Sơn Trung Tiểu Ốc

Chương 47: Bao vây



Lý Bách Chu biết Bộc Dương phu nhân cũng không có khả năng bỏ qua, cho nên bọn họ chân trước mới vừa đi, y lập tức xoay người đóng cửa và cửa sổ, trở lại phòng bắt đầu thu dọn đồ đạc. Nhưng nói là thu thập, kỳ thật thu vào túi cũng chỉ có tiền thôi. Y ngay cả quần áo cũng không mang.

Sau đó y để nam hộ lý thu thập một ít quần áo.

Quay đầu nhìn căn phòng nhốt Cố Nam Vân, có điều y hiện tại cũng không còn thời gian cùng tinh lực đi quản hắn. Đại khái sau khi y trả phòng, chủ nhà vào quét tước sẽ phát hiện. Đến lúc đó liền xem vận mệnh của hắn đi!

Nam hộ lý thấy Lý Bách Chu đã không còn nói việc đuổi gã đi, còn phân nhiệm vụ cho gã, trong lòng buông lỏng, xử lý mọi việc càng thêm nhanh gọn.

Chỉ chốc lát, gã liền thu thập thoả đáng. Hai người đeo kính râm cùng mũ len trùm kín tai, mặc áo lông thật dày liền lợi dụng lúc không rời khỏi nhà trọ, cong lưng bước lên ô tô đã gọi điện thuê trước.

Chiếc ô tô cũ này là lâm thời mới thuê. Lái xe giao chìa khóa xong liền rời đi. Nam hộ lý giẫm chân ga, ô tô như tên rời cung mà phi như bay ra ngoài.

Từ lúc xe bọn y khởi động, hai chiếc xe Buick màu đen nấp dưới bóng cây cũng lập tức khởi động đuổi theo.

Xe Lý Bách Chu đi được một đoạn, y nhìn qua kính chiếu hậu, hai chiếc xe kia vẫn duy trì khoảng cách ổn định không vượt không rớt.

Phía trước là triền núi cằn cỗi, mặt đường phủ tuyết trắng, đường quanh co, người ít qua lại.

Lý Bách Chu cười lạnh một tiếng, chỉ huy nam hộ lý quay đầu xe, hướng ra cầu lớn.

Phía sau, Bộc Dương phu nhân ngồi trong xe, cau mày, trong lòng ngờ vực bất an. Tên Lý Bách Chu này rất giảo hoạt, cũng không phải loại cam chịu số phận, bà không thể không cẩn thận ứng phó.

Hiện tại quả nhiên xuất hiện dị thường. Bởi vì nếu muốn trốn người tránh xe, đương nhiên nên lái vào đường nhỏ mới đúng. Đại lộ dễ bị bọc đánh, bị bao vây.

Một kẻ thích đua xe như y, chẳng lẽ không biết đạo lý này sao?

Bộc Dương Môn thì không lo nghĩ sâu như vậy. Nó ngồi ở vị trí phó lái, chống khuỷu tay ghé vào kính, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm xe Lý Bách Chu phía trước, trên mặt là một loại bệnh trạng mừng như điên cùng với sợ hãi.

Ba chiếc xe rất nhanh phi thẳng lên cầu treo. Trên cầu vắng vẻ. Lái xe của Bộc Dương phu nhân bắt đầu tăng tốc, một trước một sau áp sát xe Lý Bách Chu, bắt đầu chiến thuật tiền hậu giáp kích.

Xe Lý Bách Chu tả xung hữu đột vài lần, đều phá vây không nổi.

Rốt cục “Xoẹt ——” một tiếng, bánh sau xoáy trên mặt đất 180 độ tạo ra một làn khói trắng, ngừng lại.

Bộc Dương phu nhân sơ ý không giữ chặt, Bộc Dương Môn đã đẩy cửa xe vọt xuống, cách thật xa đã vừa chạy về phía xe Lý Bách Chu vừa hô: “Bách Chu, Bách Chu!”

Bộc Dương phu nhân cùng mấy bảo tiêu cũng xuống xe, một tên bảo tiêu bước nhanh đuổi tới, dắt Bộc Dương Môn về bên cạnh Bộc Dương phu nhân.

Bộc Dương Môn cũng không để ý, nhìn chằm chằm xe Lý Bách Chu.

Cách gần đó, nó ngửi thấy mùi xăng. Nó chú ý tới dị thường.

—— thế nhưng hiện tại nó cái gì cũng không quan tâm, trong mắt nó, trong lòng, trong lục phủ ngũ tạng, toàn bộ chỉ có một mình Lý Bách Chu.

Bách Chu ở đó, Bách Chu lại rơi vào tay nó!

Xe Lý Bách Chu không có động tĩnh gì. Thật lâu sau, cửa xe mới chậm rãi mở ra, nam hộ lý từ bên trong nghiêng người bước ra.

Bộc Dương Môn thần kinh bật lên, kinh ngạc nhìn gã: “Tại sao là mày, Bách Chu đâu, anh ấy ở nơi nào?!”

Nam hộ lý nhìn nó cười cười, chỉ chỉ xe. Tỏ vẻ Lý Bách Chu ở trong xe. Có điều y không muốn đi ra. Sau đó gã lấy hộp quẹt ra, ngón cái búng, “Ba ——” liền hiện ra ngọn lửa màu xanh.

Chuyển qua cửa kính ô tô được kéo xuống.

“Không cần!” Bộc Dương Môn kêu to. Nó như con cá giãy dụa trong tay bảo tiêu.

Bộc Dương phu nhân trong lòng cũng kinh hãi. Bà hiện tại đã biết vì sao có mùi xăng.

Lý Bách Chu, là muốn lấy cái chết phản kháng sao? Là muốn chết trước mặt con bà phải không? Tâm tư quá ngoan độc!

—— Lý Bách Chu đương nhiên không muốn chết.

Từ đầu tới đuôi xui xẻo nhất chính là y, y sao có thể bỏ thù chưa báo mà chết chứ!

Dưới tầm mắt nóng cháy của Bộc Dương Môn, Lý Bách Chu rốt cục khom lưng xuống xe. Vốn chân phải còn chút suy yếu, dẫm lên mặt đất thăm dò điểm thăng bằng, sau đó mới tới chân trái. Lý Bách Chu cuối cùng cũng chui khỏi xe, hơn nữa là bằng cả hai chân đứng thẳng, không cần dựa vào xe lăn hay ba-toong. Y đứng ở bên xe đối diện nam hộ lý.

“Bách Chu!” Bộc Dương Môn sửng sốt, dừng giãy dụa, nhẹ nhàng thở ra, lại ngây ngốc cười rộ lên với y.

Tay Lý Bách Chu tựa vào cửa xe, nghiêng qua liếc mắt nam hộ lý một cái, đối với việc đối phương tự chủ trương đe dọa Bộc Dương Môn cảm thấy có điểm mất hứng. Nhưng không nói gì nhiều.

Nam hộ lý chỉ cười híp mắt nhìn y, vẫn giơ bật lửa, không có thu lại.

Lý Bách Chu cười với Bộc Dương Môn vẫy vẫy tay, giống như ngẫu nhiên đứa nhỏ của bạn bè mà đùa nó: “Cậu bạn nhỏ, đi hóng gió a? Mau trở lại chỗ mụ mụ đi, bằng không đợi chốc bị ca ca khi dễ, lại khóc nhè nha!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.