùng."
Khương Hằng thở dốc không ngừng, ném cung xuống, nói: "Một người cuối cùng cái gì?"
"Những người lúc trước công phá Lạc Dương," Cảnh Thự nói, "Nước Ung Vệ Trác, nước Trịnh Triệu Linh, nước Lương Địch Huân, nước Đại Lý Tiêu, nước Dĩnh Khuất Phân, những người đáng chết trong trận đại chiến kia, đều đã chết sạch."
Hai người ngẩng đầu, nhìn về phía thành Lạc Dương đang đánh nhau kịch liệt, Ngọc Quyết của Cảnh Thự cùng Khương Hằng đeo trong ngực đều đã rơi ra ngoài, treo ở trước người.
Cảnh Thự nhìn Ngọc Quyết trên cổ Khương Hằng, vươn tay muốn đụng vào, lại ngại vì giáp sắt trên tay tràn đầy máu tươi, mới tháo xuống bao tay, ném trên mặt đất.
Khương Hằng nhìn Ngọc Quyết của Cảnh Thự, cầm lên, ngón tay hai người chạm một chút, Cảnh Thự cầm lấy nó, đặt cùng một chỗ với Ngọc Quyết của Khương Hằng.

Sau đó, Cảnh Thự không nói lời nào, ôm Khương Hằng vào trong lòng ngực, cùng hắn an tĩnh nhìn thành Lạc Dương.

Tiếng chuông dừng, binh lính bắt đâu hoang hô thắng trận, bảy năm trời, cuối cùng bọn họ đã lại lần nữa đoạt lại vương đô thiên hạ.
Ung quân hoàn toàn thu phục được Trung Nguyên, một lần nữa tu sửa lại Lạc Dương, Khương Hằng đứng trước bức họa Vạn Lý Giang Sơn, tất cả cuối cùng đã kết thúc, ít nhất là, đã sắp kết thúc.
Hải Đông Thanh mang đến tin tức từ Tây Xuyên, Trấp Lăng bắt Cơ Sương làm tù binh, giam lỏng nàng ở trong cung Đinh Khâu, cũng không có bắc chước hành động giết cha trước đây của nàng, còn khi nào thả ra, thì phải đợi triều đình sắp xếp.
Cùng lúc đó, Tằng Vũ cùng Lý Na giao thủ một lần cuối cùng, bắt Lý Na làm tù binh, cũng trả lại Tây Xuyên như cũ cho nhà họ Lý, lệnh cưỡng chế Lý Na giải tán toàn bộ quân đội.
Ung quân rút về Ngọc Bích quan, chỉ lưu lại hai vạn người đóng quân ở Đinh Khâu.
Bên trong thành An Dương, Lương Vương Tất Thiệu cùng Trấp Lung hoàn thành nghi thức chuyển giao, Lương về chủ cũ.
"Còn có nước Dĩnh." Khương Hằng nhìn chăm chú bức họa Vạn Lý Giang Sơn trong chính điện, sau khi nước Ung có được vị trí thiên tử, trên chỗ cao bức họa Giang Sơn treo cờ thần Huyền Vũ.
600 năm Hỏa Đức đã qua, đổi mới thành Thủy Đức, Huyền Vũ phương Bắc tọa trấn mảnh đất Thần Châu.
Vạn thế vương đạo, ngàn sao trên trời, ngũ đức luân chuyển, vô cùng vô tận.
"Nước Dĩnh đã không còn đủ khả năng gây loạn," Cảnh Thự nói, "Không tới mười năm, chắc chắn sẽ sát nhập vào bản đồ thiên hạ."
Đông đến Tế Châu và Đông Hải, Tây đến Tái Ngoại, Bắc đến núi Hạ Lan, Nam đến Trường Giang, thiên hạ hiện giờ đã thống nhất được bảy phần, nước Ung vào làm chủ Trung Nguyên, Trấp gia hiện giờ đã trở thành chủ nhân mới của Trung Nguyên.
"Trấp Lung đâu?" Cảnh Thự.
"Còn chưa có hồi cung đi." Khương Hằng ngồi lên vương án Cơ Tuần, đáp, "Ta để huynh ấy thu nạp Ngự lâm quân, sau đó chớ có lỗ mãng hấp tấp mà chạy về vương cung, bảo Triệu Tuệ coi chừng huynh ấy."
Cảnh Thự: "Sao cứ luôn bảo y phải chạy? Y tự nguyện sao?"
Khóe miệng Khương Hằng tươi cười, nói: "Ta bảo huynh ấy đi, có khi rút lui cũng cần có dũng khí, huynh ấy đã làm rất tốt."
"Được được được"Cảnh Thự dở khóc dở cười nói, "Y rất tốt, y mới là ca ngươi, ta chẳng qua chỉ là một thị vệ."
Khi Cảnh Thự nhìn thấy Ngọc Quyết kia, liền biết đã xảy ra chuyện gì, hắn cũng không muốn đi đến một bước kia, mà phản ứng của Trấp Lung đối với chuyện này, tuy là nằm ngoài dự liệu nhưng cũng hợp tình hợp lý, nhìn vào hành động này, cả đời này Cảnh Thự cũng sẽ coi y là người nhà.
Cảnh Thự mở ra băng vải trên tay, trên tay đầy vết thương, Khương Hằng ở một bên nhìn, muốn bôi thuốc cho Cảnh Thự trước, Cảnh Thự hơi thò lại gần, ý bảo Khương Hằng hôn mình.
Khương Hằng liền ở trên khóe miệng Cảnh Thự hôn xuống một cái, Cảnh Thự ôm lấy hắn, chuyên tâm dồn trí mà hôn môi hắn.
"Sao vậy?" Cảnh Thự, "Ta vì ngươi làm nhiều chuyện như vậy, hôn vài cái làm sao?"
Khương Hằng nở nụ cười, Cảnh Thự nói: "Cởi quần áo."
"Đây là chính điện," Khương Hằng nói, "Tổ tiên đều đang nhìn đấy, tổ tiên người Tấn, tổ tiên người Ung, gan ngươi thật sự to như vậy sao?"
Cảnh Thự nghĩ nghĩ, như là muốn tìm một lý do, nhưng tổ tiên có linh, điều này y ngược lại thừa nhận, vẫn là bỏ đi.
"Ta gảy một bài đàn cho ngươi nghe đi." Khương Hằng lấy đến đàn cổ, đặt ở trên án thiên tử.
Cảnh Thự liền đi đến, ngồi ở bên người Khương Hằng, ngồi ở vị trí của Triệu Kiệt trước đây ở bên cạnh Cơ Tuần, để hắn dựa vào trong lòng ngực mình.
Tiếng đàn đứt quãng của Khương Hằng vang lên, trong tiếng đàn, vô số ký ức giống như bóng trên mặt nước, trong ánh nắng ảm đạm ngoài ban công Lạc Dương, cùng với khi ngọn lửa bốc cháy lên, thân ảnh Triệu Kiệt cùng Cơ Tuần nương tựa lẫn nhau.

Cảnh Thự nhìn lên đỉnh điện, mái ngói trước đó đã bị đập thủng hình thành một cái cửa sổ ở trên mái nhà, ánh mặt trời từ nơi đó chiếu xuống.
Bọn họ giống như đồng thời cảm giác được, có gì đó đang rời đi.
Là tâm nguyện trăm ngàn năm chưa hoàn thành, hoặc là linh hồn từ phế tích hóa thành lầu cao, rường cột chạm trổ, lại vẫn luôn lưu luyến ở đó, bồi hồi không đi?
Bóng người giống như chia chớp, trong tiếng đàn, từ khắp nơi ngõ ngách, bay về phía trong điện.
Bóng dáng Cảnh Uyên, bóng dáng Hạng Châu, bóng dáng La Tuyên, bóng dáng Thái Tử Linh......
Những linh hồn ở trước bức họa Vạn Lý Giang Sơn cờ Huyền Vũ hành lễ, sau đó tiêu tán trong không trung, lại không còn chút dấu vết.
Tiếng bước chân vang lên, Giới Khuê đi vào trong chính điện, nhìn chăm chú Cảnh Thự cùng Khương Hằng.
Ánh sáng mặt trời chiếu lên hoa văn ẩn trên bức họa Vạn Lý Giang Sơn, Bắc Thiên Thất Tinh trong Chư Thiên Tinh Quan chợt lóe lên.
"Ta nghe thấy có người đánh đàn ở chỗ này." Giới Khuê nói.
Cảnh Thự: "Sao lại là ngươi?"
Khương Hằng lại nở nụ cười, Giới Khuê: "Trấp Lung đã trở lại, có vài món nợ, ta kiến nghị hai đường huynh đệ các ngươi, vẫn nên tính toán rõ ràng một chút."
Cảnh Thự nhàn nhạt: "Đã biết."
Giới Khuê nhìn Cảnh Thự thân trên trần trụi, thân dưới chỉ mặc giáp, ôm Khương Hằng ở trước ngực, tay ấn đàn cổ, thân đeo Hắc Kiếm, Ngọc Quyết trên cổ, Kim Tỉ ở trước mặt, sau lưng treo cờ thần Huyền Vũ.
Nhất Kim Nhị Ngọc Tam Kiếm Tứ Thần Tọa, Ngũ Quốc Lục Chung Thất Nhạc Bát Xuyên Cửu Đỉnh.

Giờ khắc này, Cảnh Thự nghiễm nhiên mới là thiên tử chân chính trên thế gian này, khí phách này, không phải y thì là ai?
Trấp Lung trở về, cũng mang quần thần cùng với Triệu Tuệ trở về, sau khi dàn xếp mọi người, một mình đi tới chính điện, Khương Hằng lại tự mình ở trong chính điện chờ, vì y thắp lên một trản đèn dầu.
Trấp Lung nhìn Cảnh Thự nói: "Ngươi đã trở lại."
"Còn sống." Cảnh Thự, "Ngươi đã biết?"
"Đi xuống dưới," Khương Hằng thắp đèn, nhìn Cảnh Thự, "Chỗ này không phải cho ngươi ngồi."
Khương Hằng kéo Cảnh Thự, bảo y đừng có ngồi mãi ở vị trí thiên tử.

Trong điện chỉ có ba huynh đệ, Trấp Lung mỏi mệt cười, nói: "Phải bắt đầu thu thập cục diện rối rắm, Ngọc Quyết ta đã đưa trả cho Hằng Nhi......!Văn Nhi......!Đã trả cho đệ đệ."
"Vẫn gọi ta là Hằng Nhi đi." Khương Hằng nói, "Ta nghĩ, huynh cũng đã tìm được người huynh thích rồi."
Cảnh Thự nhìn Khương Hằng, không nói gì.
Trấp Lung nói: "Không đề cập tới việc này, tuy rằng......"

"Cái gì?" Cảnh Thự lấy lại tinh thần, ngoài ý muốn, "Thời điểm ta không ở trong cung, đã xảy ra chuyện gì? Trấp Lung, ngươi có người yêu?"
Trấp Lung xấu hổ, đổi đề tài, nói: "Nói chính sự, chúng ta phải chọn một thời điểm thích hợp, chiếu cáo thiên hạ, để ngươi kế nhiệm vị trí thiên tử."
"Nước Ung từ xưa đến nay anh chết em kế tục," Khương Hằng không có lại trêu cợt Trấp Lung, nhìn y nhẹ nhàng nói, "Dựa theo quy củ, ngươi có quyền kế thừa."
Trấp Lung đáp: "Cha ta có được ngôi vị không chính đáng."
Ân oán trong quá khứ, huynh đệ hai người không có nói thêm.

Một lát sau, Cảnh Thự: "Đều đã qua, Trấp Lung.

Mấy năm nay, ta trước sau cũng đối đãi với ngươi như đệ đệ ta."
"Rõ ràng không phải." Trấp Lung nở nụ cười.
"Sao ngươi thù dai như vậy?" Cảnh Thự nói, "Năm ấy đã từng nói qua một câu, còn nhớ đến bây giờ."
Trấp Lung nói: "Khi nào? Sau này đã từng có sao?"
"Thời điểm ta vì ngươi mang binh xuất chinh." Cảnh Thự, "Năm ấy lần đầu tiên nước Ung quyết định ra quan, Đông Cung chế định kế hoạch, trận chiến lần đó, ta xác thật là vì ngươi.

Ta không lừa ngươi, Trấp Lung, nếu ngươi muốn giết Hằng Nhi, ta cũng chỉ có thể giết ngươi, nhưng nếu ngươi không làm như vậy, vậy ngươi chính là người nhà của ta."
Trấp Lung rốt cuộc cũng giải được khúc mắc, nhìn Khương Hằng gật gật đầu, nói: "Hằng Nhi, ca ca muốn về Lạc Nhạn, lại bồi vương tổ mẫu một khoảng thời gian, thi hành chế độ hai thủ đô, nếu ngươi tin tưởng ta, ta sẽ thay ngươi thống trị Lạc Nhạn......"
Khương Hằng lại nhìn Cảnh Thự nói: "Ta muốn xin ngươi một thứ, ngươi cho ta không?"
Trấp Lung ngừng lời, không rõ nguyên do, nhìn về phía Khương Hằng.
"Mạng của ta sao?" Cảnh Thự ngẩng đầu, nhìn Khương Hằng.
Khương Hằng nhìn Cảnh Thự, nhướng mày: "Ngươi đã từng đồng ý, nguyện ý cho ta bất kỳ thứ gì."
"Lấy đi?" Cảnh Thự thoáng nghiêng cổ, ý bảo Khương Hằng tới giết.
Khương Hằng lại ôm lấy cổ Cảnh Thự, mở ra dây tơ hồng hắn đã từng tự tay đan cho Cảnh Thự, đem Ngọc Quyết lấy xuống.
Cảnh Thự: "!!!"
Cảnh Thự ngay lập tức đứng lên, khó có thể tin mà nhìn Khương Hằng, hiểu được sắp phát sinh chuyện gì.
"Hằng Nhi......" Giọng nói Cảnh Thự phát run.
"Mảnh âm quyết này," Khương Hằng nói, "Có lẽ có thể đưa cho Triệu Tuệ? Nhưng mà không sao, huynh thích cho ai thì cho người đó đi, đều là của huynh."
Bổng nhiên, Khương Hằng cởi xuống Ngọc Quyết của mình, hợp lại với cái kia của Cảnh Thự, cùng nhau đưa về phía Trấp Lung.

Trấp Lung nhìn Khương Hằng, sau đó cũng hiểu ta.
"Từ từ, Hằng Nhi!" Cảnh Thự kéo Khương Hằng lại.
Khương Hằng ngẩng đầu nhìn Cảnh Thự, hắn đã hạ quyết định, Cảnh Thự lại nghiêm túc nói: "Trả lại tơ hồng cho ta, ta muốn giữ lại, năm đó dù sao cũng là do ngươi tự tay đan cho ta."
Cảnh Thự rút ra tơ hồng, mới nói: "Đi thôi."

Khương Hằng đem hai mảnh Ngọc Quyết đặt ở trong tay Trấp Lung, nói: "Người ta mang đi, thiên hạ để lại cho huynh."
Trấp Lung: "Hằng Nhi."
"Ca," Khương Hằng, "Huynh sẽ là một thiên tử tốt, từ nhỏ đến lớn, nguyện vọng duy nhất của huynh chính là làm một quốc quân tốt, có một người thê tử tốt, có trăm con ngàn cháu, con cháu hòa thuận, hiện giờ, đã đến lúc huynh xuống tay đi làm, đi yêu mọi người trong thiên hạ này."
Trấp Lung ngơ ngẩn nhìn Khương Hằng, Khương Hằng lui ra phía sau vài bước, nhìn Trấp Lung quỳ lạy, Cảnh Thự ở một bên nhìn, cuối cùng cũng tỉnh ngộ lại.
"Tham kiến thiên tử." Khương Hằng.
Cảnh Thự: "......"
Khương Hằng đứng dậy,: "Thiên tử mạnh khỏe, tức thiên hạ thái bình, chúng ta đi đây, ca, chiếu cố thật tốt cho thiên hạ này."
"Đi đâu?" Trấp Lung run giọng.
"Ta là người trong thiên hạ," Khương Hằng kéo tay Cảnh Thự, quay đầu lại, "Dĩ nhiên nên ở nhà của ta."
"Hằng Nhi!" Trấp Lung đuổi theo.
Đêm khuya, ngàn vạn ngọn đèn dầu thành Lạc Dương thắp lên, Đông Chí đã qua, vạn vật sống lại, đào hoa đâm chồi, băng tuyết tan chảy.
Trời tờ mờ sáng, Cảnh Thự giục ngựa, cùng Khương Hằng cưỡi chung một con ngựa rời khỏi Lạc Dương, rong ruổi trên mảnh đất Trung Nguyên.
"Từ nay về sau," Khương Hằng nói, "Ta là của ngươi."
Cảnh Thự nghiêng đầu, nói: "Sớm biết có thể sử dụng mảnh ngọc vỡ kia đổi lấy ngươi, sớm nên đổi.

Năm đó ta cũng không nên nhận lấy nó từ tay ngươi."
Khương Hằng nhịn không được cười to, Cảnh Thự lại bỗng nhiên hiện ra vẻ cảnh giác, nói: "Từ từ, sao còn có tiếng sáo, đúng là âm hồn bất tán?"
Khương Hằng: "......"
Trên chỗ cao thành Lạc Dương, Giới Khuê ngồi ở tường thành, một chân dẫm lên tường, một chân khác rũ xuống, thổi sáo, tiếng sáo du dương uyển chuyển, lờ mờ có ý đưa tiễn, đó là "Đào yêu" trong《 Thơ 》.
Đào chi yêu yêu, chước chước kỳ hoa, chi tử vu quy, nghi kỳ thất gia.
Cảnh Thự dừng ngựa, cùng Khương Hằng nhìn về phía chỗ cao.

Sau khi thổi xong khúc đào yêu kia, Giới Khuê đứng lên, đã mặc một thân quần áo đi xa, bên lưng đeo một tai nải nhỏ, nhìn bọn họ phất phất tay.
"Chân trời góc biển," Giới Khuê nói, "Có duyên gặp lại."
Sau đó không đợi Khương Hằng trả lời, Giới Khuê đã xoay người nhảy xuống thành lâu, từ đấy rời đi.
Ven đường hoa đào dần dần nở rộ, cảnh tượng này giống như năm ấy, khi Cảnh Thự cùng Khương Hằng dọc theo con đường từ Tầm Đông đi tới Lạc Dương.

Giống như năm ấy Chiêu phu nhân ở trong xe ngựa, mặt mang ý cười, trở lại cố hương của nàng.
"Chúng ta đi đâu?" Khương Hằng hỏi.
"Không biết." Cảnh Thự nói, "Đi đến nơi hoa đào nở? Tung huyện? Hay là, về nhà?".

Chương 199:

Tấn Huệ Thiên Tử năm thứ ba mươi sáu, Trấp Lang kế nhiệm vị trí Thiên Tử, bốn nước quy hàng, thay đổi chế độ triều đình, thống nhất tiền tệ.

Lạc Dương lật đổ tấm bia biên giới bốn nước, dừng lại việc binh đao, thu lại tước vị các chư hầu, niên hiệu được đổi thành Ung Thái Mậu năm thứ nhất. Quan viên bốn nước tề tụ về Lạc Dương, Thái Mậu năm thứ hai, ban bố luật pháp mới trong thiên hạ.

Thái Mậu năm thứ tư, thiên tử đại hôn, nghênh thú công chúa Triệu Tuệ nước Trịnh.

Thái Mậu năm thứ sáu, thiên tử Trấp Lung phái ra Tằng Vũ, Trấp Lăng, Thượng tướng quân Long Vu, suất lĩnh mười vạn đại quân Nam phạt nước Dĩnh.

Khương Hằng nghe được láng giềng nghị luận, lại sắp đánh trận, có lẽ trận chiến lần này sẽ là trận chiến cuối cùng trong trăm năm tới.

Nhưng ít ra người dân ở An Dương sống được tốt hơn so với trước đây, Lương Vương Tất Thiệu vẫn ở lại trong cung, toàn bộ An Dương trải qua sáu năm, đã dần dần khôi phục lại, cửa hàng sầm uất tràn ngập không khí khói lửa nhân gian.

Khương Hằng cùng Cảnh Thự không muốn để người khác biết, tạm thời ở dưới chân núi sau thành An Dương. Mỗi ngày Khương Hằng đều sẽ đi lên chợ mua chút đồ, thuận tiện dạy một đám trẻ con đọc sách biết chữ, đọc thơ diễn văn, đổi lấy chút tiền đi mua gạo về nhà.

Cảnh Thự lại thỉnh thoảng đi làm nghề mộc cho người ta, ngày nào cũng như ngày nấy thì cũng nhàm chán, đang muốn đổi một việc khác để làm.

Hôm nay Khương Hằng mua thịt cùng cá tươi, về đến nhà, chờ Cảnh Thự về nấu cơm, khi đang nghĩ tới chuyện nước Dĩnh, bỗng nhiên nghe thấy sau nhà vang lên một tiếng động.

Khương Hằng thả đồ xuống, một tiếng bước chân vô cùng nhẹ nhàng truyền đến.

Khương Hằng nghĩ nghĩ, lấy tới một thanh kiếm sắt bình thường ở góc tường, cầm trong tay, chuyển qua sau nhà.

Hắn thấy có một người bịt mặt dáng người cao gầy.

"Ta đã chờ ngươi rất nhiều năm," Khương Hằng nói, "Đã sắp không kiên nhẫn nữa."

"Kẻ bị ám sát không kiên nhẫn, người ám sát ngược lại rất có kiên nhẫn. Thích khách chân chính, đều sẽ kiên nhẫn chờ đợi thời cơ." Người bịt mặt nói, "Cha ngươi chưa từng dạy cho ngươi sao?"

"Lời nói và hành vi đều mẫu mực như nhau." Khương Hằng hít sâu, đáp.

Người bịt mặt chậm rãi mở ra khăn che mặt, lộ ra hình xăm trên mặt, đúng là một trong mười hai người Huyết Nguyệt, khi Khương Hằng cùng Cảnh Thự ẩn thân trong giáo phường Giang Châu, cách một gian phòng nhìn thấy trong phòng rất nhiều năm trước —— "Thích Khách".

"Môn chủ các ngươi còn khỏe không?" Khương Hằng chợt sinh ra lòng hiếu kỳ, "Đừng có gấp, ta chỉ hỏi một chút, ngươi biết ca ta không trở về sớm như vậy, kéo dài thêm chút thời gian, cũng không ảnh hưởng đến sống chết."

"Nhờ phúc các ngươi," Thích Khách nói, "Đã chết."

Khương Hằng không hỏi chết như thế nào, đã không còn quan trọng.

"Nếu ta là ngươi," Khương Hằng nói, "Ta sẽ không ở lại Trung Nguyên, dù sao bản thân cũng có võ nghệ, có nhiều việc đáng để làm hơn."

Thích khách đáp: "Ta cũng nghĩ tới, cho nên ta quay về Luân Đài, để Du Lâm kiếm phái dạy cho ta một thân võ học, hiện giờ tuy không quá rõ ràng, những sẽ chậm rãi phát triển. Ta nghĩ, sau khi chuyện của ta kết thúc, cũng nên nhớ phải trở về giết ngươi, tuy rằng người ủy thác đã chết, nhưng dù sao vẫn là công việc, cố chủ đã trả thù lao, chúng ta cũng nên làm việc, ngươi nói có đúng hay không?"

Khương Hằng cười nói: "Ngươi nói cũng nhiều thật đấy, Trấp Tông trả thù lao cho ngươi sao? Ta thấy, tựa hồ không có? Hắc Kiếm hẳn là còn ở Lạc Dương."

"Sau khi giết ngươi," Thích Khách nói, "Ta sẽ tự mình đi lấy, không cần nhọc lòng. Ngươi đã sẵn sàng chưa?"

Khương Hằng không có nói nữa, chậm rãi nâng kiếm lên, quan sát động tác của thích khách kia. Lần cuối cùng Huyết Nguyệt biến mất, đã là chuyện của 6 năm trước, Cảnh Thự hoài nghi bọn họ vẫn còn chưa từ bỏ ý điịnh này, sớm hay muộn cũng có ngày sẽ tới.

Bọn họ nhiều lần chủ động đi tìm tung tích thích khách này, nhưng trước sau không có thu hoạch, tựa như một cây gai đâm ở trong lòng.

Thích khách chân chính, sẽ chờ đợi thật lâu thật lâu, lâu đến mức khi tất cả mọi người đều đã quên đi chuyện này.

Như Cảnh Uyên, vì giết người, có thể chờ đợi ước chừng hơn bảy năm. Không biết vì sao, Khương Hằng nhớ tới câu nói kia của mẫu thân—— Kẻ dùng kiếm giết người, cuối cùng cũng đến lúc phải chết dưới kiếm.

Đây là số mệnh của người có kẻ thù trải rộng khắp thiên hạ, vĩnh viễn cũng không tránh khỏi.

Nối đau mất người yêu, có lẽ cũng là số mệnh đã được định sẵn của Cảnh Thự.

"Lát nữa xử lý thi thể ta sạch sẽ chút," Khương Hằng nhỏ giọng nói, "Ta không muốn y quá khổ sở, coi như là ta mất tích đi."

"Y sớm hay muộn cũng sẽ biết," Thích Khách nhướng mày nói, "Nếu là con trai của thích khách, nên đã hiểu rõ sống chết, đau khổ giãy giụa, cần gì phải như vậy?"

"Nói cũng đúng." Khương Hằng lạnh lùng nói, một chiêu hất lên kiếm trong tay, quét thẳng đến trên yết hầu thích khách kia!

Ai ngờ Thích Khách cũng dùng một chiêu quét kiếm kia, kiếm trên tay lại là bội kiếm Khương Hằng đã từng dùng: Nhiễu Chỉ Nhu!

Khương Hằng chưa kịp nghĩ rõ ràng, Nhiễu Chỉ Nhu vì sao lại tới trong tay người này, kiếm trong tay bất ngờ không kịp đề phòng đã đứt đoạn, võ công thích khách kia cao hơn hắn rất nhiều, năm đó chính là người đứng hàng thứ hai trong Huyết Nguyệt, quét kiếm qua yết hầu Khương Hằng!

Khương Hằng xoay người né tránh, chỉ kém nửa tấc liền sẽ bị cắt đứt yết hầu hắn, hắn lập tức nhảy ra rừng cây sau nhà chạy như bay!

Thích khách thi triển khinh công, vài bước đuổi theo, lại thêm một kiếm đâm tới trên lưng Khương Hằng, Khương Hằng lăn lộn tránh thoát.

Trong rừng lá phong rơi rụng như máu, mũi kiếm đã thẳng tắp vung đến trước mặt.

Đột nhiên, chỉ nghe một tiếng "Bụp" nhỏ.


Cảnh Thự ở trần thân trên, võ bào quấn ở bên hông, cầm thanh gậy gỗ trong tay xoay vài vòng, đi vào ngoài cửa nhà, thấy máu tươi vương vãi khắp nơi trên mặt đất.

Y đi theo vết máu vài bước, chỉ thấy trên mặt đất ngồi một con gấu đen, đang gặm ăn một cái chân đứt, một con gấu đen khác ở cách đó không xa, đang ăn màn thầu Khương Hằng đặt ở trong máng trước mặt nó.

Khương Hằng đứng ở một bên, tay cầm Nhiễu Chỉ Nhu, ngẩng đầu nhìn về phía Cảnh Thự, thở dài một hơi.

Cảnh Thự thật lâu không nói gì, cuối cùng nói: "Gã tới?"

Khương Hằng gật gật đầu, Cảnh Thự lại nói: "Sao lại chỉ còn thừa một chân chân? Bị ăn sạch rồi?"

"Không." Khương Hằng nói, "Ta dụ gã tới bẫy rập, kẹp lấy chân gã, gã la lên, không ngờ lại làm cho hai chúng nó chạy tới, nhưng còn chưa từ bỏ ý định, kéo cái chân bị thương muốn đâm ta, kết quả bị hai con gấu đánh cho một trận."

"Sau đó có lẽ gã cảm thấy không có phần thắng, vì để chạy trốn, chặt đứt chân chính mình, sau đó lăn xuống vách núi, rơi vào trong nước, bị nước cuốn đi rồi."

Cảnh Thự: "......"

Khương Hằng nói: "Lúc trước khi ta nói nuôi hai con gấu kia, ngươi còn không vui."

"Ta sai rồi." Cảnh Thự thừa nhận mình sai.

Hai con gấu được hắn cứu tới ở Tái ngoại bảy năm trước, sau khi bị Mạnh Hòa ném tới sau núi An Dương, ngày thường bắt cá kiếm ăn, cũng vô cùng thích thú. Sau khi Khương Hằng dọn lại đây, trong lúc vô ý ở khe núi An Dương gặp lại bạn cũ, vừa kinh sợ vừa khẩn trương, sợ đến mặt không còn chút máu. Nhưng mà gấu có gấu tính, chỉ cần chúng nó ăn no, thì bình thường sẽ không đả thương người khác, chỉ cần cách cái mấy ngày đút cho bọn nó ăn, gấu liền sẽ không đói đến phát cuồng, huống chi Cảnh Thự còn thường xuyên tìm chúng nó dùng tay không vật lộn, xem như luyện võ nghệ trong những ngày thái bình.

Vì thế hai con gấu này nhận ra được Khương Hằng cùng Cảnh Thự, thi thoảng tới kiếm bọn họ đòi ăn, Cảnh Thự vốn định giết miễn cho có chuyện xảy ra, lại bởi vì Khương Hằng không đành lòng mà lưu lại tánh mạng bọn nó. Nhưng hai con gấu này ăn quá nhiều, Cảnh Thự vì một chút không đành lòng của Khương Hằng đã cho ăn không ít, miễn cưỡng nuôi ở trong rừng phong.

Cũng nguyên nhân chính là vì như vậy, Cảnh Thự ở xung quanh nhà cùng gần rừng phong làm không ít bẫy rập để kẹp thú. Thứ nhất là phòng thích khách; Thứ hai là phòng hai con gấu này chạy xuống dưới núi, quấy rầy bá tánh vô tội; Thứ ba là khi mình không có ở nhà, đừng có đột kích đánh Khương Hằng.

May mà mấy con gấu này cũng rất quy củ, có lẽ khi còn nhỏ đã được người Phong Nhung nuôi dưỡng lớn lên, dã tính không lớn, cũng chưa bao giờ có ý ăn thịt người, thả ở đâu thì ngoan ngoãn ở gần đó đợi.

"Nói thì nói như vậy," Cảnh Thự nhắc nhở nói, "Nhưng bị móng vuốt của nó chộp một cái, cũng không phải dỡn chơi, vẫn là thông tri cho Tất Thiệu, nhanh nhanh đem đi đi."

Khương Hằng nhìn hai con gấu nói: "Cảm tạ, thật sự cảm tạ ân cứu mạng."

Cảnh Thự lại đi mua 50 cân thịt, đặt ở trong bồn, chiêu đãi thật tốt hai vị ân nhân cứu mạng. Ban đêm nấu xong cơm, rót ra hai lượng rượu lần trước mua về, cùng Khương Hằng vừa ăn vừa uống rượu, vừa nói chuyện phiếm, nhân sinh không còn gì mãn nguyện hơn.

Đây là cuộc sống y muốn, một cuộc sống thật sự đơn giản. Sau khi đêm xuống, tay Cảnh Thự chống ở trên giường, tới gần gương mặt Khương Hằng, thấp giọng nói: "Có tâm sự sao?"

"Ta suy nghĩ đến Giang Châu," Khương Hằng cả ngày đều nghiêm mày, nói, "Bọn họ muốn đánh Giang Châu."

"Ngươi còn thay Trấp Lung nhọc lòng sao," Cảnh Thự nói, "Thái Tử Văn điện hạ."

Khương Hằng nở nụ cười, nói: "Ta là nhọc lòng thay bá tánh Giang Châu."

Cảnh Thự nói: "Có muốn đi xem một chút không?"

"A?" Khương Hằng lấy lại tinh thần, sờ sờ mặt Cảnh Thự, da thịt y vẫn nóng bỏng như cũ, trên người mang theo mùi cơ thể quen thuộc, từ sau khi bọn họ rời đi Lạc Dương, Cảnh Thự liền cùng hắn ẩn cư, cho dù là nơi nào, chỉ cần hai người bọn họ ở bên nhau, thì nơi đó là đào nguyên.

"Có thể chứ?" Khương Hằng nói.

"Vậy còn phải xem ngươi chịu bỏ ra chút gì," Cảnh Thự cúi đầu, chuyên chú mà nhìn xương quai xanh Khương Hằng, lại nhìn môi hắn, mắt hắn, nói, "Nghe lời thì mới mang ngươi đi."

Khương Hằng cười, hô hấp lại dồn dập lên, ngơ ngẩn nhìn Cảnh Thự, bắt đầu nghênh đón nụ hôn của y, môi lưỡi quấn quýt lấy nhau.

Hôm sau, Cảnh Thự khóa lại cửa, xếp đồ ăn cho hai con gấu, sau đó gửi một phong thư đến trong vương cung Tất Thiệu, bọn họ ở An Dương sinh sống sáu năm, đây là lần đầu tiên nói cho Tất Thiệu chỗ ẩn thân của hai người bọn họ.

Nhưng thích khách kia chắc hẳn sẽ không đến nữa, vì thế Cảnh Thự mang theo Nhiễu Chỉ Nhu, chở theo Khương Hằng, tựa như trước đây bọn họ ở tái ngoại, đóng giả như một đôi tình nhân, vội vàng theo quan đạo xuôi Nam, vượt qua Hoàng Hà, đi tới thành Giang Châu Dĩnh Đô.

Thái Mậu mùa Thu năm thứ sáu, Ung thiên tử phạt Dĩnh.

Ven đường đều là bá tánh vội vàng di chuyển, giống như lại trở về thời điểm thiên hạ phân tranh mười năm trước, chiến loạn liên tục nổi lên, vạn dân trôi giạt khắp nơi.

Giang Châu tuy vẫn phồn hoa như cũ, lại lờ mờ có khí tức trụy lạc, chiến sự sắp tới nhưng trong cung Chu Tước vẫn đàn hát trắng đêm. Khương Hằng ở An Dương ẩn cư chừng 6 năm, hiện giờ họa lớn trong lòng cuối cùng cũng đã trừ, trở lại Dĩnh đô, thật sự quá thích không khí náo nhiệt này.

Cảnh Thự tìm được Khôi Minh người đứng đầu gánh hát Đào Nguyên năm đó, gặp lại cố nhân, nhưng Khương Hằng lại không có bao nhiêu vui sướng.

"Lạc Dương chiếu cáo thiên hạ, sắc phong ngươi là Thái Tử Văn," Khôi Minh nói, "Các ngươi biết không? Mấy năm nay, đã ở đâu? Hai huynh đệ đã thành gia chưa?"

"Ở nhà chúng ta, không có thành gia, ta cùng Hằng Nhi sống nương tựa lẫn nhau." Trên môi Cảnh Thự để lại một chút râu, y luôn muốn làm bản thân mình nhìn giống người Việt chút, nhưng Khương Hằng luôn chê nó châm người, nên bảo y cạo đi, cạo xong Cảnh Thự lại giữ, lại bị Khương Hằng bảo cạo.

Cảnh Thự hiện giờ, đã có dáng vẻ của nam nhân thành niên, như là người đã thành gia lập nghiệp, ổn trọng hơn rất nhiều, khi ra ngoài đã bị Khương Hằng cạo râu sạch sẽ, chỉ là dọc theo đường đi lại mọc ra một chút.

Khôi Minh hiểu được mà cười cười, Khương Hằng hỏi: "Trịnh Chân đâu?"

"Đã chết," Khôi Minh nói, "6 năm trước, khi nghe tin tức Hạng tướng quân đã chết, liền nhảy xuống sông tự sát."

Khương Hằng yên lặng không lên tiếng, mọi người lại yên lặng một lát, Khương Hằng thở dài.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.