Khương Nghê cảm tưởng đây là ngày ánh nắng châm mắt nhất suốt hai tháng tới nay.
Xuyên thấu đôi gò má gầy hốc của mình trên lớp cửa kính, cô trông thấy cánh nhà báo vây kín như nêm phía ngoài cánh cổng lưới sắt. Mỗi một kẻ đều đang vác cái cần câu cơm của bọn chúng, ống kính đen dài như những nòng súng chi chít, sẵn sàng cho viên đạn nã thẳng tới cô bất cứ lúc nào.
Chiếc điện thoại ly biệt lâu ngày của cô bắt đầu rung lên, tên của Jessie hiện lên trên màn hình.
“Chị Nghê, sao chị còn chưa ra nữa?”
Khương Nghê hé hờ con mắt, nhìn ra dải màu đen nghìn nghịt phía ngoài: “Phóng viên đông quá.”
Giọng Jessie có hơi nôn nóng: “Xe đã dừng đợi chị sẵn rồi, chị đi ra là có người tới đón… Đau dài không bằng đau ngắn, chị ráng chạy mấy bước lên được xe là tốt rồi…”
Khương Nghê ngó những cái đầu nhấp nhô không sao phân nổi ngoài kia chăm chú, bàn tay cầm điện thoại siết hơn, thở dài, kéo mở cánh cửa kính.
Không ngoài dự đoán, đám đông ngoài cánh cổng sắt bắt đầu sôi trào, ánh đèn flash chớp lóe trông rõ mồn một kể cả dưới nắng gắt.
Cánh cổng lưới sắt mở. Tuy đã có hai bảo vệ cản lại, cánh nhà báo vẫn chen vào lúc nhúc.
Một nữ phóng viên nhanh tay lẹ mắt bỗng loáng dí micro vào dưới mũi Khương Nghê, gân giọng hỏi thật nhanh: “Cô Khương Nghê, trải qua chuyện lần này, cô sẽ rời khỏi làng giải trí chứ?”
Khương Nghê cau mày, kéo thấp vành nón, chỉ muốn chen ra khỏi đám đông.
“Cô Khương Nghê, bên cảnh sát nói đây chỉ là một việc hiểu lầm, là như thế thật ư…”
“Cô Khương Nghê, tôi là giải trí XX, cô sẽ tiếp tục hợp tác với công ty RJ chứ…”
“Cô Khương Nghê… nhìn bên này… Nghe nói đã có vài đơn vị hợp tác hủy hợp đồng, việc này là thật chứ…”
“Cô Khương Nghê, đây là giải trí XX… Xin hỏi…”
“Cô Khương Nghê…”
Ánh đèn flash và những âm thanh nhức óc khiến cô bực dọc lạ thường trong tiết cuối hè. Không biết bị ai đẩy mà trọng tâm của cô bỗng hơi hẫng, nhưng ngay giây sau đã được một cánh tay mạnh mẽ ôm vòng qua eo, kế đó một chiếc áo khoác đen kịt phủ trùm trên đầu. Mùi xà phòng thoang thoảng ập tới. Ánh mắt cô chìm trong bóng đen. Nhưng có thể cảm nhận được một sức mạnh vô hình đang đẩy cô bước tới trước. Trong tình cảnh rối ren, sức mạnh ấy vững khỏe mà lại im ắng, âm thanh bên tai cô mỗi lúc một nhỏ dần, mãi đến khi mất hút.
Nghe tiếng mở cửa xe, cô tuột cái áo khoác xuống ném vào ghế sau. Khi được hơi mát dễ chịu trên xe bao trùm, cô khoan khoái thở ra một hơi.
Jessie ngồi trên ghế phụ lái ngoái đầu nhìn Khương Nghê hồi lâu, bảo: “Lạy trời lạy đất, không có việc gì…”
Cửa bên tài xế mở, mùi xà phòng thoang thoảng ban nãy vọng vào. Khương Nghê chú ý tới người đàn ông ngăm đen và cường tráng kia.
Khương Nghê cau mày, hỏi: “Anh ta là ai?”
Jessie liếc qua chiếc SUV màu đen chạy vào trong kính chiếu hậu, không để ý tới Khương Nghê, chỉ nói với đối điện: “Đi nhanh, tới cao ốc RJ.”
Khương Nghe lại cau mày, hỏi: “Tới RJ làm gì?”
“Giám đốc Cảnh tìm chị.”
Khương Nghê im lặng, nghẹo đầu, thấy cánh tay vạm vỡ của người đàn ông trên ghế tài xế. Khi chỉ xỏ cái áo trắng ngắn tay để điều khiển vô lăng, đường cơ bắp tay nổi rõ bần bật.
Jessie nói: “Đây là tài xế kiêm vệ sĩ mới của chị, tên Trịnh Đạc.”
Khương Nghê nhếch mày, hỏi: “Người lúc trước đâu…”
Jessie lườm một cái toàn tròng trắng, nói: “Người ta thấy chị có chuyện, ton hót chạy theo chủ mới rồi. Chị biết Triệu Thư Na chứ, giờ người ta là gà cưng được RJ nâng đỡ số một đấy.”
Khương Nghê ngước đầu, mắt giao với mắt Trịnh Đạc trong kính chiếu hậu trong một thoáng. Đôi ngươi đen kịt kia tức thì lảng đi.
Khương Nghê không nghĩ nhiều. Trong tiếng nói “chạy nhanh lên” của Jessie, mắt cô trân trân vào hàng bạch dương chạy ngược tới vô hạn.
Xe nghênh ngang đi xa khỏi mấy chữ “Trại cai nghiện thành phố Cầu Cảng”.
Vẫn nhìn chữ số tăng dần trong thang máy, Khương Nghê soi vào vách thang mờ đục vuốt phẳng lại áo quần.
Tầng 66…
Cô nhìn chữ số đỏ rực kia.
Cảnh Diệc mãi là người đàn ông thích đứng ở nơi cao nhất.
Cô quen đường thuộc lối đi tới văn phòng của Cảnh Diệc. Hai trợ lý đứng dậy gật đầu ra hiệu với cô, kế đó một trong hai cất tiếng: “Giám đốc Cảnh đang bàn chuyện với người khác trong phòng, cô Khương xin chờ cho một lát.”
Khương Nghê gật đầu.
Không tới một lát, cánh cửa thủy tinh mờ mở, một bóng người mảnh mai đi ra. Chiếc áo thun trắng thoải mái và quần bò ống đứng tôn rõ vóc dáng đẹp đẽ, đôi mắt to trên gương mặt tròn tràn trề hơi thở thanh xuân càng khiến cô thêm rực rỡ.
Khương Nghê đoán hẳn cô chính là “Triệu Thư Na” trong lời Jessie.
Cô gái cười đến là ngọt ngào, bước tới đối diện Khương Nghệ, không hề sợ người lạ: “Chị Khương Nghê, giám đốc Cảnh đang đợi chị bên trong đấy. Chị mau vào đi.”
Khương Nghê không lộ sự biến đổi nào trên nét mặt, gật đầu thay câu trả lời, vào phòng, không nhìn cô thêm một cái.
Thế trận bên trong khá là hoàng tráng. Trừ Cảnh Diệc dựa vào cửa sổ ngắm cảnh còn có nhân viên giao tiếp xã hội của đội chuyên xử lý những sự kiện quan trọng của tập đoàn RJ. Hơn nữa toàn bộ đều có mặt, không sót một người.
Bộ phận quan hệ xã hội của tập đoàn RJ được công nhận là hàng đầu trong ngành, ngay sự kiện hot search sao nam nổi tiếng bạo hành bạn gái hotgirl mạng lần trước cũng có thể tẩy trắng hoàn toàn.
Cảnh Diệc quay đầu. Hôm nay hắn không đeo mắt kính, chẳng thế mà đầu tóc còn rơi rũ vì nóng, trông có vẻ trẻ tuổi hơn.
“Khương Nghê, đúng là giỏi lắm.”
Âm giọng hắn vốn đã thấp trầm, câu nói này qua miệng hắn còn dồn chứa đe dọa ngập ngụa.
Hắn chậm rãi bước tới. Một xấp tài liệu đập thẳng vào người Khương Nghê, rơi rụng trên thảm. Giấy trắng bay tứ tán.
Hắn cao hơn Khương Nghê một cái đầu, lại hếch cằm nhìn cô. Cảm giác áp lực khiến mọi người trong phòng cùng hít sâu.
“Hai phim điện ảnh, trong đó một phim hướng tới giải Cannes, hai phim truyền hình đẳng cấp, một phim chiếu mạng… Hai quảng cáo đã thành, sáu quảng cáo đang thương thảo… Khương Nghê, cô đã khiến RJ tổn thất bao nhiêu rồi?”
Khương Nghê vẫn tỉnh nhăn chẳng đổi, quỳ gối nhặt gọn mớ giấy tờ, kế đó đưa bằng cả hai tay cho Cảnh Diệc. Ánh mắt đối thẳng với đôi mắt hai mí rất rộng của hắn không hề kiêng nể.
Cảnh Diệc đã quen với điệu bộ này của cô từ lâu. Rút mớ tài liệu, khi quay đi có nghe Khương Nghê nói.
“Chí ít tôi từng kiếm tiền cho RJ, à… Không, là cho giám đốc Cảnh.”
Cảnh Diệc quay đầu, nét mặt hơi méo mó, lại đối diện với Khương Nghê đang cười.
Nụ cười của Khương Nghê, đòn sát thủ của cô ngôi sao đang lên kia cũng không thể so bằng, là một kiểu cười sáng đẹp đến độ đáng yêu mà lại lộng lẫy.
Hệt như lần đầu nhìn thấy cô. Không hề nổi bật trong đám đông, thậm chí cả khi quét nhìn tận năm, sáu lần, đến khi nét cười của cô nở rộ. Sự cách biệt với gương mặt bình thường luôn lạnh nhạt căm ghét trần thế ấy khiến hắn mê mẩn. Bấy nhiêu năm đã qua, vẫn nguyên như thế.
Hắn gằn giọng cười, nói: “Hi vọng cô còn luôn kiếm được tiền cho tôi.”
Rồi hắn chuyển ánh nhìn sang mấy nhân viên quan hệ xã hội danh tiếng, ra lệnh bằng ánh mắt.
“Cô Khương Nghê, chúng tôi tổng hợp những bình luận và số liệu trên mạng thời gian qua, kế hoạch cho cô hiện tại là cố gắng tham gia thật nhiều game giải trí, quay clip ngắn và quảng cáo công ích… Lượng fan của cô hiện tại không giảm mà còn tăng, nói rõ cô vẫn còn thị trường rất lớn. Mục đích của chúng tôi là làm gì làm cho trót, khiến fan của cô sẽ càng thích cô hơn, khiến người ghét cô càng ghét cô hơn…”
Khương Nghê không tỏ thái độ gì, nhưng cũng chả cần cô có thái độ.
Đám quan hệ xã hội lại kê ra những hành động cụ thể, cô chỉ tiện thể nghe cho biết. Thái độ ấy khiến Cảnh Diệc xua tay đuổi hết đám nhân viên, cả phòng họp rộng không chỉ chừa mỗi hai người họ.
Cả hai im lặng hồi lâu. Cảnh Diệc cởi nút chiếc sơ mi, nghếch cằm nói với Khương Nghê: “Lại đây.”
Khương Nghê làm thinh.
“Lại đây.” Giọng điệu đã nhấn nhá của Cảnh Diệc thêm mùi cảnh cáo.
Khương Nghê bước tới, bị Cảnh Diệc vươn tay túm chặt mớ tóc ngắn. Trong cơn đau và bị kéo tới trước mặt hắn, cô cảm nhận được thứ mùi riêng biệt của hắn ràng quấn quanh mình.
“Khương Nghê, đừng có giở trò. Đinh Y Dung ngu thật, nhưng cô cũng đừng nghĩ mình quá thông minh.”
Lực tay hắn mạnh hơn. Khương Nghê cắn bập vào môi vì đau, nhưng cô không biết trong mắt Cảnh Diệc nó cám dỗ đến mức nào. Mắt hắn nheo nheo.
Khương Nghê đã nhận ra biến đổi của hắn. Nhẹ giọng, cô nói: “Giám đốc Cảnh muốn lên tôi ở đây?”
Cảnh Diệc đứng trên cao ngó xuống, nói bằng giọng rẻ rúng: “Cô cũng không đếm lại xem mình đã bị bao nhiêu người lên.”
Khương Nghe cúi đầu, nhưng giọng nói thì rành mạch từng chữ: “Vậy cũng là nhờ phúc giám đốc Cảnh.”
Cảnh Diệc cười, nụ cười chẳng tí tình cảm gì. Hắn nói: “Chuẩn bị buổi chiêu đãi phóng viên chiều nay đi, đến lúc đấy tôi sẽ tham gia với cô, tốt nhất là đừng có chuốc thêm cho tôi rắc rối gì.”
Khương Nghê đứng dậy, dắt mái tóc ngắn vào mang tai khiến sườn mặt lộ rõ.
Trong mắt Cảnh Diệc, cô không đủ đẹp, nhưng đã quá đủ mùi.
Cảnh Diệc vừa cài lại nút áo sơ mi, một giọng nói lanh lảnh đã vọng vào từ cửa lớn: “Anh Cảnh Diệc!”
Một cô gái mặc đầm hai dây họa tiết hoa nhỏ chạy vào ôm cứng tay Cảnh Diệc. Cô gái rất thấp, chỉ cao tới ngực Cảnh Diệc, đứng bên hắn trông càng có vẻ thấp bé. Cô gái nhìn Khương Nghê, âm giọng chuyển lạnh: “Khương Nghê, cô đừng có tìm thêm rắc rối cho anh Cảnh Diệc nữa!”
Cái giọng hờn mát đủ sức khơi gợi trái tim đàn ông. Nhưng Khương Nghê đã quá hiểu Cảnh Diệc. Hắn không thích kiểu con gái như thế.
Khương Nghê không tỏ thái độ gì, nói: “Chào cô, cô Đinh.”
Đinh Y Dung trề môi.
Khương Nghê thoáng cười, chân thành hơn trước đó. Cô nói: “Vừa rồi giám đốc Cảnh còn khen cô đấy.”
Mắt Đinh Y Dung sáng rỡ. Cảnh Diệc cau mày, hơi nghiêng đầu đi.
“Giám đốc Cảnh khen cô thông minh đấy.”
Đôi mắt xếch của cô chơm chớp, phối với góc môi cong lên trông hệt bông anh túc nở rộ.