Song Bảo Trăm Tỷ: Mommy, Tới Đánh Call!

Chương 102: Có một bí mật lớn



Tác giả: Minh Nguyệt Khuynh Thành

Dịch giả: Sâu

________________

Cô ta đưa tay ra, đẩy đẩy Hạ Tiểu Nịnh đang gục trên bàn, “5 năm trước, trước trận động đất kia, cô đã làm ra chuyện gì không?”

Hạ Tiểu Nịnh mơ mơ màng màng, cảm thấy mình đang đi ở trong một ngõ nhỏ rất dài, rất tối, trong tai như là đầy nước.

Ngõ nhỏ không có kết thúc, yên tĩnh thật sự đáng sợ.

Rồi lại có một thanh âm, như là từ đỉnh đầu, lại như là từ bốn phương tám hướng truyền đến, hỏi cô trước kia đã làm chuyện gì.

Động đất trước kia……

Cô không nhớ rõ, thật sự không nhớ rõ.

Mỗi lần cố gắng nhớ lại một chút, đều cảm thấy đầu đau quá, như là muốn nổ tung……

Gục vào trên bàn Hạ Tiểu Nịnh đầu đầy mồ hôi, sắc mặt dần dần trắng đến không bình thường, lông mày nhíu chặt, như là đang ra sức giãy giụa cái gì.

Kha Linh Lung nhíu mày, "Cô ta như thế nào cái gì cũng không nói?”

“Có thể là trình độ không đủ.” Bà chủ xoay người từ trong phòng lấy ra một nén nhang, thắp lửa rồi đặt ở bên cạnh.

Mùi thơm quỷ dị làm không khí đều trở nên ngưng đọng lại, như thể muốn đem người đưa về quá khứ, dừng lại ở một thời điểm xác định nào đó……

Hạ Tiểu Nịnh cảm giác bản thân mình càng ngày càng đau đầu, nhưng đột nhiên đứng dậy, miễn cưỡng mở mí mắt ra một chút, nghiêng ngả lảo đảo mà đi ra ngoài cửa.

“Không tốt! Đi ngăn cô ta lại!” Kha Linh Lung sợ hãi kêu một tiếng.

Bà chủ lập tức nhảy dựng lên đi ngăn Hạ Tiểu Nịnh lại, nhưng bà ta cũng bỗng nhiên bị đẩy ra.

Kha Linh Lung thoáng một chút tình thế cấp bách này, nắm chặt bình cà phê trên bàn hung hăng mà nhắm trên ót Hạ Tiểu Nịnh mà định ném tới ——

“Cô làm cái gì thế?”

Âm thanh lạnh lẽo chợt vang lên, Kha Linh Lung sợ tới mức cả người run run.

“Anh, anh cả, anh, sao anh lại tới đây……”

Phong Thanh Ngạn lạnh lùng nhìn cô giơ bình cà phê lên, đáy mắt khắc nghiệt một mảnh.

Nếu không phải Tề Hàng phát hiện không thấy Hạ Tiểu Nịnh, lại kịp thời phát hiện không thích hợp, phái người theo dõi suốt một đường này, chỉ sợ Hạ Tiểu Nịnh hiện tại đầu đã nở hoa rồi.

Kha Linh Lung nhẹ buông tay, bình cà phê BANG~ một chút ngã trên mặt đất, chia năm xẻ bảy, “Em chính là mời cô ấy uống ly cà phê mà thôi!”

“Uống cà phê mà ngược lại nhắm tới trên đầu người ta sao? Lần sau cô cũng uống như vậy cho tôi xem!”

Phong Thanh Ngạn vươn tay ra, đem Hạ Tiểu Nịnh ôm tới.

Hơi thở quen thuộc cứ một chút mà chiếm cứ hô hấp, Hạ Tiểu Nịnh cố sức ngước mắt lên, cố gắng mà nhìn anh một cái.

Là Phong Thanh Ngạn……

Vô số Phong Thanh Ngạn, giống như kính vạn hoa ở trước mắt cô đảo quanh.

Trái tim, bình yên.

Choáng voáng đến càng sâu, cô gắt gao bắt lấy vạt áo trước âu phục của anh, nhỏ giọng lầu bầu ra một câu.

“Cái gì?” Phong Thanh Ngạn nhìn vào bàn tay nhỏ, móng tay đang dùng sức của cô, kiên nhẫn mà cúi người xuống.

“…… Không được tính tôi nghỉ làm, không được trừ tiền lương của tôi……”

Nói xong, Hạ Tiểu Nịnh trước mắt tối sầm, yên tâm mà ngất đi.

Phong Thanh Ngạn: “……”

Phía sau bọn họ, Kha Linh Lung cầm lấy túi của mình, muốn trốn đi.

“Lát nữa tôi ở bệnh viện nếu không nhìn thấy cô, sẽ đóng băng tất cả thẻ ngân hàng mà cô đang sử dụng, nhân tiện đuổi Khoa Khoa ra khỏi trường học quốc tế.” Phong Thanh Ngạn nhàn nhạt mà ném xuống những lời này, ôm ngang Hạ Tiểu Nịnh bế lên, bước lên xe của mình.

Kha Linh Lung hóa đá tại chỗ: “……”

Cô ta rốt cuộc đã làm cái mốc gì! Đánh rắm cũng chưa có hỏi đến, còn rước lấy một thân tanh!

Bà chủ ở bên cạnh nơm nớp thực lo sợ một trận, xem Phong Thanh Ngạn rời đi rồi, mới lớn mật bước tới, “Cái kia, vừa rồi tôi chỉ là thôi miên vừa phải, Hạ Tiểu Nịnh kia phản ứng lại lớn như vậy. Tôi cảm giác cô ta không đúng.”

“Bà có ý gì?”

“Tuy rằng tôi không rõ ràng lắm nội dung cụ thể là cái gì, nhưng trên người cô ta……” Bà chủ ý vị thâm trường mà nhìn thoáng ra bên ngoài, “Có một bí mật lớn!”

________________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.