Lúc hoàng hôn, Bộc Dương Môn một người cô đơn ngồi ở hẹp hòi thang lầu trên đường qua ngẩn người.
Lý Bách Chu mấy ngày nay luôn hỉ nộ vô thường, tối qua đè nó hôn thật lâu, sáng nay tỉnh lại lại ghét bỏ nó, xách cổ áo nó trực tiếp ném ra ngoài, vô luận nó kêu gào cầu xin thế nào đều nhắm mắt làm ngơ. Đại khái là biết nó sẽ chẳng đi đâu.
Nó kêu mệt, khóc mệt, dứt khoát ngồi xếp bằng canh giữ trước cửa chờ đợi. Nó cảm giác mình biến thành một con chó con không nhà để về, duy nhất có thể làm chính là thủ vệ. Nhưng nó làm sai cái gì chứ? Nếu Lý Bách Chu nói cho nó biết nó sai chỗ nào, nó nhất định sẽ sửa, đổi thành dạng mà Lý Bách Chu thích. Thế nhưng Lý Bách Chu cái gì cũng không nói, y nhìn cũng không muốn nhìn nó một cái. Điều này khiến nó mờ mịt bất lực a!
Bộc Dương Môn dựa vào cửa, bó gối anh anh khóc nức nở. Phía sau cửa là Bách Chu của nó, nó muốn canh giữ dùm y.
Khách trọ đi qua cầu thang kỳ quái nhìn nó, không hẹn mà cùng dừng bước, hoặc quan tâm hoặc tò mò hỏi han: “Đây là đứa nhỏ nhà nào, sao lại ngồi ngoài cửa khóc?”
“Không phải cãi nhau với ca ca rồi bị đuổi ra ngoài chứ?”
“Ôi, hai anh em, có đại sự gì chứ! Đệ đệ còn nhỏ như vậy, làm ca ca sao có thể nhẫn tâm như vậy!”
Bộc Dương Môn khẽ nghiêng khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi mắt màu hạt dẻ mung lung ngước lên. Sau đó nó phát hiện chung quanh nó chẳng biết lúc nào đã vây một vòng dày toàn người là người, hình thù kỳ quái, mặt mũi đáng sợ, bọn họ cao như vậy, lớn như vậy, đầu lưỡi lúc ẩn lúc hiện trong miệng, quả thực tựa như mụ phù thủy không ngừng phun ra đám khỏi đen nguyền rủa, đem ác độc hóa xiềng xích, mưu toan tóm lấy nó.
Bộc Dương Môn cả người run rẩy, nước mắt cố gắng thu về.
Tại sao lại có nhiều người như vậy? Vì cái gì đều nhìn nó?
“Không, không nên nhìn tôi… đừng nhìn tôi ······” Nó mang theo thanh âm nghẹn ngào gần như tan rã.
Ngày ba ba đi, mọi người cũng vây quanh nó như vậy, cứ xem, cứ nói.
Nó lại nhớ tới cơn ác mộng kia.
Nó che kín khuôn mặt nhỏ nhắn như cánh hoa của mình, từ trong cổ họng thoát phá thanh âm: “Cứu em, cứu em, Bách Chu…”
“Ây da, đứa nhỏ này không phải —— đi?” Một chàng trai mắt sắc nhìn ra điểm không thích hợp, quay đầu dùng ngón trỏ chỉ vào đầu mình nhỏ giọng hỏi người bên cạnh.
Người bên cạnh “Di” một tiếng, cũng đã phát hiện tinh thần đứa nhỏ tựa hồ có điểm không bình thường.
Nhất thời thanh âm thân thiết biến thành một mảnh líu ríu thảo luận, xì xào bàn tán, dần dần tạo thành một làn sóng mãnh liệt, cắn nuốt Bộc Dương Môn đang mất tinh thần cuộn tròn thân thể nho nhỏ.
“Bách Chu, Bách Chu…” Bộc Dương Môn kéo miệng, như một đứa trẻ muốn gào khóc. Nó phí công dùng một bàn tay ôm lấy mình, tay kia thì đập lên cánh cửa phía sau. Nó muốn đi vào, trốn vào trong lòng Lý Bách Chu, tránh đi chỉ trích cùng cười nhạo của thế gian. Thế nhưng móng tay nó đập lên ván cửa đến xuất huyết, mà cánh cửa vẫn như cũ không chút sứt mẻ.
Ở bên kia cửa, Lý Bách Chu mặt không chút thay đổi ngồi trên xe lăn, cách một mặt cánh cửa nghe động tĩnh bên ngoài.
Thật sự không nghĩ tới, ác độc như Bộc Dương Môn lại cũng sẽ có lúc sợ hãi như vậy.
Những người thuê trọ từ ngờ vực vô căn cứ biến thành khẳng định, tiếc hận lại mang theo điểm chờ mong xấu xa. Tiếng nghị luận càng lúc càng lớn, càng ngày càng nhiều, lúc này thay nhau vang lên ầm ĩ, Bộc Dương Môn rốt cục không khống chế được, phát điên hét ầm lên.
“Ây da! Thật sự là điên rồi!”
“Má ơi, không phải điên lên chứ!”
Mọi người tò mò hoảng sợ, ôm ngực tạm dừng một giây, kế tiếp, lại là một trận chỉ trích oán hận càng thêm khí thế.
“Sao lại cho đứa thần kinh đến trọ thế này? Có thể xảy ra chuyện gì không a!”
“Đúng a đúng a! Không thể mặc nó như vậy không quan tâm, đi ra đi vào cũng bất tiện!”
Mọi người thảo luận một hồi, không cho ra kết quả, cũng hiểu được buồn tẻ vô vị, cũng sôi nổi tản đi.
Hảo một lát, ngoài cửa cuối cùng an tĩnh. Bộc Dương Môn cũng không còn thanh âm.
Trong một mảng tĩnh mịch, Lý Bách Chu rốt cục nghe đủ, tận hứng, y kéo cửa.
Bộc Dương Môn “oành” một tiếng ngã vào. Liền ngã xuống bên chân y.
Lý Bách Chu đẩy xe lăn thối lui vài bước, trên cao nhìn xuống nó.
Bộc Dương Môn còn không ngẩng đầu, liền vội vàng kích động ôm lấy chân Lý Bách Chu, sau đó mới chậm rãi đứng lên, áp sát Lý Bách Chu. Sau đó, nó run rẩy ngẩng đầu, nhìn Lý Bách Chu. Tóc ngắn mềm mại của nó bị chính nó túm vò như cái tổ quạ, trên khuôn mặt nhỏ nhắn bưng đầy nước mắt, dưới ánh mắt ngập nước trôi nổi tơ máu, nhãn cầu bởi vì cực độ sợ hãi mà trừng như sắp rớt ra, trên quần áo cũng dính đầy tro bụi.
Lý Bách Chu cảm thấy bộ dáng này của nó quả thật rất giống kẻ điên, không khỏi cười khẽ một tiếng.
Nghe thấy thanh âm của Lý Bách Chu, vẻ mặt Bộc Dương Môn chậm rãi dịu đi. Nó lén lút thở dài nhẹ nhõm một hơi, hai tay đan chéo ôm lấy đùi Lý Bách Chu, đem mặt dán lên đầu gối đối phương cọ xát, an tâm nhắm hai mắt lại, nỉ non: “Bách Chu, em yêu anh, đừng đuổi em đi.”