Sơn Trung Tiểu Ốc

Chương 35: Tín đồ



Loại hưởng lạc thống khổ này kéo dài tới hơn nửa đêm.

Lý Bách Chu liên tục giãy dụa, đá đạp lung tung, sau đó đầu hàng trong miệng nam hộ lý. Đến lần thứ tư kết thúc, phía chân trời cũng đã hơi hơi phiếm trắng.

Lý Bách Chu tinh bì lực tẫn tựa vào vách động, hai mắt thất thần nhìn thẳng phía trước. Y cũng không phải loại người tính dục nồng hậu, ngày thường gần như là thanh tâm quả dục. Hiện giờ bị bắt túng dục thâu đêm, cả đêm tinh thần đều buộc chặt, chỉ sợ nam hộ lý lại lần nữa đè y xuống. Cứ thế trôi qua nửa đêm, Lý Bách Chu giống như cá mắc cạn, tinh thần lẫn tinh lực đều bị sói mòn. Y cảm giác mình đã thoát lực, thận hư.

Nam hộ lý tựa hồ tự cảm thấy mình hèn mọn thấp kém, ngoại trừ ôm hôn nửa thân dưới Lý Bách Chu, gã không dám làm cái gì khác. Càng khỏi nói tới đôi môi ánh mắt mà gã vẫn tâm tâm niệm niệm.

Không trung dần dần sáng sủa, gã từ giữa hai chân Lý Bách Chu ngẩng đầu lên, trong ánh mắt ôn nhu đong đầy tình yêu cùng sùng kính với người trong lòng.

Gã đã khinh nhờn thánh địa này, thừa dịp đêm tối che dấu, lưu lại dấu vết dơ bẩn của bản thân lên đó.

Tuy rằng tội không thể tha thứ, nhưng tình có thể tha.

Gã cảm thấy rất thống khoái, những năm gần đây chưa bao giờ thỏa mãn như hiện tại.

Lý Bách Chu vẻ mặt đờ đẫn nhìn thẳng gã. Y tuy rằng trên thân thể khoái hoạt, nhưng trong lòng lại chịu đủ tra tấn, nửa điểm thống khoái cũng không có. Y chỉ hận không thể bẻ gãy cổ đối phương. Nhưng hiện tại cái mạng nhỏ của y còn nắm trên tay người ta a!

Y cũng không muốn chết, nếu y cứ như vậy mà chết đi, những tra tấn đã chịu lúc trước chưa trả lại, thì chết cũng không nhắm được mắt!

Nam hộ lý rời khỏi đùi Lý Bách Chu. Gã nhìn thoáng qua hạ thân hỗn độn của Lý Bách Chu, vô cùng xấu hổ cúi đầu.

Lý Bách Chu mặt không chút thay đổi kéo hai chân lại, sửa sang lại áo ngủ.

“Kế tiếp anh còn muốn chơi cái gì?” Lý Bách Chu ngữ khí lành lạnh hỏi. Trong lòng y có điểm tức giận, lại có điểm kinh sợ.

Y quyết định coi đối phương như loại người kinh doanh dịch vụ đặc biệt mà đối đãi. Y là vừa dùng tiền mua một hồi vui vẻ đi.

Nam hộ lý lần nữa đeo lại khẩu trang, sau đó gã dùng ngón tay chậm rãi viết xuống đất:

—— Cậu hận bọn họ sao?

Lý Bách Chu liếc mắt nhìn gã, dựa người về sau, cũng không để ý trên vách đá dính đầy bùn đất và rêu xanh: “Tôi hận không thể khiến tất cả các người chết hết đi đấy.”

Bộc Dương Môn tra tấn y, Cố Nam Vân bán đứng y, nam hộ lý dâm loạn y, bây giờ còn thêm bà già kia muốn giết y. Y nếu có năng lực, thì những kẻ này một người cũng đừng hòng thoát!

Nam hộ lý ngẩng đầu nhìn y một cái, sau đó lại cúi thấp, viết: Tôi giúp cậu giết bọn họ.

Lý Bách Chu nhíu mi, cười cười không trả lời.

Nam hộ lý tiếp tục viết: Để cho tôi theo cậu.

“Nha a!” Lý Bách Chu cười ha ha, thắt lưng run lên như động kinh. “Ai u, ai u, không được, rất khôi hài! Lão tử quả là thu hút biến thái nha ha ha ha!”

Nam hộ lý chỉ là hơi cười cười nhìn y nổi điên. Che đi đựng nhu tình mật ý trong mắt, đại khái chỉ coi đối phương như đứa trẻ bướng bỉnh đang vui sướng thôi.

Lý Bách Chu cười đến thiếu chút nữa hết hơi, cười đến nước mắt đều tràn ra. Thật vất vả dừng lại, y một lần nữa ngồi nghiêm chỉnh, cà lơ phất phơ hướng nam hộ lý vẫy vẫy tay, ý bảo đối phương lại đây.

Nam hộ giống như đại cẩu, vội vội vàng vàng đi đến trước mặt y.

Lý Bách Chu cười híp mắt.

“Ba —— “

Một tiếng thanh phát tay thanh thúy.

Lý Bách Chu tát lên mặt nam hộ lý. Lại đạp một cước khiến gã lảo đảo. “Mẹ lão già chết dẫm!” Lý Bách Chu gào rít, “Còn âm hồn bất tán muốn theo tao? Tao thao mẹ mày!”

Y hung tợn đá thêm mấy đá lên lưng nam hộ lý đang quỳ rạp như chó chết trên đất. Vừa đá vừa nhục mạ.

Nam hộ lý im lặng thừa nhận cơn giận của Lý Bách Chu.

Chờ Lý Bách Chu rốt cục thở hồng hộc ngừng lại, nam hộ lý mới cố hết sức xoay người, duỗi thẳng thân mình. Gã ôn hòa nhìn Lý Bách Chu phẫn nộ, tràn đầy hèn mọn bò lại bên chân đối phương, nhanh chóng viết những lời khẩn thiết lên đất:

—— Tôi sẽ giết bất kể kẻ nào cậu muốn, bất kể kẻ nào!

Sau đó gã vội vàng ngước mặt lên, nhìn thẳng mắt Lý Bách Chu, ánh mắt cuồng nhiệt.

Lý Bách Chu hoãn khí, yên lặng nhìn lại gã.

Thật lâu sau, Lý Bách Chu vươn tay, nhẹ nhàng vỗ vỗ mặt gã, âm u cười nói: “Được, chỉ cần mày giúp tao giải quyết vương bát đản này, tao sẽ cho mày ở lại cạnh tao.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.