Sơn Hữu Mộc Hề

Chương 3: 3: Khách Tới Cửa




Quyển 1: Thập Diện Mai Phục.
Kể từ sau tràng giết chóc Cầm Minh Thiên Hạ của Cảnh Uyên, đã qua ba năm.
Mưa xuân như dầu nuôi dưỡng đồng ruộng nước Trịnh, hoa lê bị mưa đánh rơi đầy đất, nằm rạp trên phiến đá xanh, dấu vết bánh xe lăn qua nền gạch, đem hoa lê tuyết trắng mà ấn sâu xuống bùn lầy.

Tiếng chuông vang qua vọng lại, truyền qua những bức tường cao của những ngôi nhà sâu trong thành Tầm Đông, người bán hàng rong đi khắp hang cùng ngõ hẻm, thét to ba dài một ngắn, tới nhà họ Khương thành Bắc, cũng không ngừng lại, lại nhanh hơn bước chân từ bên cửa hông đi qua.
Người nhà này không biết khi nào chuyển đến nơi này, cũng không cùng hàng xóm hàn huyên, suốt ngày đóng chặt đại môn, chỉ chừa một cửa hông, để cho một người hầu câm ra ra vào vào.

Nuôi một hài nhi bảy tuổi, thỉnh thoảng sẽ leo lên cây thang, bám víu tường cao nhìn ra bên ngoài, trên mặt đầy phiền muộn mà nhìn chăm chú vào những đứa trẻ con đang đùa dỡn ngoài hẻm trên phố.

Trong thành Tầm Đông, phàm là người nào gặp qua hài nhi kia, liền không có người nào không khen nó xinh đẹp, có đứa con lớn lên thanh tú linh động như vậy, mẫu thân khuynh quốc khuynh thành như thế nào cũng không khó tưởng tượng.

Chỉ tiếc nghe đồn là một quả phụ, có không biết bao nhiêu đăng đồ tử (kẻ háo sắc) ăn không ngồi rồi, muốn tìm cớ để gõ cửa nhà họ Khương, lại không biết vì sao, đều bất lực trở về.

Tường nhà họ Khương cao giống như hộp đựng dế mèn vậy, ngăn cách sự ồn ào náo nhiệt bên ngoài cùng sự tịch liêu bên trong, năm ấy Khương Hằng bảy tuổi thường xuyên ngẩng đầu nhìn mây trời cùng không gian ngoài tường, mỗi ngày nghe được nhiều nhất, chính là từ bên mái tây truyền đến tiếng mẫu thân đứt quãng ho khan.
Khương Hằng sớm đã qua tuổi vỡ lòng, trong nhà vừa không thỉnh tiên sinh, cũng không cho nó đi học đường.


Mẫu thân tự mình dạy nó biết chữ, đốc thúc nó đọc sách, thường xuyên nghiêm khắc có thừa, nó mỗi ngày ngủ dậy đều quy quy củ củ tiến đến thỉnh an buổi sớm, sau khi dùng qua cơm sáng, liền đọc sách viết văn chương, nếu mắc lỗi, ở buổi trưa phải chịu phạt quỳ ước chừng một canh giờ.
Nhiều năm như vậy, Khương Hằng nhớ rõ trong nhà chỉ có vài lần có khách nhân ghé qua, ngay cả tên huý mẫu thân, cũng là từ trong miệng khách nhân nghe thấy, từng có một lão nhân kỳ quái cao lớn khỏe mạnh, râu tóc vàng vọt, mũi cao mắt sâu tiến đến bái phỏng, đánh xe lừa chở một xe thẻ tre cho nó đọc, gọi nương nó là "Chiêu phu nhân", Khương Hằng mới biết được mẫu thân họ "Chiêu".

Trừ cái này ra, phụ thân là ai, ông ngoại bà ngoại ở nơi nào, trong nhà một mực không đề cập tới.
"Cha con là ai?"
"Ngươi không có cha, đừng hỏi nữa." Mẫu thân trả lời ngắn gọn đanh thép.
Ngoại trừ mẫu thân, mỗi ngày chăm sóc thu xếp trong nhà, làm bạn bên cạnh mẫu tử hai người, liền chỉ có một người câm gọi là "Vệ Bà".

Khương Hằng trời sinh tính tình hiếu động, trong lòng tràn đầy lời nói lại không có người để nói, lại ra ngoài không được, thật sự bị nghẹn đến mức ngột ngạt.

Mùa đông năm ngoái nó thật vất vả trộm được chìa khóa cửa hông của Vệ Bà, trộm lén đi lên chợ nhìn một chút, sau khi về nhà bị đánh một trận, dù có qua một trăm năm nó cũng nhớ rõ.
Nhưng mỗi đêm nghe thấy mẫu thân trong đêm tối truyền đến tiếng ho khan, Khương Hằng trong lòng lại không nhịn được quặn thắt.
"Con khi nào mới có thể đi ra ngoài?" Khương Hằng hô lớn, "Con muốn ra ngoài!"
"Đợi đến ngày ta chết, tự nhiên lại không ai có thể giữ chân ngươi." Chiêu phu nhân lãnh đạm mà nói, "Con ta đừng nóng vội, nhìn thân thể này của nương ngươi, còn sống thêm không được mấy năm nữa đâu."
Khương Hằng lệ rơi đầy mặt, tức khắc bị dọa sợ, ngơ ngẩn nhìn mẫu thân, Chiêu phu nhân hiếm khi khóe miệng hiện lên ý cười tàn nhẫn: "Ngươi nếu ngày ngày cầu trời, cầu xin trời cao nhanh chóng thu nhận nương ngươi, nói không chừng còn có thể sớm hơn một chút."
Chiêu phu nhân ngồi ngay ngắn ở trên giường trong nhà chính, một bộ cẩm y chỉnh tề, nửa người ẩn bên trong bóng tối gió thổi không tới, lời lẽ chính đáng mà nói lại làm con trai không rét mà run.
Đọc sách thánh hiền nhiều, Khương Hằng tự biết phận làm con cái không cầu trời xanh ban phúc cho cha mẹ đã là bất hiếu, nguyền rủa mẫu thân sớm chết lại cùng với heo chó có gì khác nhau.

Vì thế từ đó Khương Hằng lại không dám nhắc lại chuyện muốn ra ngoài, chỉ phải quy quy củ củ đọc sách của nó, hy vọng một lúc nào đó mẫu thân có thể hồi tâm chuyển ý, cho nó ở tết Thượng Nguyên hoặc một ngày hội nào đó, thống thống khoái khoái mà ra ngoài chơi một hồi.
Lại hoặc là khách nhân tới nhiều chút, để cho nó cách kẹt cửa nhà chính, nghe lén chuyện bên ngoài.

Có lẽ là trời xanh nghe thấy được nguyện vọng của Khương Hằng, ngày xuân hôm ấy khi nó đang ôm thẻ tre ở trong viện chịu phạt quỳ, ngoài cửa lớn vang lên mấy tiếng "Cốc cốc cốc".
Đã khoảng một năm rồi trong nhà không có người tới!
Khương Hằng trong lòng lập tức nảy lên, cách bụi hoa, trộm nhìn xung quanh cửa sân.

Tiếng đập cửa kia thực mau biến mất, thay thế bởi làn gió xuân buổi trưa thổi qua không ngừng làm người ấm áp, Khương Hằng còn tưởng rằng nghe lầm, tưởng Vệ Bà ở dưới bếp chẻ củi phát ra tiếng.
"Cốc cốc cốc."
Tiếng đập cửa lại vang lên.
"Vệ Bà!" Khương Hằng vội kêu, "Có khách tới!"
Vệ Bà lưng còng, tuy là một người câm, nhưng có thể nghe thấy.

Khương Hằng bảo trì tư thế quỳ, nhìn về phòng chất củi hô vài tiếng, sợ không ai mở cửa, khách nhân sẽ đi mất, cuối cùng nó hạ quyết tâm, buông thẻ tre xuống, bước nhanh chạy đến sau bức tường, Vệ Bà lúc này mới không nhanh không chậm mà lại đây, cầm một phen chìa khóa đồng nặng trĩu, từ trong cửa mở ra khóa, rút ra then cửa.
Khương Hằng dùng sức kéo ra cửa, nhìn lên cao, cái gì cũng không có, khi cúi đầu xuống, trông thấy ngoài cửa đứng một con vật, tức khắc hoảng sợ.
"Tìm Chiêu phu nhân." Giọng một cậu bé vang lên.

Khương Hằng lấy lại bình tĩnh, dụi dụi mắt, nhìn ra trước mặt là một người, dã nhân này cùng nó cao xấp xỉ nhau, đầu tóc rối mù, làn da ngăm đen, một khuôn mặt dơ đến nhìn không ra chỗ nào là mũi chỗ nào là miệng, chỉ có ánh mắt vô cùng sáng ngời.
Tiểu dã nhân mặc một bộ áo lông rách rưới dính đầy bùn, trên cổ cũng dính đầy máu cùng lông động vật, lộ ra cánh tay một đứa nhỏ, trên cánh tay tràn đầy miệng vết thương, có vài chỗ kết vảy, có vài chỗ lại vẫn còn nứt ra, ruồi bọ vây quanh nó ong ong ong mà vang, trên chân mang một đôi giày rơm, trên hai chân toàn là bùn đất.
Tiểu dã nhân trên lưng cõng một cái hộp cao gần bằng y, trên eo buộc một dây đai cột lấy vỏ chủy thủ (dao ngắn), lộ ra một thanh chủy thủ hình dáng cổ xưa đơn giản.
Một cổ mùi thối theo bước chân của y đi về phía trước một bước, phảng phất như một thứ hữu hình mạnh mẽ vọt tới, đem cả người Khương Hằng bao bọc, Khương Hằng có chút ngốc, lại không có lui ra phía sau, ngược lại nắm tay y.
Tiểu dã nhân kia cũng là ngẩn ra, ngầm hiểu Khương Hằng tựa hồ muốn cùng y bắt tay, liền đem tay phải ở trên người dùng sức mà lau lau, lúc vươn ra, cánh tay Khương Hằng lại bị Vệ Bà thô bạo mà bắt trở về, xách lên cổ áo, đuổi tới một bên, nhường ra một vị trí nho nhỏ, ý bảo tiểu khất cái này tiến vào.

Tiện đà đóng cửa, chốt then cài khóa lại như cũ.
Khương Hằng bị đuổi tới trong viện, tiếp tục phạt quỳ nó chưa hoàn thành, bóng mặt trời đã qua buổi trưa, nó nhìn thấy Vệ Bà đem tiểu khất cái kia mang vào nhà chính, đóng cửa lại, lưng còng lại lần nữa trở lại trong phòng bếp.
Trong nhà chính truyền đến một tiếng sứ vỡ rất nhỏ —— mẫu thân lỡ tay làm vỡ đồ vật.
Khương Hằng lập tức buông thẻ tre, đứng dậy cởi giày, lặng yên không một tiếng động mà đi đến ngoài nhà chính, bám vào kẹt cửa nhìn xung quanh bên trong.

Trong nhà chính âm u không lọt gió, cửa vừa đóng lại, đó là một mảnh đen như mực, Chiêu phu nhân ẩn thân trong bóng tối, tiểu khất cái kia quỳ trên mặt đất, chỉ có một chút ánh mặt trời chiếu qua song cửa sổ mang theo bụi trần, rơi ở trên mặt dơ đến không thấy được biểu tình của y, rơi ở trên đôi mắt sáng ngời, rơi ở trước đầu gối y.
Y kiên nhẫn mà thả xuống hộp gỗ hẹp dài kia, đẩy đẩy về phía trước, lại từ trong lòng móc ra một mảnh tơ lụa viết đầy chữ, nhẹ nhàng mở ra, trải xoài trên mặt đất.
"Ngươi tên là gì?" Chiêu phu nhân như ở trong mộng, giọng nói phát run, giống như trong bóng đêm có một con quỷ làm bản thân không thể ngăn lại sự sợ hãi.

"Cảnh Thự." Tiểu dã nhân kia đáp, lại nghiêng đầu, nghiêm túc mà cởi xuống đồ quấn trên cổ, hiện ra trên cổ không biết từ khi nào bị thít chặt đến hiện ra vết máu, trên cổ đeo một sợi tơ hồng, y lôi kéo tơ hồng, từ dưới quần áo bên người móc ra một mảnh Ngọc Quyết hình bán nguyệt.

Mặt Ngọc Quyết đứt gãy không đồng đều, tựa như có người đem một mảnh ngọc quyết cắt thành hai mảnh, trong tay y, bất quá là một nửa trong đó.
Cảnh Thự cuối cùng đem Ngọc Quyết cũng đặt ở trên tơ lụa, lẳng lặng cúi đầu, chờ đợi Chiêu phu nhân trả lời.
"Ngươi kêu hắn là gì?" Chiêu phu nhân run giọng nói, "Ngươi nói lại lần nữa?"

"Ta kêu hắn là cha ." Cảnh Thự nói.
Một trận ho khan sặc sụa truyền đến, Chiêu phu nhân khuỷu tay cố gắng chống trên bàn dài, vài lần muốn đứng dậy lại không có sức.
"Mẹ ngươi là ai?" Chiêu phu nhân hít sâu một hơi, trừng lớn hai mắt, nhìn chăm chú Cảnh Thự.
"Thất Nhi." Cảnh Thự thanh âm như cũ bình tĩnh, đáp.
Chiêu phu nhân tức khắc rối loạn, duỗi tay lung tung ấn xuống, không biết ấn tới cơ quan nào, rút ra một thanh đoản kiếm dài hơn hai thước, lạnh lùng nói: "Nhiếp Thất, thế nhưng gạt ta, gạt ta......!Ngươi......!Ngươi đứa con hoang này!"
Cảnh Thự không có trả lời, ngoài nhà chính, Khương Hằng sợ hãi đến bưng kín miệng, nó từ nhỏ đến lớn lần đầu tiên nhìn thấy mẫu thân cầm kiếm, giờ phút này nàng tựa giống như oan hồn đòi mạng, cầm đoản kiếm chỉ về phía thiếu niên tên Cảnh Thự kia, không ngừng phát run, cơ hồ là lập tức liền phải xuống tay, chấm dứt tánh mạng của y!
Cảnh Thự chỉ là cúi thấp mặt, an tĩnh quỳ, khi Khương Hằng đang muốn đẩy cửa đi vào cứu y, sau lưng lại xuất hiện một bàn tay, bỗng nhiên ở trên cổ áo nó đem nó kéo rời đi nhà chính, Khương Hằng nghe lén bị Vệ Bà phát hiện.
"Chạy mau!" Khương Hằng không màng tất cả mà hô to, sau đó bị Vệ Bà che kín miệng, mang về trong phòng ngủ, khóa trái cửa.
Cảnh Thự quay đầu đi, nhìn ngoài cửa nhà chính đóng chặt, lại ngẩng đầu nhìn Chiêu phu nhân.
"Leng keng" một tiếng, đoản kiếm trên tay Chiêu phu nhân rơi xuống đất, nhất thời thế nhưng mất đi toàn bộ sức lực, nằm ở trên bàn dài, bả vai không khống chế được mà run lên.
Sau khi yên lặng không bao lâu, Cảnh Thự mở ra hộp gỗ, như cũ nói: "Đây là kiếm của cha ta, nương ta bảo ta mang đến cho ngài."
"Cút ——!" Chiêu phu nhân giống như người điên, không màng tất cả mà nhìn Cảnh Thự thét to, "Cút cho ta! Nếu như để ta lại thấy ngươi, ta liền giết ngươi!"
Ngay sau đó, Chiêu phu nhân đem bàn dài đẩy ngã, toàn bộ ngã ở trên người Cảnh Thự, Cảnh Thự lui về phía sau tránh một chút, mặc kệ hộp gỗ kia, xoay người đẩy ra cửa nhà chính, đi ra ngoài.
Trong hộp gỗ, là thanh Hắc Kiếm ba năm trước Cảnh Uyên sử dụng an tĩnh mà nằm.

Cảnh Thự móc ra chủy thủ, thử cạy ra khóa cửa lớn Khương gia đi ra ngoài, cạy vài cái, khóa đồng không dao động.

Cảnh Thự lại đánh giá tường cao kia, phun nước miếng vào lòng bàn tay, lúc đang muốn ôm cây bò lên trên, sau lưng lại là một bàn tay bắt được cổ y, một tay kia khóa trụ cổ tay của y, đem y mang đi..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.