Sơn Thủy Nhất Trình

Chương 19



Khương Nghê không biết mình về căn hộ bằng cách nào. Mặc kệ ánh mắt quan tâm của Trịnh Đạc, cô chạy xộc vào phòng vệ sinh nôn thốc nôn tháo vào bồn cầu.

Tối nay cô chưa hề có gì bỏ bụng, bãi nôn chỉ có ít dịch chua. Cùng lúc cơ thể phập phồng dữ dội, cô nhận thấy một bàn tay đang vuốt lên lưng mình rất mực dịu dàng.

Ý thức cô mụ đi, đầu óc xây xẩm, cộng cả không gian bịt kín trong xe vừa rồi khiến dạ dày nôn nao như sông bể cuồng đảo, buồn nôn.

Cô tê mình trượt xuống đất, ôm bồn cầu một cách vô thức, đầu gối lên cánh tay, ánh mắt rã rời, sắc mặt đỏ ửng. Cô thều thào thì thầm: “Tôi lấy được rồi, Trịnh Đạc. Tôi lấy được rồi… “Sonata”… Tôi lấy được rồi.”

Trịnh Đạc nhìn cô, tim thắt lại từng cơn từng hồi.

Không khống chế được nước mắt, Khương Nghê bắt đầu nức nở: “Trịnh Đạc, tôi khó chịu quá…”

Trịnh Đạc ngồi xuống, ôm cô.

“Tôi mệt quá… Tôi khó chịu quá…” Cô dụi mình vào cơ thể Trịnh Đạc.

Gã gạt sợi tóc xõa xượi vắt ngang góc môi cô.

“Trịnh Đạc… Khó chịu…”

Giọng cô mỗi lúc một nhỏ dần, đã thiếp đi trong vòng tay gã.

Khương Nghê bị cơn khát vực tỉnh. Đầu cô vẫn mụ mị, dạ dày râm rẩm cơn đau ngầm. Rèm cửa sổ kéo kín, trong phòng là một vùng âm u.

Cô ngó điện thoại. Đã là trưa.

Cửa bị đẩy ra chậm rãi làm vang lên tiếng động tinh vi. Trịnh Đạc bưng cốc nước đi vào.

Gã ngồi bên cửa sổ đút nước cho Khương Nghê, xong xuôi áp bàn tay to rộng lên trán cô.

“Hôm qua cô mặc ít như vậy, sợ cô bị sốt.”

Bỗng Khương Nghê nhận thấy mũi cay cay. Dòng thời gian hôm qua như lặp lại trước mắt, cô giật mình ôm chầm lấy gã, cảm nhận hơi nóng từ cơ thể gã.

Trịnh Đạc chỉ im lặng nhận cái ôm đường đột này.

Qua lâu sau, Trịnh Đạc nói: “Tôi còn chưa chúc mừng cô nữa. Cô xem hotsearch weibo đi.”

Gã mở điện thoại vào weibo, những hotsearch đầu lần lượt là “Diễn viên của “Sonata”” “Khương Nghê tái xuất” “Khương Nghê Triệu Thư Na”.

Khương Nghê nói: “Giờ anh dùng weibo rành phết nhỉ.”

Trịnh Đạc cười thật thà.

Khương Nghê lấy điện thoại, bấm vào hotsearch “Khương Nghê Triệu Thư Na”. Bài đăng weibo trên cùng là “Khương Nghê tái xuất, Triệu Thư Na đang lên, đàn chị đàn em của RJ cùng lúc tham diễn “Sonata”, bạn cảm thấy ai thì hợp với thẩm mỹ của mình hơn?”, bên dưới kèm mấy tấm ảnh của hai người.

Quả thật hai người đi theo hai phong cách khác nhau. Nếu nói Triệu Thư Na là công chúa trên trời xuống phàm giới, vậy Khương Nghê chính là bà hoàng hậu ác độc.

Khương Nghê bấm một tấm ảnh chụp cận mặt Triệu Thư Na trong số ấy, hỏi Trịnh Đạc: “Tôi và con bé ai đẹp.”

Trịnh Đạc đáp không cần suy nghĩ: “Cô đẹp.”

“Tôi đẹp chỗ nào?”

“…”

Tất nhiên Trịnh Đạc không trả lời được câu hỏi “của riêng con gái” này.

Khương Nghê vẫn cố chấp: “Tôi đẹp hơn con bé đó chỗ nào?” Giọng điệu đã trịnh trọng hơn nhiều lắm.

“Ờ…”

“Anh nói đi chứ!”

Hàm chứa cơn giận không duyên không cớ.

Trịnh Đạc nghĩ có lẽ cô đã giận. Tuy không biết cô giận vì điều gì song hình ảnh hôm qua thì vẫn mồn một trong mắt. Cô với dáng vẻ đau khổ nhường ấy khiến gã ý thức được tầm quan trọng của bộ phim này.

Nhưng thực lòng gã không biết phải nói gì, mặt căng cứng phát đỏ, ấp a ấp úng cả ngày trời mới nặn được mấy chữ: “Đâu cũng đẹp hết.”

Khương Nghê phì cười. Cô duỗi tay mơn man mái tóc dựng cứng của gã, nói: “Anh khờ quá…” Trong âm giọng là cái thương và dịu dàng không thể đong đếm.

Trịnh Đạc biết mình lại bị bỡn cợt. Gã biết rất nhiều việc thật ra cô không hề để ý, nhưng tình yêu của gã với cô khiến gã trở nên mẫn cảm tới cùng cực, không muốn khiến cô nhận một thương tổn nhỏ nào khi ở bên cạnh mình.

Vuốt hết đầu gã, Khương Nghê mon men lần xuống mặt gã. Trịnh Đạc chợt nổi ý ham vui, bỗng vờ ra vẻ như định cắn tay cô. Khương Nghê giật mình rụt tay về, không ngờ chỉ giây sau gã đã ập tới. Khương Nghê giấu kín mình vào trong chăn, uốn éo người tránh khỏi gã, rúc rích bật cười.

Đợi khi ngoài tấm chăn yên tĩnh, Khương Nghê rón rén tụt chăn xuống, để lộ đôi đồng tử đối diện con ngươi thắm tình của gã.

Khương Nghê vòng ôm cổ gã, hôn gã.

“Sonata” là kiệt tác mới nhất của tác giả chuyên viết đề tài đô thị hiện thực, đã có lượng fan nguyên tác khổng lồ. Đinh thị chi mạnh tay mua bản quyển sở hữu tiểu thuyết của tác giả, giao cho biên kịch hàng đầu của công ty tiến hành cải biên. Tỷ lệ xem đài và bình luận của mấy phim truyền hình trước đều thắng lợi cả đôi, do đó nên giờ tác giả và Đinh thị vừa bắt tay là đã có lượng fan vô kể nôn nao chờ đợi.

Phim quay tại thị trấn Sannohe, Khương Nghê đi cùng với Trịnh Đạc. Giờ cô chỉ còn có Trịnh Đạc.

Khương Nghê đảm nhiệm vai nữ hai, là một cô gái học nghệ thuật xuất thân bần cùng, phong thái hờ hững thong dong, làm việc trong tòa soạn báo. Có thể nói là vai diễn này như được đo ni đóng giày cho cô.

Trong phim, cô và cô con gái kiêu hãnh nhà giàu Triệu Thư Na thủ vai là chị em thân thiết với nhau, cảnh diễn đôi cực nhiều. Mấy ngày đầu hai bên còn hơi khớp, về sau thì đã quen.

Thời tiết hôm nay khá đẹp, ngay cả lớp sương mù lồng trên Sannohe mấy hôm trước cũng bay biến không dấu tích. Quay xong phần diễn sáng nay, Khương Nghê đánh tiếng với từng nhân viên đoàn phim rồi chuẩn bị lên xe nghỉ một lát.

Trịnh Đạc đang dựa vào xe chờ cô. Dầu nhiệt độ ở Sannohe có nhỉnh hơn Cầu Cảng, tháng Mười hai vẫn cứ là tiết rét sâu. Khương Nghê bọc áo lông dài, chạy bước nhỏ tới chỗ gã, luồng khí trắng phả ra từ miệng khiến quanh cô thoạt như có tiên khí bảng lảng.

Ngó gương mặt phát đỏ vì cóng của cô, Trịnh Đạc mải mốt nhét túi nước ấm vào lòng cô.

Cả hai lên xe. Khương Nghê hỏi: “Hôm nay ăn gì vậy?”

E ngại đoàn phim người đông phức tạp, vả lại cô vẫn đang nơi đầu sóng ngọn gió, sợ một hành động sơ sẩy của mình sẽ biến thành cái thóp để kẻ khác nắm được nên Khương Nghê chỉ mong cách mọi người cho xa.

“Mua bánh bao áp chảo cho cô, ở tiệm cô thích.” Trong lúc xé túi nhựa cho cô, Trịnh Đạc nói vậy.

Khương Nghê cởi áo giúp đỡ.

Cô ngồi xuống, tách đôi đũa tiện lợi gắp một cái bánh bao đưa đến bên mép Trịnh Đạc. Trịnh Đạc há to miệng nuốt hết cả cái, ngửa đầu, sợ nước thịt trào ra.

Khương Nghê cười hài lòng.

“Sáng quay mệt không?” Nuốt bánh bao vào bụng, Trịnh Đạc hỏi.

“Vẫn ổn… Chiều có một cảnh cao trào, có lẽ phải quay lại nhiều lần.” Khương Nghê rút tờ giấy ăn lau vệt dầu bên mép Trịnh Đạc.

Đầu ngón tay nhẹ nhàng sượt qua mang tới mùi hương thoảng ngỡ như không có. Dù đã quen với cảm giác này, tim Trịnh Đạc vẫn vô thức hẫng chậm một nhịp.

“Chiều tôi tới phim trường với cô nhé.”

Vốn Khương Nghê không muốn gã xuất hiện trong mắt mọi người, nhưng trông tới đốm sáng trong mắt gã, cô vẫn gật đầu.

Ăn xong, Khương Nghê ngả người vào ghế thiếp đi một giấc ngắn rồi lại bị đụng chạm của Trịnh Đạc gọi dậy. Vuốt ve gai ráp của gã cứ như sợi lông sượt trên da.

“Trợ lý trường quay nói phải quay tiếp rồi.”

Khương Nghê gật đầu mà trí vẫn lơ mơ. Bắt đầu sửa soạn lại mình, cô xuống xe với cái đỡ của Trịnh Đạc.

Tầng ngầm tối mờ tạo nên một bầu không khí khác hẳn. Mặt Trịnh Đạc nom quả đoán cứng cỏi trong tranh sáng tranh tối, tức thì Khương Nghê nâng cả hai tay bưng mặt gã, nói: “Tài xế Trịnh, trông anh thế này cũng đẹp trai phết đấy.”

Đôi mắt đen kịt của Trịnh Đạc in rọi ánh đèn, giữa vùng đen là điểm trắng bé nhỏ như đang nhảy nhót.

Trịnh Đạc khẽ tránh đi, nói: “Có người nhìn thấy thì không hay…”

Khương Nghê dẩu môi, sức ở tay tăng thêm nữa. Ấy vậy cô đã quên đây là nơi công cộng. Nhưng không rõ vì sao, hơi giận dỗi, cô nhón chân, khẽ khàng hôn lên môi gã.

“Tôi chẳng sợ.”

Giọng cô đầy ngập tự tin, thậm chí còn hơi ý giãy nảy. Dáng vẻ ấy khiến Trịnh Đạc buồn cười.

Thình lình có chùm đèn xe rọi tới. Cả hai nheo mắt, theo quán tính lần về nguồn phát sáng.

Trong chiếc xe thể thao hiệu Audi màu đỏ đối diện, Triệu Thư Na đang miệng mồm há hốc.

“Chị Khương Nghê, chị đang yêu ạ?”

Trong lều hóa trang chỉ còn hai người, Triệu Thư Na đang tô son. Câu hỏi như lơ đễnh thốt lên với Khương Nghê đang lướt điện thoại.

“Cứ cho thế đi.”

Khương Nghê đáp mà chẳng buồn ngẩng đầu.

Không ngờ cô nhận thẳng thắn thế, Triệu Thư Na bỗng im im, một lúc sau thì bảo: “Em cứ tưởng chị và…”

Đầu Khương Nghê vẫn không ngẩng, cắt lời cô, nói: “Và Cảnh Diệc?”

Triệu Thư Na không đáp.

Thoáng giây thấy Khương Nghê hôn tài xế của mình, cô đã bàng hoàng. Tới tận khi bất cẩn bật đèn xe, tới tận bây giờ, cô vẫn cho rằng mình leo lên được chỉ nhờ nhặt mót của Khương Nghê. Cô cũng đã lờ mờ nhận thấy sự để ý của Cảnh Diệc với Khương Nghê, nhưng chưa từng ngờ Khương Nghê với bề ngoài thanh cao đến vậy lại ở bên gã tài xế của mình. Những việc khiến cô không tài nào hiểu nổi cứ nối nhau tiếp diễn. Lựa chọn và buông bỏ, sa đọa và giành lấy, nó tụ hết vào nhau trong chùm sáng ấy.

Khương Nghê đặt điện thoại xuống, xoay người đối diện với Triệu Thư Na, nói: “Đừng cứ tưởng nhiều thế, không tốt với em đâu.”

Góc mắt cô tỏa hơi lạnh thấu, giọng nói có ý cảnh cáo bên trong. Cô đứng dậy, ghế rê mài trên đất phát ra âm thanh cứa vào tai. Cô cười, nói: “Chúng ta ráp thoại trước đi, cảnh buổi chiều là xung đột dữ dội nhất giữa hai người đấy.”

Trong lời có lời, cô ngước mặt nhìn Triệu Thư Na.

Đại não Triệu Thư Na rỗng không trong một giây, vô thức cầm lấy kịch bản tuân theo yêu cầu của cô, ngơ ngẩn gật đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.