Hạ Tiểu Nịnh thức dậy đúng giờ, đã làm xong ba phần bữa sáng dinh dưỡng lại ngon miệng, sau đó mới đem Phong Mạn Mạn từ trên tầng ôm xuống dưới.
Cô bé thật sự rất vui mừng, cái miệng vẫn luôn dài ngắn không ngừng gọi Tiểu Nịnh, còn để cho Hạ Tiểu Nịnh ở lại trong nhà ăn cùng cô bé.
Cũng không lâu lắm, Phong Thanh Ngạn cùng Phong Tu Viễn cũng đều xuống dưới.
Nhìn ba phần bữa sáng trên bàn, hai đứa nhỏ rất tự giác mà ngồi xuống vị trí của mình, bắt đầu động đũa.
Phong Thanh Ngạn cũng ngồi ở vị trí chính, “Bữa sáng của tôi đâu?”
Hạ Tiểu Nịnh sửng sốt, không phải đặt ở trước mặt anh rồi sao?
Cô tiến lên, đem chiếc đĩa trên bàn ăn đẩy tới trước mặt anh, cũng không nói lời nào.
Phong Thanh Ngạn nghiêng mắt nhàn nhạt quét qua một bên liếc mắt nhìn cô một cái, ánh mắt nhưng lại không có tiêu cự, hơi thở lạnh lùng, “Quản gia, bữa sáng của tôi đâu?”
Hạ Tiểu Nịnh: “……”
Cô rốt cuộc cũng hiểu được, không phải anh không phát hiện phần bữa sáng kia, mà là mình bị anh phớt lờ lơ đi!
Lão Cao cũng thấy rõ bầu không khí quỷ dị này, nhanh chóng gật đầu, “Tôi đi phòng bếp nhìn xem.”
Nói xong, lập tức đi ngay.
Những người hầu khác đối với Hạ Tiểu Nịnh quăng cho ánh mắt nghi hoặc lại vừa đồng tình.
Hai người kia là làm sao vậy?
Khoảng thời gian trước là Hạ Tiểu Nịnh không muốn chuẩn bị món ăn cho thiếu gia, hiện tại đã thành thiếu gia không muốn ăn bữa sáng cô chuẩn bị.
Chẳng sợ cái gọi là phong thuỷ luân chuyển, cái này cũng xoay chuyển có chút quá nhanh a?
Hạ Tiểu Nịnh trực tiếp quay đầu đi, không nhìn tới những người kia, bước nhanh đi về phía phòng bếp.
Không để ý tới sẽ không quan tâm, yên lặng vui mừng!
Ai ngờ mới vừa đi được hai bước, phía sau lưng thì có thanh âm sâu kín truyền đến, “Cà phê.”
Hạ Tiểu Nịnh dừng một chút, vẫn là trả lời: “Vẫn còn pha, lập tức liền ——”
“Nghe không hiểu sao?” Phong Thanh Ngạn ngắt lời cô, quét con mắt lạnh về phía mấy người hầu bên cạnh.
Những người đó sợ tới mức không nhẹ, nhanh chóng gật đầu, “Vâng vâng, chúng tôi lập tức đi chuẩn bị!”
Nói xong các cô chạy vào phòng bếp.
Lúc đi ngang qua Hạ Tiểu Nịnh, mấy người này ngày thường ở trong phòng bếp còn cùng cô vừa nói vừa cười, quan tâm lẫn nhau, giờ phút này ngay cả dũng khí nhìn cô đều không có……
Chỉ chốc lát sau, cà phê đã được bưng ra, rót vào cốc sứ Tiffany tinh xảo, đưa đến trước mặt Phong Thanh Ngạn.
Anh bưng lên, nhẹ nhàng mà uống một ngụm nhỏ, như cũ đối diện trước phần bữa sáng chuẩn bị sẵn kia lựa chọn làm như không thấy.
Hạ Tiểu Nịnh ở bên cạnh siết chặt nắm tay.
Rõ ràng là cô dậy sớm vất vả đi xay cà phê, pha ra tới cà phê mùi hương đậm đặc, người đàn ông này lại hết lần này tới lần khác một vẻ mặt không muốn cùng cô có bất cứ quan hệ gì, bộ dáng thật sự là làm người ta rất xúc động muốn đánh người!
Nhưng mà cô không thể!
Nhất định phải nhẫn nại!
Nếu không đừng nói tới ngày đó tiền vi phạm hợp đồng, chính là Phong Thanh Ngạn hơi nhíu mày một chút, chỉ sợ gia đình bọn họ ở đế đô lăn lộn không được".
Nhịn một chút, nhịn, nhịn một cây đao trên đầu!
Cô hít thở, thở vào lại thở ra, hít một hơi thật sâu……
Sau đó mới miễn cưỡng khống chế được thanh âm của mình, nhàn nhạt mở miệng, “Các cô như thế nào lại đem cái này bưng ra? Cà phê này chỉ là sản phẩm buổi sáng tôi thí nghiệm tay nghề mà thôi.”
Sau khi nói xong, cô nhìn thấy Phong Thanh Ngạn tay rõ ràng dừng lại.
Muốn đưa ly cà phê đến bên môi, cứ
như vậy ngừng ở chỗ đó, không có lại tiếp tục đưa lên uống.
Hạ Tiểu Nịnh ra vẻ không biết, lại thu hồi tầm mắt tiếp tục nói, “Tôi bỏ vào vài loại hạt cà phê, cuối cùng không cẩn thận…… Giống như là có mấy hạt đậu mèo không rửa qua mà ném vào trong.”
“……”
Phong Thanh Ngạn sắc mặt mơ hồ mà trở nên khó coi.
“Tôi nhớ ra rồi, cuối cùng còn bỏ một chút gì đó, ah, còn có gàu trên đầu tôi……”