Nhưng ngoài ý muốn chính là, hôm nay Bộc Dương Môn tựa hồ đi nghỉ sớm. Nó bình thường chưa từng như vậy. Lý Bách Chu cảm thấy nhẹ nhõm một hơi, đồng thời cũng có chút hoài nghi. Y cảm giác đây là một cái bẫy khác của Bộc Dương Môn.
Vào đêm, không khí lạnh băng băng, ngoài cửa sổ gió lạnh gào rít, cửa sổ chưa khép kín, giữa khe hở phát ra tiềng rên rỉ tê tê thống khổ.
Lý Bách Chu chịu không nổi tiếng ồn này đành chui ra khỏi chăn ấm, mặc áo khoác, với cái nạng, lết hai cái đùi đi ra đóng cửa sổ.
Chân y đang dần phục hồi, bị thương do tai nạn đã tốt hơn phân nửa, chỉ có chỗ đùi phải bị Bộc Dương Môn nện gãy còn đang bó thạch cao. Trong khí trời rét lạnh, y cơ hồ mỗi đêm đều phải cắn răng chịu đựng thống khổ do cốt nhục khép lại, cùng với phong thấp như bị tra tấn.
Y lung la lung lay, cuối cùng cũng đến cửa sổ. Chờ y đóng kín cửa sổ, xoay người lại, cánh cửa bỗng nhiên truyền đến một tiếng gì đó rất nhỏ.
Lý Bách Chu lông tơ dựng đứng.
Y giật mình đứng yên tại chỗ, mở to hai mắt nhìn, trừng trừng nhìn tay nắm cửa. Một giọt mồ hôi lạnh theo trán y trượt xuống má.
Không có động tĩnh gì. Nhưng cũng không có tiếng bước chân rời đi.
Đêm nay cũng giống đêm qua, thanh âm phát tới đột ngột như vậy, quỷ dị như vậy. Quả thực mang theo quỷ khí dày đặc.
Lý Bách Chu là một người theo chủ nghĩa vô thần, nhưng hiện tại y thật sự sợ. Y luôn hốt hoảng cảm thấy, biệt thự này giống như được xây trên một bãi tha ma.
Ngay lúc Lý Bách Chu nín thở ngưng thần lắng nghe động tĩnh ngoài cửa, bên ngoài lại vang lên một loạt tiếng sột soạt rất nhỏ.
“Anh.”
Lý Bách Chu hít vào một hơi!
Người ngoài cửa không nghe thấy tiếng đáp, lại nhẹ nhàng hô một tiếng.
Y bước một bước dài nhảy ra trước cửa, ngơ ngơ ngẩn ngẩn trừng mắt cửa gỗ lim. Hận không thể biến mắt mình thành tia X-quang, xuyên thấu qua phiến cửa đã bị Lâm bá khóa từ bên ngoài này —— Bộc Dương Môn vì đề phòng kỹ thuật mở khóa của y, nên thay khóa bằng khóa móc.
“Cậu… là ai?” Lý Bách Chu thanh âm run rẩy, khó có thể tin.
Có người tới cứu y? Có người tới cứu y!
Người ngoài cửa trả lời: “Anh, em là Mộc Mộc —— em chính là bác sĩ tâm lý.”
Lý Bách Chu đầu óc trong nháy mắt ngắt đoạn. Sau đó giống như bị một tiếng sét xoẹt qua!
Thanh âm ngoài cửa hạ quá thấp, y không nghe ra thanh âm này có phải của bác sĩ mới Cao Kiều hay không. Nhưng y biết, Mộc Mộc, là nhũ danh của Lý Bách Lâm! Em trai hờ của y, Lý Bách Lâm!
Đối với Lý Bách Lâm, trí nhớ của Lý Bách Chu cũng mơ mơ hồ hồ, nhớ tới cũng đều là hình ảnh đối phương còn là đứa nhỏ gầy gầy, thật sự không liên hệ nổi với thanh niên anh tuấn nho nhã vừa thấy hôm qua.
“Cậu là bác sĩ mới của Bộc Dương Môn?”
“Giả. Giữa chừng em tráo người với hắn.” Người ngoài cửa khẽ nói. “Em tới cứu anh. Lần trước cũng là em báo cảnh sát, anh đã quên sao?”
Lý Bách Chu hưng phấn đến môi đều run run. Y nhớ ra, lúc trước đúng là có cảnh sát tìm y!
Y đem mặt dán vào ván cửa, nơm nớp lo sợ nói: “Em, em tới cứu anh? Một mình em, tính cứu anh thế nào?”
“Em cho Bộc Dương Môn uống thuốc ngủ rồi, em đã lấy được chìa khóa.”
Khó trách, khó trách đêm nay Bộc Dương Môn ngủ sớm như vậy. Làm bác sĩ quả thật có cơ hội làm chuyện này.
Tuy rằng Lý Bách Chu rất nhanh hiểu thông mọi chuyện. Thế nhưng, bất an trong lòng y vẫn không chút nào vơi bớt.
Trong khi Lý Bách Chu không ngừng dao động, ngoài cửa liền truyền đến một tiếng “răng rắc”.
Khóa mở. Cửa từ bên ngoài chậm rãi đẩy vào.
Lý Bách Chu liên tục lui lại mấy bước mới đứng vững.
Trong bóng đêm, Lý Bách Chu thấy rõ ràng ra người đứng ngoài cửa. Quả thật là bác sĩ tâm lý Cao Kiều.
“Em là —— Mộc Mộc?”
Bác sĩ nở nụ cười. Ánh mắt hắn như phát ra huỳnh quang sáng ngời trong bóng đêm, vừa bước tới gần Lý Bách Chu, vừa khẽ nói: “Anh, năm năm, em cuối cùng cũng tìm được anh a.”
Lý Bách Chu cảm thấy bộ dạng này của Lý Bách Lâm có điểm gì là lạ, ngữ khí kia cũng không giống anh em vui mừng gặp lại, mà như kẻ nghiện hưng phấn khi có thuốc.
Có điều y cũng không cần biết nhiều như vậy. Chỉ cần đối phương tới cứu y, y liền đi cùng hắn!
Lý Bách Lâm cầm tay Lý Bách Chu, ánh mắt một hồi đau lòng, một hồi lại trầm mặc.
Hắn nắn nắn tay Lý Bách Chu, nói: “Em đã sắp xếp xong xuôi, chúng ta hiện tại có thể đi.”
“Chỉ đơn giản như vậy sao? Bảo tiêu ở đây đâu?” Lý Bách Chu bị Bộc Dương Môn làm cho sợ hãi, không dám mạo hiểm. Nếu lần này lại thất bại, Bộc Dương Môn có thể sẽ đập gẫy hết xương cốt y!
Lý Bách Lâm cười an ủi: “Anh nghĩ rằng em và anh đơn thương độc mã sao? Chẳng lẽ anh đã quên, em là do Bộc Dương phu nhân mời đến?”
Lý Bách Chu sửng sốt, nghe không hiểu.
“Từ lúc anh bị Bộc Dương Môn đưa tới biệt thự, phu nhân cũng đã biết rồi. Ở đây nơi nơi đều có người của bà ta! Lần đó cảnh sát tới kỳ thật cũng do phu nhân gọi, nhưng lại bị Bộc Dương Môn nghe được tin mà dấu anh đi.”
Vừa nói chuyện, Lý Bách Lâm đã dìu Lý Bách Chu ra khỏi phòng, nhanh chóng lướt qua hành lang. Nhưng bởi vì Lý Bách Chu trước mắt là một tên què, cho nên hai người cũng không có biện pháp đi nhanh hơn.
Lý Bách Chu một đường càng nghe càng hồ đồ: “Bộc Dương phu nhân thật sự muốn cứu anh, trực tiếp tới đây không phải là được rồi sao, vì sao phải đi đường vòng xa như vậy?”
Lý Bách Lâm giải thích: “Vừa lúc em nghe nói anh vô duyên vô cớ mất tích cũng đang tìm anh. Bộc Dương phu nhân vì không muốn làm căng với con trai mình, mới đánh vòng tìm tới em. Lấy cớ đổi bác sĩ mới cho Bộc Dương Môn, để em thừa cơ đi vào biệt thự cứu anh. Đừng lo lắng, Bộc Dương Môn đã ngủ, không ai tới ngăn chúng ta đâu.”
Lý Bách Chu trầm mặc. Y bị Lý Bách Lâm nửa đỡ nửa ôm chạy ra ngoài. Mắt thấy bị tha lôi qua nhiều lối nhỏ, xuyên qua đèn tường, Lý Bách Lâm lại dẫn y quẹo vào một phòng tối xa lạ.
Lý Bách Chu cảnh giác bám lấy vách tường ngăn trở động tác của đối phương, thấp giọng quát: “Cậu muốn dẫn tôi đi đâu?”