Sơn Hữu Mộc Hề

Chương 23: Thấu cốt đinh.



Sông băng dưới hẻm Linh Sơn.

Một hồi đại chiến từ đỉnh núi đến sườn núi, từ sườn núi đến chân núi, sau khi tuyết đọng hơn một ngàn năm cùng sông băng sụp xuống, dọc theo hẻm núi Linh Sơn tuôn ra tràn nhẫn, bao phủ phía bắc vương đô, lấp kín cổng Huyền Vũ. Làn sóng tuyết không có chỗ để đi giống như hồng thủy vỡ đê, lao ra ngoài thung lũng về phía Tây Nam, một đường phá hủy tất cả, mãi cho đến khi tới trước sông Lạc.

Cây tùng ngã đổ, đá vụn lăn xuống, trăm vạn cân tuyết sạt xuống sườn núi, bọc theo đất đá đổ vào giữa dòng sông, đè cho suy sụp lớp băng sông Lạc.

Một lão giả hạc phát đồng nhan (tóc bạc mặt trẻ con) chống trượng, mang theo một người thanh niên vội vàng đánh chiếc xe lừa đi vào bên bờ sông Lạc. Sau khi vượt qua sông, lão giả ở trên tảng đá bên bờ sông ngồi xuống, mở ra túi rượu uống lên mấy ngụm rượu.


Người thanh niên lại quỳ gối dưới chân núi, dùng đôi tay đào lên tuyết đọng.

"La Tuyên a." Lão giả nói.

Thanh niên được gọi là La Tuyên không có trả lời, trên ngón tay phải chảy ra máu tươi nhiễm đỏ một mảng tuyết nhỏ.

Lão giả khoảng hơn 70 tuổi, tinh thần lại có vẻ khỏe khắn, trên túi rượu thêu hoa văn bốn con thần thú canh giữ, một bên dùng thể chữ Triện phác họa ra tên huý cổ xưa: Quỷ Sư Yển.

Cái tên này, người Trung Nguyên biết đến đã không còn nhiều lắm.

Có liên quan đến Thương Sơn cùng Trường Hải thần bí kia, mà trên biển cả, những tòa lâu đài tiên cảnh được xây lên bên trong sương mù, cùng với cái tên "Quỷ tiên sinh" kia cuối cùng bị chôn vùi theo thời gian, hiện giờ lại không có người nhắc đến.

La Tuyên đào ra tuyết đọng, bên dưới lớp tuyết nhiễm máu xuất hiện một bàn tay xanh tím.


Đây là cái tay thứ mười sáu hôm nay hắn đào ra.

Từ sườn núi đến chân núi, khắp nơi đều là cái tay giơ lên cao, hàng ngàn hàng vạn đông cứng thành động tác muôn hình vạn trạng, trong lúc thình lình xảy ra tai họa ngập đầu trước mặt, mỗi một bàn tay đều nỗ lực mà vớt lên không trung, muốn nắm lấy một chút hy vọng được sống sau cùng.

Nhưng cái tay này không giống nhau, nó đè lên một đoạn gỗ, trước khi chết tựa hồ còn đang bảo hộ cái gì.

"Tiên sinh," La Tuyên thấy cái tay kia, liền quay đầu lại nói, "Tìm được rồi."

Quỷ tiên sinh uống xong một giọt rượu cuối cùng trong túi, không có đứng lên, lấy ánh mắt ý bảo La Tuyên cứ đào là được.

La Tuyên vì thế tiếp tục tay không đào ra tuyết đọng, hiện ra một chiếc xe gỗ rách nát phía dưới. Xe gỗ đã ở tuyết lở lật úp lại, đè lên Hạng Châu dáng người thon dài.


Thời điểm nhìn thấy Hạng Châu, La Tuyên liền lại lần nữa quỳ xuống, ôm lấy thi thể cứng đờ.

Máu trên người Hạng Châu đã kết băng, trên lông mày, trên tóc y tràn đầy tuyết đọng, biểu tình vẫn bảo trì ở một khắc cuối cùng trước khi chết, đồng tử hai mắt khuếch tán, ngũ quan lại không có biểu hiện bất luận chút hoảng loạn nào, trên khuôn mặt xanh đen trước sau hiện ra một tia dịu dàng, khóe miệng còn đọng lại ý cười.

Y một tay chống dưới thân, sống lưng chống đỡ xe gỗ đè trên người y, một tay kia thoáng duỗi về trước, cánh tay gãy gập theo hướng kỳ lạ, gác ở bên cạnh lưới xe.

Ánh bình minh chuyển qua dãy núi, ánh sáng mặt trời chiếu ở trên sườn mặt y, chiếu lên tự "Bỏ" rực rỡ lấp lánh.

La Tuyên chui vào dưới sườn dốc phủ tuyết, nắm lấy tay phải bị gãy xương của y, đem y ôm vào trong ngực, đem Hạng Châu chết đi từ trong không gian nhỏ hẹp kia dùng sức kéo ra.
Mà ở dưới thân Hạng Châu, còn có một cổ thân thể khác, bị dây thừng xe kéo qua loa quấn trên người Hạng Châu.

Khương Hằng nhắm chặt hai mắt, một tay nắm chặt vạt áo Hạng Châu, ở một khắc cuối cùng dãy núi sụp đổ xuống, cùng y bám víu lẫn nhau.

Quỷ tiên sinh nhìn một màn trước mắt này, gật gật đầu, dùng cây gậy gõ cục đá vài cái.

"Nếu tìm được rồi, liền đi thôi." Quỷ tiên sinh nói, "Không cần tiến vào vương đô."

La Tuyên quỳ gối trên nền tuyết, đem Hạng Châu ôm vào trong ngực, cúi đầu nhìn y, cẩn thận là nhặt ra vụn băng cùng bông tuyết trên lông mày trên trán y.

Băng tuyết bao trùm Hạng Châu, khi được La Tuyên thở ra nhiệt khí chậm rãi hòa tan.

Hắn đem xe lừa đánh tới rồi, đầu tiên là đem Hạng Châu bế lên xe lừa, đặt ở trên thùng xe.

Sau khi mất đi Hạng Châu, Khương Hằng nghiêng thân, như cũ cuộn tròn trong không gian được người kia bảo bọc. Một lát sau, La Tuyên đem Khương Hằng cũng ôm lên, đặt ở bên người Hạng Châu.
Quỷ tiên sinh không hỏi đồ đệ vì cái gì muốn mang nhiều thêm một khối thi thể, La Tuyên cũng không có giải thích. Mãi cho đến khi hắn đánh xong xe, lên xe ngồi ở một bên, khi đem vải che kín thi thể Hạng Châu, ngón tay chạm vào gương mặt Khương Hằng.

Đầu tiên là chỉ vừa chạm vào, La Tuyên liền rút tay về, sau đó nghĩ nghĩ, lại chạm vào một cái.

"Tiên sinh," La Tuyên nói, "Đứa nhỏ này còn sống."

Quỷ tiên sinh thuận miệng đáp: "Ngươi muốn cứu hắn?"

Khương Hằng hơi thở hết sức mỏng manh, hai chân bị xe đổ đè ép không biết bao lâu, dưới đầu gối đã bị bẻ gãy, chỗ khớp xương đã sưng vù lên, va chạm khi lăn xuống sườn núi làm nó đang ở ranh giới sống hay chết bồi hồi.

Trong mộng tràn đầy hoa đào, một cái dòng suối vắt ngang ở trước mặt hắn, nước suối bất quá sâu đến đầu gối.
Bờ đối diện, Chiêu phu nhân ngồi ngay ngắn ở trong rừng đào, cánh hoa nhẹ nhàng bay tứ tán, xa xa truyền đến tiếng đàn.

Bên người Chiêu phu nhân ngồi một người hắc y nam tử, dùng miếng vải đen che mắt.

"Cha! Nương!" Khương Hằng cười hô ra tiếng.

Hắn lội nước đi qua, đi vào suối nước lạnh lẽo, liên tục kêu lên: "Cha! Nương!"

Trong phút chốc, nước suối một mảnh máu đỏ, bắt đầu sôi trào, dòng nước ngâm ở dưới người hóa thành cuồn cuộn máu loãng, giống như ngàn vạn lưỡi dao sắc bén đang gào thét mà qua, xẻo đi máu thịt trên cẳng chân.

Khương Hằng hoảng sợ mà nhìn một màn này, lảo đảo một cái, mất đi chống đỡ, té ngã ở trong dòng suối sợ hãi mà hô to.

"Cứu ta —— cứu ta!"

Nước suối nhấn chìm hắn, vô tình mà tróc lên từng mảng máu thịt trên toàn thân hắn, Khương Hằng liền hóa thành một bộ xương trắng.
Một tiếng hô to, Khương Hằng từ trong đau nhức bỗng nhiên tỉnh lại.

Ánh nắng tươi sáng, từ cửa sổ ô vuông đi vào, chiếu vào trên mặt hắn, xung quanh tràn ngập mùi thảo dược gay mũi.

Khương Hằng trên dưới toàn thân đều đau, hai chân đặc biệt đau như xuyên tim, trên người, trên mặt, thậm chí ngay cả há mồm hô to, giọng nói cũng nóng rát mà đau. Trên đùi tựa như bị đính vào rất nhiều đinh sắt, làm hắn nhận hết tra tấn.

Ta đang ở đâu? Khương Hằng sinh ra ý niệm, cố gắng chịu đau đớn không được bao lâu, liền lại ở trong đau nhức tra tấn làm ý thức mơ hồ, phát cuồng mà hô to lên.

Hắn phát run, xốc lên chăn ở dưới thân—— nhìn hai chân chính mình.

Dọc theo đầu gối hướng lên đùi, lại đến mắt cá, trên toàn bộ chân bị đính gần hai mươi cái đinh vết máu loang lổ.
Khương Hằng hít sâu một hơi, đau đến sắc mặt tái nhợt, vươn tay đè được lên giá thuốc, muốn dựa vào chính mình nỗ lực ngồi dậy, lại làm nghiêng cái giá, phát ra một trận tiếng vang hỗn độn.

Đúng lúc này, cửa bị đẩy ra.

Dáng người thanh niên chặn đi ánh nắng, y mặc một thân võ phục, trên người trên trán đều là mồ hôi đi đến trước giường, cũng không thèm nhìn tới Khương Hằng, nâng dậy giá thuốc, từ trong ngăn tủ góc phòng lấy ra một cái chén bể, ngón tay trái ở trong chén quậy một cái, lại trở lại trước giường, tay trái phủ lên gương mặt Khương Hằng.

Chỉ một thoáng buồn ngủ đánh úp lại, Khương Hằng thở dốc mấy tiếng, hai mắt mất đi thần thái, mềm mại ngã xuống mất đi ý thức.

Không bao lâu, hắn lại lần nữa tỉnh lại, vừa định mở miệng, thanh niên nam tử kia nghe được rêи ɾỉ, liền đứng dậy, như cũ cầm chén bể kia, cầm ra một chút bột phấn trong chén, ấn ở trên mặt hắn.
Khương Hằng không hề có sức chống cự, lại lần nữa nặng nề ngủ.

Như thế lặp lại, ngày chuyển đêm, đêm chuyển ngày, Khương Hằng mê với tỉnh bảy lần, thanh niên cũng làm giống như vậy bảy lần.

Cho đến lần thứ tám, bên ngoài mưa rơi xuống, Khương Hằng trên đùi đau đớn đã hơi giảm đi, khi mở mắt ra không còn nhìn thấy thanh niên lúc trước.

Lại đến một ngày, Khương Hằng chịu đựng cơn đau, nằm ở trên giường thở dốc, mồ hôi đem đệm giường gối thấm đến ướt đẫm.

Hắn không dám nhìn hai chân bị thương của mình, chỉ nhìn chằm chằm trần nhà cắn răng chịu đựng.

Hắn nghe thấy bên ngoài có một giọng nói nữ hài non nớt, lại không hề có cảm tình nói: "Hắn tỉnh, La Tuyên, ngươi nên đi nhìn xem."

Chỉ chốc lát sau, cửa phòng lại lần nữa bị đẩy ra, thanh niên gọi là La Tuyên kia đi đến.
Khương Hằng sắc mặt tái nhợt như cũ, đau đớn nhưng so với lần đầu tiên tỉnh lại giảm đi chút, hắn rốt cuộc có thể thu liễm tâm thần nhìn ân nhân cứu mạng trước mặt này.

Hồi tưởng lại thời khắc tuyết lở, ký ức đang từng chút mà trở về, hắn biết người này đã cứu mạng của hắn.

Thanh niên cao hơn bảy thước, không cao lớn giống như Hạng Châu, dáng người nhìn như vô cùng gầy yếu, mặc võ phục cũng không vừa người, mặt mày thanh tuấn, lại mang theo một cổ lệ khí như có như không.

Tóc của y bị cắt đến rất ngắn, trên mặt cũng không rửa sạch sẽ, trên người tản ra một cổ mùi động vật, lôi thôi lếch thếch, tựa như ai đó đã từng lần đầu tiên đi vào trong nhà...... Người, người kia là ai? Khương Hằng bỗng nhiên có chút hỗn loạn.

"Cảm ơn," Khương Hằng phát run nói, "Cảm ơn ngươi...... Ân cứu mạng, ta vĩnh viễn sẽ không quên......"
"La Tuyên?" Nữ hài bên ngoài kia nói.

Khương Hằng biết người thanh niên này tên La Tuyên.

La Tuyên ở trên một cái giường khác trong phòng ngồi xuống, không có trả lời. Ngoài phòng tiếng bước chân đi xa, nữ hài kia đi rồi.

Khương Hằng chú ý tới, khi y tiến vào, trong tay phải nắm một thanh chủy thủ.

Ánh mắt Khương Hằng dừng ở trên tay trái y, bị mu bàn tay La Tuyên thu hút ánh mắt. Trên mu bàn tay trái y, có một lớp giáp cứng như vảy, tựa như mọc ra ở trên da thịt trên tay, lại giống làn da bởi vì sau khi dược vật khô cứng, lưu lại vết thương.

Vảy kia lóe sáng, lan tràn thẳng đến cánh tay, móng tay lại cắt đến rất ngắn, mà năm ngón tay ở dưới ánh nắng chiếu xuống, lập loè ánh sáng kim thiết.

La Tuyên không có nhìn Khương Hằng, cúi đầu nghịch chủy thủ trong tay, dùng bàn tay trái như kim thiết vuốt ve lưỡi đao, phát ra thanh âm mài dao.
"Ta hỏi ngươi," La Tuyên bỗng nhiên nói, "Ngươi là gì của Hạng Châu?"

"Hạng Châu?!" Khương Hằng theo bản năng mà nghĩ tới rất nhiều, hỏi, "Hạng Châu làm sao vậy? Y ở đâu?"

"Y đã chết." La Tuyên trầm giọng nói.

Khương Hằng ký ức vô cùng mơ hồ, lúc từ trên sườn núi rơi xuống, đụng vào đầu của hắn, dẫn tới hắn rất nhiều chuyện đều mơ hồ như trong sương mù, nhớ không rõ.

"Là...... Hạng Châu," Khương Hằng nói, "Ta còn nhớ y, ta......"

Khương Hằng nỗ lực nhớ lại, nói đại khái, bao gồm lần đầu tiên ở nhà gặp được Hạng Châu, cùng với mẫu thân, còn có người nào cùng thoát đi...... Tầm Đông. Là Hạng Châu bảo hộ hắn rời đi sao? Nhưng mà sau đó, lại là ai đâu?

Khương Hằng đem ký ức không rõ ràng lắm, miễn cưỡng tự bào chữa một phen, cho rằng là Hạng Châu bảo hộ hắn đến vương đô Lạc Dương, lại mang theo hắn trốn ra đô thành.
La Tuyên chỉ là an tĩnh mà nghe, cuối cùng, nhìn về phía bao vải vàng bao lại Kim Tỉ ném ở bên giường kia.

"Chính là như vậy?" La Tuyên bỗng nhiên nói.

"Phải...... phải." Khương Hằng kiệt lực gật đầu, đau nhức lại lần nữa đánh úp lại, "Ta nhớ ...... Là như thế này."

La Tuyên đứng dậy, ngón tay cầm thuốc bột, nhưng so vài lần trước phân lượng đều ít hơn, sờ lên gương mặt Khương Hằng.

Tay La Tuyên tựa như một thanh sắt, nhưng lại ấm áp, khi bị xoa mặt mày miệng mũi, Khương Hằng không ngừng phát run, muốn nắm lấy tay y, từ trong đó được đến một chút năng lực chống lại cơn đau.

"Còn có gì giấu giếm không?" Giọng nói La Tuyên không hề có cảm tình.

"Không có." Khương Hằng nắm tay La Tuyên, đột nhiên đã nhận ra cái gì.

Sau đó, tay trái La Tuyên bóp chặt cổ họng Khương Hằng.

Khương Hằng: "......"
Trong nháy mắt, máu Khương Hằng dâng lên, đầu óc từng đợt phát trướng, tay La Tuyên tựa như một cái kìm sắt kiên cố kẹp lại cổ họng Khương Hằng.

Ánh mắt y dị thường bình tĩnh cùng lạnh nhạt, Khương Hằng đang muốn giãy giụa, trong phút chốc, hắn từ trong ánh mắt La Tuyên, nhớ tới một người.

Cảnh Thự.

Vô số mảnh nhỏ ký ức xẹt qua như cuốn phim, Cảnh Thự bị mũi tên ghim ở trên cây, xa xa mà nhìn Khương Hằng, ánh mắt giống như La Tuyên thời khắc này.

Đó là một loại bình tĩnh đối mặt với kết thúc, trong ánh mắt thâm thúy là cục diện đáng buồn.

Khương Hằng nhớ tới Cảnh Thự, cũng nhớ tới một khắc cuối cùng trước khi tuyết lở, tự nhiên nhớ ra một sự kiện quan trọng nhất đối với chính mình —— Cảnh Thự đã chết.

Vì thế Khương Hằng bỗng nhiên không hề giãy giụa, buông cánh tay đang nắm cổ tay Tuyên, thản nhiên khép lại hai mắt, nhắm chặt môi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.