Sau khi bác sĩ nói xong, lại chậm chạp không có đợi đến lúc Phong Thanh Ngạn nói cho biết. Anh ta cả gan lặng lẽ liếc mắt nhìn vị đại thiếu gia này một cái, phát hiện ánh mắt anh nặng nề, dường như đang suy nghĩ cái gì đó.
Vì vậy cũng không dám thúc giục.
Phong Thanh Ngạn đứng bên cửa sổ, nhìn về phía cảnh ban đêm đen như mực.
Hạ Tiểu Nịnh…… Ở trang viên thật sự là một sự tồn tại đặc biệt.
Những người hầu khác, từ quản gia cho tới người làm vườn, mỗi người lai lịch rõ ràng, trước kia phát xảy ra chuyện gì, được viết rõ ràng trên bản lý lịch.
Đây không chỉ là biểu hiện qua một mặt giấu, mà là Phong Thanh Ngạn yêu cầu, vì chịu trách nhiệm an toàn cho Phong Tu Viễn cùng Phong Mạn Mạn.
Duy chỉ có cô, 5 năm trước hết thảy đều là chỗ trống.
Tuy nói cô tuổi không lớn, 5 năm trước cũng không có khả năng đã làm chuyện xấu gì, nhiều lắm chính là sinh viên đọc sách, ngẫu nhiên ở trong trường học công khai thanh xuân của mình.
Nhưng trong lòng Phong Thanh Ngạn …… Chính là không hiểu sao mà tò mò cô đã trải qua những gì.
“Đối với thân thể cô ấy có thể tạo thành tổn thương hay không?” Sau một lúc lâu, anh chỉ hỏi một câu như vậy.
“Sẽ không.” Bác sĩ điểm nắm chắc này vẫn phải có, “Chính là sẽ làm cho cô ấy cảm thấy có chút mệt mỏi, chỉ cần ở bệnh viện quan sát mấy ngày thì tốt rồi.”
“Được, vậy các người chuẩn bị đi.”
Phong Thanh Ngạn nói xong, xoay người đi về phía phòng kiểm tra.
Bác sĩ kia còn không có kịp phản ứng lại, anh cũng đã vặn cửa ra đi vào bên trong.
Bên trong bốn bác sĩ đều vây quanh Hạ Tiểu Nịnh, thấy Phong Thanh Ngạn đột nhiên bước vào, lại là khuôn mặt lạnh lùng như vậy, lập tức đều có chút không biết làm sao.
“Đại thiếu gia……”
“Cô ấy thế nào?”
“Ngẫu nhiên sẽ mở to mắt, nhưng không có ý thức tự chủ.”
“Ừ.” Anh nhàn nhạt mà lên tiếng, đi về phía trước, nắm lấy bàn tay nhỏ lạnh lẽo của cô.
Các bác sĩ hai mặt nhìn nhau, “Ngài, cái này……”
“Tôi ở chỗ này. Các người tiếp tục đi. Dựa theo phương pháp vừa mới nói.”
"…… Ah, được.”
Bọn họ nhanh chóng bắt đầu thảo luận phương án, cuối cùng, chọn một bác sĩ chuyên thôi miên.
Có người tắt ánh đèn đi, thắp lên một ngọn nến.
……
Trong bóng tối, Hạ Tiểu Nịnh cảm thấy đầu mình đau như muốn nứt ra.
Cô hoảng hốt cảm thấy chính mình giống như trở về 5 năm trước, bị đè dưới một đống gạch vụn đổ nát, thân thể đã chống đỡ tới cực hạn.
Thế nhưng cô không dám khóc.
Sợ vừa khóc ra, bản thân mình liền sẽ hoàn toàn mà sụp đổ mất, không bao giờ được cứu nữa
……
Vì vậy liền gắt gao mà chịu đựng, nhịn đến toàn thân đã thấm ướt mồ hôi lạnh, nhưng vẫn là mơ hồ lại kiên định cắn môi, không rên một tiếng nào……
Tuyệt vọng như vậy, giống như bản thân mình đã trải qua một lần trước trận động đất.
Nhưng là cụ thể là khi nào, là chuyện gì, cô cũng nghĩ không ra……
Nhưng vào lúc này, bên tai bỗng nhiên truyền đến một âm thanh ôn nhu đến cực điểm, vừa xa vừa gần, nhưng rất thoải mái mà an ủi cô, “Cô chỗ nào không thoải mái? Nói ra đi. Còn có chuyện gì, muốn nói cho tôi cũng có thể nói……”
Nói? Nói cái gì đây……
Cái lưng rõ ràng bị đè nén, nhưng toàn thân dường như rất đau đớn, như là bị xé rách, lại như là bị vò nát……
Cô gắt gao mà siết chặt quả đấm, cắn nát bờ môi mình, cố gắng mở miệng, nhưng lại ngay cả một âm tiết đơn giản đều không thể phát ra.
Mơ mơ màng màng, cô lại mở mắt, chỉ có thể nhìn đến một mảnh lờ mờ.
Có một người đang nắm lấy bàn tay của mình, đứng ở bên cạnh, hình dáng của người đó mơ hồ lại quen thuộc……
Hình như là Phong Thanh Ngạn.
Là ảo giác sao? Cô cảm thấy anh giờ phút này ánh mắt thực dịu dàng……
Cô có thể không phải đi làm à? Chẳng lẽ anh không tức giận?
“5 năm trước, hoặc là thời gian sớm hơn, cô đã xảy ra chuyện gì?”
Âm thanh ôn nhu kia lại bắt đầu ở bên tai cô thúc giục, dẫn dắt cô đi đến ký ức, đi về suy tư……