Hạ Tiểu Nịnh bối rối, không hiểu ra sao: “…… Hẹn hò?”
Trong tiểu khu không biết đã có bao nhiêu bác gái đến cửa Hạ gia nói qua việc này, nhưng Hạ Chí Dũng cùng Cố Lâm Anh thái độ rất kiên quyết ——
Không tìm đàn ông đế đô, ai cũng đều không được.
Hiện tại người ở quê đến, hai người nghe nói đối phương bộ dáng đoan chính, trước mắt cũng có tiền đồ chức nghiệp, hiện giờ mới cảm thấy nhẹ nhõm mà tới đón cô về.
Phong Thanh Ngạn ở phía đối diện ánh mắt lập tức nghiêm nghị, cách khoảng cách không ngắn, anh hơi nghiêng mắt, lập tức bắt gặp được ánh mắt của cô.
Hạ Tiểu Nịnh không kịp thu hồi, không hiểu sao cảm thấy trong mắt anh mơ hồ có chút không vui.
Chẳng lẽ là cô nhìn lầm rồi?
Dụi dụi con mắt, cô cũng không dám đối diện cùng anh nữa, nhanh chóng xoay mặt nhìn về phía ba mẹ của mình.
“Thiếu gia, xin ngài chấp thuận. Tôi đây liền mang Tiểu Nịnh về nhà.” Hạ Chí Dũng nói lại một lần nữa xin phép.
Phong Thanh Ngạn nhìn về phía ông, ánh mắt sâu thẳm, nhất thời cũng không có trả lời.
Một lúc lâu sau, môi mỏng anh mới khẽ mở, “Trên hợp đồng được viết bằng giấy trắng mực đen, không phải ngày nghỉ, người không có bị bệnh, không thể tùy ý xin nghỉ phép.”
Ba mẹ Hạ Tiểu Nịnh sửng sốt.
Biết rõ loại người nhà có tiền này, phần lớn các thiếu gia đều không dễ ở chung, nhưng không có tính người như vậy, lại vẫn là lần đầu tiên thấy.
Chẳng lẽ muốn đem con gái giam lại ở chỗ này cả đời nấu ăn cho nhà bọn họ, không cho gả chồng?
Cái này lẽ nào lại như vậy!
Hạ Tiểu Nịnh không muốn đi hẹn hò, nhưng cô cũng không có ngờ được Phong Thanh Ngạn lại có thể nói như vậy, cũng sửng sốt một chút.
Hạ Chí Dũng nhíu mày, đi về phía trước một bước, “Tiểu Nịnh nhà tôi năm nay 24, theo tuổi mà nói cũng không nhỏ. Chúng tôi đều cảm thấy đối tượng theo lời Chử tiên sinh nhắc tới là đối tượng nhã nhặn an tĩnh, rất thích hợp với con bé.”
“Có thích hợp hay không, nhìn xem là sẽ biết sao? Phải ở chung thời giam dài mới có thể rõ ràng.” Phong Thanh Ngạn ánh mắt có chút dừng lại, tựa hồ như di chuyển sang một bên.
Hạ Tiểu Nịnh cảm thấy anh giống như nhìn lướt qua về phía mình, nhìn kỹ, có vẻ như không phải vậy.
Lại nghe Phong Thanh Ngạn nhàn nhạt hỏi, “Cô có đồng ý đi không?”
Hạ Tiểu Nịnh sửng sốt, anh không phải là đang cùng ba mình nói chuyện đấy sao? Tại sao lại đột nhiên hỏi mình rồi?
Hẹn hò cô kỳ thật cũng không cảm thấy hứng thú, nhưng Chử lão tiên sinh tới đế đô, đối phương nói như thế nào cũng từng có ơn với cô, cô như thế nào cũng không thể tránh mà không gặp.
Nghĩ nghĩ, cô gật đầu, “Tôi đi một chút rồi sẽ trở lại.”
Nghe vậy, Phong Thanh Ngạn ấn đường nhăn lại, ánh mắt lập tức lạnh trầm đến có chút đóng băng, “Cô xác định?”
Hạ Tiểu Nịnh bị đôi mắt lạnh lùng của anh đột nhiên nhìn xuống khiến cho ngực cả kinh, trong lúc nhất thời cứng một chỗ, cảm thấy không nói chuyện có thể quay về.
Hạ Chí Dũng nhìn xem con gái, lại nhìn xem Phong Thanh Ngạn, cảm thấy kỳ quái, nhưng lại không thể nói được chỗ nào kì quái.
Ông thoáng nghĩ một lúc, mới tiếp tục nói, “Sẽ không chậm trễ thời gian dài đâu, nếu là thiếu gia ngài không yên tâm, bữa ăn hai ngày này tôi có thể ở lại chỗ này hỗ trợ cũng không sao.”
Dù sao vì chuyện hẹn hò của con gái, hai ngày này ông cũng đã xin nghỉ phép ở nhà hàng.
“Tôi cũng không lo lắng cái này.” Phong Thanh Ngạn lạnh lùng mà lại nhìn cô.
Giọng điệu, so với vừa rồi còn đông lạnh hơn.
Ánh mắt anh giống như mũi băng nhọn áp về phía cô, làm cho Hạ Tiểu Nịnh cảm thấy hô hấp đều rất khó khăn.
Giờ phút này bộ dáng này của anh, thật giống như là một con sư tử, chỉ cần cô hơi di chuyển một chút, anh dường như sẽ trực tiếp đem cô xé nát.
Còn không phải là xin phép nghỉ sao? Còn đối với?
Nhưng trong lòng cô, vẫn là vì vậy mà thấp thỏm……
Hạ Chí Dũng thấy việc này không hiểu sao lại lâm vào cục diện bế tắc, chỉ có thể bắt đầu từ con gái mình bên này, “Tiểu Nịnh, con nếu cảm thấy hai ngày quá dài, vậy con muốn xin bao lâu?”