Cảnh núi ngày đông khiến người ta mê mẩn lạ lùng. Từ xa trông tới núi kia, dãy núi dưới tầng soi trải của nắng dương mới ló có đường viền tỏa cái nét dày khỏe mềm mượt và cứng cỏi từ tốn, phô bày sự uy nghiêm và vắng lặng ngàn đời.
Ở rãnh núi đằng xa, kể cả khi đã mất đi màu xanh um tùm được mưa xuân tưới tắm trong lúc chờ đợi bốn mùa luân chuyển, tất thảy người dân trong nó vẫn chẳng buồn ngước đầu trông lên, cũng chẳng cần phải cầu xin ráng đỏ lộng lẫy được nắng chiều chiếu rọi.
Khương Nghê đang chờ đợi. Vài đám mây lãng đãng lơ lửng giữa không cao, nắng dương tỏa rạng soi tỏ tầng mây, chùm sáng dài và dịu nhẹ nhìn thấu suốt niềm vui của sinh mệnh và nỗi u buồn của làn sương bảng lảng.
Dưới ánh nắng cô quấn khăn quàng lên cổ cho Trịnh Đạc. Trịnh Đạc có thể trông rõ vành bán nguyệt trên móng tay cắt tỉa gọn ghẽ của cô.
Khương Nghê vỗ bồm bộp vào lồng ngực gã, hết sức hài lòng, nụ cười còn ấm dịu hơn cả ánh nắng ngày đông.
Trịnh Đạc ôm cô, khẽ giọng thì thầm vào tai cô: “Em khiến anh kiêu hãnh.”
Khương Nghê kiễng chân, khẽ hôn lên quai hàm lún phún râu của gã.
Trịnh Đạc nói: “Anh chờ em bên ngoài.”
Khương Nghê tổ chức buổi họp báo không một điềm báo trước khiến cánh truyền thông lũ lượt kéo tới. Để tranh đưa tin đầu tiên, không ít phóng viên thủ sẵn ngoài cổng với chiếc xe suốt đêm ròng.
Trong giới đưa ra rất nhiều phỏng đoán. “Giải nghệ” là ý đoán của đại đa số cánh nhà báo, một số thì đoán là có liên quan tới chuyện yêu đương dạo trước hoặc vài phỏng đoán vô căn cứ khác.
Khương Nghê ngồi lặng lẽ chính giữa phòng, nhìn thẳng vào ánh đèn flash bên dưới. Bỗng cô hoảng hốt trong thoáng chốc. Hình như cảnh tượng thế này lần trước còn là buổi họp báo sau sự kiện hút ma túy.
Tay cô nhấc micro, nuốt ực một ngụm nước bọt. Hết sức bình tĩnh. Vì cô biết có sức mạnh vô tận làm chỗ dựa cho mình.
Cô nhìn quanh bốn phía. Người tới nhiều vô kể, gồm có Đinh Y Dung, Triệu Thư Na và cả vài quản lý cấp cao của RJ. Khi đường nhìn lướt ngang gương mặt Jessie, cô cảm nhận một cách rõ ràng cái gật đầu kiên định của cô ấy.
“Chào mọi người.”
Cô vừa cất tiếng, vô số âm thanh nháy máy đã nối liền thành chuỗi.
“Tôi là Khương Nghê nghệ sĩ của giải trí RJ, hôm nay tụ tập mọi người tại đây để chia sẻ vài việc mọi người vẫn luôn tò mò. Sau khi buổi họp báo này kết thúc, tôi sẽ rút khỏi làng giải trí.”
Câu nói thoát khỏi miệng, cả hội trường im phăng phắc.
Kế là một hồi xôn xao bùng lên dưới sân khấu, gồm cả từ vài vị trong công ty. Gương mặt họ đong đầy biểu cảm khó phân tách. Tần suất ánh đèn chớp lóe nhanh hơn, tiếp đó những tiếng bàn tán nối nhau từng đợt từng đợt, mỗi lúc một to, phải một lúc lâu sau mới dần yên tĩnh trở lại.
“Tại đây, tôi chỉ trích và tố cáo giám đốc điều hành Cảnh Diệc của giải trí RJ, thông qua hợp đồng âm dương(1) để ép buộc nghệ sĩ dưới trướng phát sinh quan hệ với bên đối tác, từ đó thúc đẩy kí kết hợp đồng.”
(1) Chỉ loại hợp đồng có hai bản với điều khoản khác nhau, một bản công khai và một bản riêng tư chỉ hai bên kí biết. Trong đó bản công khai không phải điều khoản thỏa thuận thực sự mà thường chỉ lập ra nhằm qua mắt pháp luật còn bản hợp đồng riêng mới là điều khoản thật.
.
Câu nói này như sấm đánh ngày xuân, khiến cả hội trường im lặng như chết.
Những gương mặt ẩn sau ống kính cùng ngẩng lên với vẻ khiếp sợ, nhìn thẳng Khương Nghê vẫn với nét mặt bất biến.
Khương Nghê ấn vào nút bấm, âm thành rành mạch vang vọng.
“Khương Nghê, nếu cô còn muốn kiếm tiền, muốn mẹ cô được yên lành trong viện dưỡng lão thì tối nay, Duyệt Các, Đinh Thịnh và nhà sản xuất của “Sonata” đều có mặt, mặc mát mẻ vào.”
…
“Tôi có thể tha cho gã.”
“Mười một giờ tối nay, phòng 3007 khách sạn Quân Việt, giám đốc đài Coco. Nếu cô lấy được, tôi sẽ thả người.”
“Dùng cái cách cô lấy lòng mấy lão già khác…”
Bên dưới là những đôi mắt rúng động bàng hoàng.
Có nhà báo bắt đầu mở bút ghi âm và điện thoại, cả vài người đã tất bật ghi hình.
“Tôi chính là một trong những nữ nghệ sĩ bị Cảnh Diệc uy hiếp. Anh ta thông qua hợp đồng âm dương và việc chăm sóc cho mẹ tôi ở viện dưỡng lão để quy định quan hệ hợp đồng giữa tôi với RJ, ép buộc tôi tham gia xã giao và phát sinh giao dịch thể xác.”
Bên dưới lại một hồi tiếng trao đổi rần rần.
Dừng một lát cô tiếp: “Tôi từng tìm tới nhân viên bị sa thải vì phát hiện lỗ hổng tài chính sinh ra do hợp đồng âm dương, định thông qua người này để tố giác RJ nhưng đã bị Cảnh Diệc phát hiện và ngăn cản.”
Màn hình sau lưng cô hiện lên hai bản photocopy của hợp đồng.
Cô rê trỏ chuột lên trên, nói: “Bản bên trái là hợp đồng gửi lên cục thuế vụ, bản bên phải là hợp đồng kí kết với nhân viên. Thù lao đóng phim chênh lệch và khoản bồi thường vi phạm hợp đồng cao ngất ngưởng là kết quả có được sau khi dùng chứng cứ về giao dịch thể xác phát sinh giữa nghệ sĩ và đối tác để uy hiếp.”
Nối tiếp màn hình là vài tấm ảnh đã được làm mờ song vẫn dư sức dựa vào phần còn lại để nhận ra hành động của người bên trong.
Khương Nghê lại mở ghi âm.
“Đinh Y Dung ngu thật nên cô ta mới bị cô lợi dụng, nhưng còn cô, không rời khỏi cái giới này nổi đâu… Còn nữa, đừng tưởng tôi không nhận ra, cô và gã nhảy lầu hôm nay đã cấu kết với nhau. Cô tưởng chỉ bằng một thằng làm thuê mạt rệp mà rung chuyển được địa vị của RJ?”
“Lại là ma túy, lại là tìm người nhảy lầu, cô tưởng cô làm thế thì được giải thoát à?”
“Tốt nhất cô nên an phận cho tôi. Giờ với tôi, cô vẫn còn giá trị lợi dụng lớn lắm đấy.”
“Khương Nghê, cô phải biết là do tôi nâng cô lên. Cô có thể leo cao bao nhiêu, tôi dư sức khiến cô ngã đau bấy nhiêu.”
“Khương Nghê, không có tôi, cô không sống nổi đâu.”
Cả hội trường chỉ còn tiếng râm ran của cánh nhà báo và tiếng máy ảnh nháy liên tục.
Khương Nghê chiếu một đoạn video, trong hình là một người đàn ông gầy nhẳng đeo mắt kính.
“Tôi là Trương Bân nhân viên phòng tài vụ của giải trí RJ. Do phát hiện lỗ hổng tài chính của công ty mà bị buộc thôi việc, tôi không cam tâm nên đã đón đường cô Khương Nghê dưới tầng hầm. Cô ấy đồng ý hợp tác với tôi cùng lột trần bộ mặt thật của RJ do đó đã tự biên tự diễn ra vở kịch nhảy lầu…”
Màn hình rộng bỗng tắt ngóm. Chỉ chừa gương mặt phẳng lặng như nước hồ của Khương Nghê.
“Cô câm miệng!”
Đinh Y Dung bỗng đứng bật dậy. Ống kính từ bốn bề tám hướng quay ngoắt sang ấy. Sắc mặt cô đỏ gay vì giận dữ quá độ, cơ thể run run mất kiểm soát.
Thời gian vừa qua cô luôn chơi vơi giữa lằn ranh tin tưởng và ngờ vực, bị đày đọa khiến khủng hoảng tinh thần. Thế nên không tiếc lật mặt tại chỗ chỉ để bảo vệ hai người đàn ông mình từng ngưỡng mộ.
“Khương Nghê! Cô luôn miệng nói từng phát sinh quan hệ với Đinh Thịnh bố tôi nhưng mớ bằng chứng cô lôi ra thì có thể chứng minh được gì? Cô… Cô đang vu khống! Toàn những lời không bằng cớ, cô đang phỉ báng!”
Những chữ phía sau bắt đầu không mạch lạc.
Đợi cô ta bình tĩnh, Khương Nghê nói: “Chúng ta đã từng bàn về việc này. Cô Đinh, cô quên rồi ư?”
Khương Nghê nhoẻn cười, mắt gợn sóng tình tứ.
“Không phải chính vì chuyện này nên cô mới hủy bỏ hôn ước với Cảnh Diệc đấy ư?”
Trên màn hình lại là một đoạn camera theo dõi bị ngả tông xanh nhạt. Trong hình, Cảnh Diệc cho Khương Nghê một bạt tai nảy lửa. Tiếp là Trịnh Đạc xông vào, hai người quần ẩu với nhau.
“Cô quên cảnh này rồi ư?”
Toàn hội trường chờ câu trả lời của Đinh Y Dung.
Đinh Y Dung nhận rõ mọi vận động chi li của cơ thể, thái độ vẫn cố cứng: “Khương Nghê, nếu cô không thể lấy chứng cứ ra, chúng ta cứ gặp lại trên tòa!”
Cô dùng tự tôn và trinh tiết của đàn bà để đánh cược, rằng Khương Nghê sẽ không lấy ra thứ thực sự đủ sức nặng. Cô cũng đoan chắc rằng Khương Nghê sẽ để lại đường lui cho mình chứ không cố liều tất cả.
Nhưng cô đã sai. Cô ngước đầu, nét mặt thảng thốt và ngỡ ngàng, thậm chí sâu trong tim còn lan nỗi khủng hoảng không rõ từ đâu tới.
Trong màn hình là đường nét đã được làm mờ. Đôi nam nữ quấn bện vào nhau, vẫn thừa sức trông tỏ tường cái lưng béo phị của Đinh Thịnh và Khương Nghê với cặp mắt mơ màng. Giọng Đinh Thịnh văng vẳng: “Gọi bố nào, gọi bố đi nào…” Giọng sốt sắng nhẫy mỡ, đeo đầy ham muốn chinh phục.
Đinh Y Dung cứng miệng ngồi phịch xuống ghế, đôi đồng tử phản chiếu khung hình sáng loáng.
“Đây là thứ Cảnh Diệc đã gửi cho tôi khi uy hiếp bắt tôi đi xã giao.”
Cô còn nhớ đêm ấy dù đang bị cơn đau bụng kinh hành hạ không đứng vững nổi, cô vẫn đã nốc hết ly rượu này đến ly rượu khác. Lạ lùng là kí ức về cơn đau chỉ lướt vụt rồi biến mất, thay vào đó là đôi mắt âu lo và cốc nước mật ong ấm ngọt của Trịnh Đạc. Cô cười một nụ cười thật khẽ.
Đoạn video vừa công chiếu, cả hội trường lặng im như đã chết, ngay cả ánh đèn flash và tiếng nháy máy cũng biệt tăm.
Từng khuôn mặt không dám tin tưởng gánh trên nó ánh mắt phức tạp đủ mọi hình hài, thoạt trông hệt những con chiên ngoan đạo chiêm ngưỡng Giê-su chịu cảnh đày đọa.
Khương Nghê nói tiếp: “Mục đích Cảnh Diệc liên hôn với Đinh thị chỉ vì muốn nuốt chửng nó. Nếu đã lấy được Đinh thị, anh ta sẽ tìm cô gái khác để lấy lòng mục tiêu kế tiếp.”
Tiếng ghi âm lại vang vọng trong hội trường.
“Anh và Đinh Y Dung kết hôn rồi, chắc tôi sẽ chẳng còn giá trị gì nhỉ…”
“Thế nên anh mới lại tìm …. Thế thì lần này, đối tượng của anh là ai đây?”
“Có bao nhiêu đứa con gái muốn làm thế mà không có cơ hội đấy. Là tôi nâng đỡ cô.”
“Trên người cô có nhiều thứ quá, nên cô không thoát nổi đâu.”
Khương Nghê đã xóa đi cái tên được nhắc tới.
Cô lơ đễnh liếc sang Triệu Thư Na, biểu cảm không thể miêu tả bằng ngôn ngữ hiện trên nét mặt.
Cô ngó mỗi một khuôn mặt phức tạp bên dưới, nói: “Có thắc mắc gì, giờ mọi người có thể hỏi.”
Một nữ nhà báo phản ứng nhanh lập tức hỏi: “Cô Khương Nghê, những bằng chứng cô đưa ra đều là sự thật, không có làm giả chứ? Hay cô chỉ muốn lợi dụng RJ để dựng chuyện từ đó tiếp tục tăng độ hot sau sự kiện hút ma túy?”
Tiếng nháy máy nhỏ dần. Toàn hội trường cùng chờ xem Khương Nghê đáp trả câu hỏi sắc bén này ra sao.
Cô ngậm đắng nuốt cay, bóng gió mớm lời, lấy lùi để tiến, tất cả chỉ vì đợi tới một khắc này. Làm giả, đúng là nực cười.
“Tất cả bằng chứng là thật, có thể tìm được nó từ máy tính của Cảnh Diệc.”
Dừng một lát, không hề có ý định biện bạch cho mình, cô tiếp: “Còn quý cô đây, mời cô động não suy nghĩ cho. Là một cô gái, cô có cam chịu phô bày hết những gì bẩn thỉu nhất, đê tiện nhất, bí mật nhất của mình cho bao người sau đó nói với họ rằng tất cả là do tôi làm giả, tôi trần truồng đứng đây trước các vị chỉ để tăng độ hot cho mình?”
Khương Nghê dùng từ không buồn giữ ý. Cả hội trường nghe mà điếng người.
Hôm nay cô mặc áo trắng giản dị, không che nếp nhăn và tàn nhang, càng không phấn son tô đậm. Tai mũi miệng mắt trông thấu rõ từng lỗ chân lông, giản dị mà khiêm tốn, trong mắt lại chỉ toàn kiên gan và thấu suốt.
“Tôi sẽ chịu trách nhiệm với mỗi một câu tôi đã nói.”
Im lặng chốc lát, phóng viên tiếp theo lập tức truy hỏi: “Cô Khương Nghê, cô tiết lộ tin chấn động như vậy chẳng lẽ không sợ phá hỏng sự nghiệp của các nghệ sĩ khác?”
“Chính thế, cô làm như vậy sẽ khiến cả làng giải trí rung chuyển, thế thì nghệ sĩ khác cũng bị liên lụy theo.”
“Cô làm thế vì báo thù hay sao?”
“Cô làm như thế có từng nghĩ tới hậu quả cho những nghệ sĩ khác, nhất là những nghệ sĩ cũng bị hại như cô không?”
“…”
Cánh nhà báo tranh cướp đua theo câu hỏi này.
Đây chính là truyền thông hiện tại. Mọi mâu thuẫn và trở ngại sẽ được xóa bay, không cần suy xét tới lập trường và quan điểm, lý lẽ hay lương tri, không cần nhận thức lý giải dựa trên tư duy cảm xúc và cân nhắc tới phương thức biểu đạt, không cần do dự giữa người mạnh hay người bình thường hay kẻ yếu, nhiệm vụ độc nhất chỉ đứng vững bên câu chuyện đề tài. Đề tài tức chính nghĩa, đề tài tức tất thảy.
Khương Nghê kề sát micro, giọng to và vang vọng. Cô nói: “Thế thì sao?”